Vừa rồi Tô Miên không chú ý tới Lưu Chiến Hằng, dù sao, ngoại trừ Tư Mộ Hàn, tới giờ cô ta luôn không để người đàn ông khác vào mắt.
Lúc này nghe thấy Lưu Chiến Hằng lên tiếng nói chuyện, mới quay đầu nhìn anh ta.
Ánh mắt xoi mói của cô ta đảo qua Lưu Chiến Hằng, ánh mắt lóe lên một tia xem thường.
Dưới cái nhìn của cô ta, tuy rằng dáng người Lưu Chiến Hằng không tệ, khí chất cũng không kém, nhưng so với Tư Mộ Hàn vẫn kém xa.
Tô Miên đưa tay vén tóc mình lêm, nụ cười khéo léo, giọng điệu cũng vô cùng tự nhiên, “Hóa ra là vậy.”
Nguyễn Tri Hạ thu vẻ mặt của Tô Miên vào mắt.
Người phụ nữ xuất thân như Tô Miên, xem thường cô và Lưu Chiến Hằng, cô cũng có thể hiểu được.
Dù sao luôn có những người cần dùng gia thế và những thứ vật ngoài khác tôn lên, để thể hiện mình ưu việt, thể hiện mình hơn người một bậc.
Nguyễn Tri Hạ cười lạnh một tiếng, có thâm ý khác nói: “Việc cô Tô không biết có lẽ hơi nhiều, có thời gian nên hỏi ngài Tư nhiều một chút.”
Tô Miên có hôn ước với Tư Mộ Hàn, vẫn là chỉ là lời đồn sáo rỗng, vừa rồi cô ta ngồi bên cạnh Tư Đình Người, ở trong mắt người khác, xác thực quan hệ của hai người.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ và Tô Miên đều rất rõ chuyện là thế nào.
Thường ngày, Tô Miên đừng nói là nói chuyện với Tư Mộ Hàn, ngay cả gặp mặt cũng không dễ dàng.
Trong lời Nguyễn Tri Hạ có trào phúng, cũng chỉ có Tô Miên mới hiểu.
Nụ cười trên mặt Tô Miên trở nên hơi miễn cưỡng: “Nói cũng đúng, có điều, bình thường công việc của tôi và Mộ Hàn đều rất bận, cũng không quá để bụng những việc nhỏ của người ngoài.”
Việc nhỏ của người ngoài?
Nguyễn Tri Hạ khẽ nhếch cằm, trong mắt xẹt qua một ta châm biếm: “Nha? Hóa ra bình thường hai người lại không có thời gian tan gẫu, tôi còn chờ uống rượu cưới của hai người đó, cũng không biết phải chờ tới tháng năm nào nữa.”
Người vây xem một bên, có ai không nghe ra đây là thuốc súng trog lời nói của hai người phụ nữ chứ.
Toàn bộ thành phố Hà Dương, mặc dù có rất nhiều người phụ nữ đều mơ ước vị trí mợ chủ nhà họ Tư, nhưng chưa thấy cô gái nào dám đối chọi quá gay gắt ngay trước mặt anh.
Huống chi là hai cô gái có quan hệ mật thiết với Tư Mộ Hàn.
Một là vợ trước, một là vợ chưa cưới.
Đây thật là một hồi trò hay.
Dường như Tô Miên cũng ý thức được những người này đều muốn nhìn vở kịch hay của cô ta, sắc mặt biến đổi rất không tốt.
Nhưng cô ta vẫn duy trì nụ cười, miễn cưỡng cười với Nguyễn Tri Hạ, liền quay đầu nói khẽ nói với Tư Mộ Hàn: “Bạn em đã tới, em qua gặp một chút.”
Tư Mộ Hàn không để ý cô ta chút nào.
Tô Miên cũng sớm quen gặp phải khó khăn ở chỗ Tư Mộ Hàn, vẻ mặt cô ta như thường, cũng không lộ ra vẻ mặt lúng túng.
Tô Miên đi rồi, Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn Lưu Chiến Hằng một chút.
Dù cô không nói chuyện, nhưng Lưu Chiến Hằng cũng hiểu ý cô, khẽ gật đầu, xoa người muốn rời đi cùng cô.
Trong lòng cô khó chịu cũng không để Tô Miên dễ chịu, náo nhiệt cũng xem xong rồi, đã đến lúc xuống sân khấu rồi.
Chỉ có điều, bọn họ muốn đi, Tư Mộ Hàn cũng không để cho bọn họ đi.
“Chậm đã.”
Giọng Tư Mộ Hàn đột nhiên vang lên, Nguyễn Tri Hạ gần như vừa nghe tiếng của anh liền dừng bước.
Lưu Chiến Hằng động viên vỗ vỗ tay cô, quay lại nhìn Tư Mộ Hàn: “Ngài Tư còn có chuyện gì quan trọng muốn nói sao?”
“Tôi có ý mời ngài Lưu đến, tự nhiên là có chuyện.” Tư Mộ Hàn nói với Lưu Chiến Hằng, nhưng ánh mắt không tự chủ hướng về phía Nguyễn Tri Hạ.