Rõ ràng trong giọng nói của Tư Mộ Hàn có chút thiếu kiên nhẫn: “Còn có việc gì?”
“Tối nay anh sẽ tới ăn tối chứ?” Nguyễn Tri Hạ nói thêm: “Anh muốn ăn gì có thể nói cho em biết.”
Tư Mộ Hàn thản nhiên trả lời: “Ừ.”
Nguyễn Tri Hạ có chút ngạc nhiên, cô không nghĩ Tư Mộ Hàn sẽ trực tiếp đồng ý.
Sau khi Tư Mộ Hàn tắt điện thoại liền gửi cho Nguyễn Tri Hạ một tin nhắn. Trong tin nhắn là tên một loạt các món ăn.
Vừa nãy cô hỏi Tư Mộ Hàn có muốn tới ăn tối hay không, nhưng thật ra là cô gián tiếp muốn một đáp án từ anh.
Nếu Tư Mộ Hàn vẫn còn so đo về chuyện lúc trước của cô và Thẩm Sơ Hoàng, chắc chắn anh sẽ không tới đây ăn tối. Nhưng anh đã đồng ý đến ăn tối, chứng tỏ Tư Mộ Hàn đã bỏ qua chuyện kia.
Vốn dĩ chuyện đó cũng không phải sự thật.
Vì buổi tối Tư Mộ Hàn muốn tới ăn cơm nên buổi chiều Nguyễn Tri Hạ lái xe ra ngoài mua thức ăn.
Cô đến một cửa hàng tương đối lớn ở giữa chợ.
Ra khỏi bãi đậu xe, cô liền cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình.
Cho đến khi cô vào siêu thị, cảm giác này càng rõ hơn.
Cô cảnh giác liếc phía sau, lách người vào giữa một dãy kệ, rồi nhanh chóng trốn vào góc khuất.
Nguyễn Tri Hạ đứng ở trong góc khuất không bao lâu, thì có một người phụ nữ đi tới, giống như đang tìm ai đó.
Sau khi người phụ nữ kia đến gần Nguyễn Tri Hạ mới nhìn rõ mặt bà ta.
Hóa ra là Tiêu Giai Kỳ.
Tiêu Giai Kỳ không nhìn thấy cô, cô quay lại định lặng lẽ đi.
Nhưng đã không kịp.
“Tri Hạ!”
Tiêu Giai Kỳ gọi cô một tiếng, vội vàng đi tới trước mặt cô ngăn cản đường đi của cô.
Bà ta cẩn thận đánh giá Nguyễn Tri Hạ, trong mắt lóe lên sự vui mừng: “Thật sự là con!”
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn Tiêu Giai Kỳ, không cảm xúc gọi một tiếng: “Bà Nguyễn.”
Tiêu Giai Kỳ nghe vậy, vẻ mặt liền thay đổi: “Tri Hạ, lâu rồi không gặp, trong lòng con vẫn ghét mẹ sao?”
Nguyễn Tri Hạ lập tức trả lời chắc chắn: “Không.”
Tiêu Giai Kỳ ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên vài phần trống rỗng.
“Vốn dĩ đã không có quan hệ gì, chưa nói đến hận. Nếu tôi thực sự hận bà, tôi sợ bà đã không thể đứng đây nói chuyện với tôi.”
Tâm trạng của Nguyễn Tri Hạ bình tĩnh giống như giọng điệu của cô.
Cô đối với Tiêu Giai Kỳ hoàn toàn không còn cảm giác. Nếu bà ta không xuất hiện, thậm chí Nguyễn Tri Hạ sẽ quên mất bà ta còn tồn tại.
Tiêu Giai Kỳ nhìn thấy sự nghiêm túc trong đôi mắt của Nguyễn Tri Hạ, ngượng ngùng nói: “Thật tốt khi con không hận. Mấy năm qua… con đã ở đâu? Có khỏe không?”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy cô không có gì để nói với bà ta, nhưng Tiêu Giai Kỳ rõ ràng không nghĩ như vậy, bà ta muốn nói chuyện với cô.
Nguyễn Tri Hạ nghe xong lời này mới cẩn thận đánh giá bà ta.
Tuy từ nhỏ Tiêu Giai Kỳ không thương cô, nhưng cô lại ngoài ý muốn thừa hưởng ngoại hình của Tiêu Giai Kỳ.
Tiêu Giai Kỳ là một người đẹp. Ít nhất ba năm trước, bà là một phụ nữ trung niên được bảo dưỡng tốt.
Tuy nhiên, Tiêu Giai Kỳ trước mặt so với Tiêu Giai Kỳ của ba năm trước thì già hơn nhiều. Nếp nhăn ở khóe mắt đã bắt đầu xuất hiện, lưng hơi cong và cơ thể cũng không còn béo như lúc trước.
Nguyễn Tri Hạ đứng bất động đánh giá Tiêu Giai Kỳ, thanh âm lãnh đạm nói: “Tôi khỏe. Còn bà thì sao?”