“Xuống!” Mạc Hạ quơ chân: “Thả con xuống.”
Tư Mộ Hàn không nói lời nào, ôm bé đi thẳng đến bãi đỗ xe.
Anh dùng một tay mở khóa xe, một tay mở cửa xe, nhét cô bé vào trong xe.
Ghế sau xe có trang bị ghế ngồi cho trẻ em, hẳn là lúc trước anh đã chuẩn bị.
Tư Mộ Hàn đặt bé lên ghế dành cho trẻ em, cài dây an toàn, thấy Mạc Hạ vẫn còn tức giận, sắc mặt anh liền trầm xuống: “Ngoan ngoãn ngồi, không được nhúc nhích, không được la hét!”
Mạc Hạ bị anh dọa sợ đến mức rụt hai bả vai lại, cẩn thận liếc nhìn anh, liền nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn nữa.
Cuối cùng vẫn sợ anh.
Tư Mộ Hàn hài lòng đóng cửa xe, đi đến phía trước mở cửa xe.
Lúc anh khởi động ô tô, nhìn qua kính chiếu hậu thấy Mạc Hạ đang lắc khuôn mặt nhỏ nghịch dây an toàn, liền thu hồi ánh mắt.
Bình thường lái xe chỉ cần hai mươi phút, hôm nay lại lâu thêm hơn mười phút nữa.
Ô tô dừng lại trước cổng biệt thự, sau khi anh xuống xe mở cửa xe, lúc nhìn thấy Mạc Hạ mới phát hiện cô bé đã ngủ.
Tư Mộ Hàn xoay người ôm bé ra, thấp giọng nói: “Ăn no rồi lăn ra ngủ.”
Thời Dũng gần đây đều ở chỗ này của Tư Mộ Hàn, nhìn thấy Tư Mộ Hàn ôm Mạc Hạ tiến vào lại thấy bất ngờ.
Sau khi kinh ngạc, anh ta lại nhớ đến lời Tư Mộ Hàn nói lúc trước, không nhịn được hơi bất an: “Cậu chủ, sao cậu lại đưa Hạ Hạ về?”
Không phải là Tư Mộ Hàn trực tiếp cướp Mạc Hạ về chứ?
Tư Mộ Hàn không chớp mắt đi vào trong: “Nó không muốn tôi về.”
Mặc dù lúc rời khỏi thang máy, Mạc Hạ muốn chạy về, nhưng lúc ra khỏi cửa là Mạc Hạ tự nguyện đi theo anh.
Tư Mộ Hàn ôm Mạc Hạ đi thẳng đến phòng bé.
Sau khi anh thả Mạc Hạ lên giường, đột nhiên khựng lại.
Không có ai nói với anh, đây là phòng Mạc Hạ. Anh hoàn toàn dựa vào bản năng mà ôm Mạc Hạ đến phòng này.
Anh nhìn chằm chằm Mạc Hạ vài giây, liền xoay người đi ra.
Thời Dũng đứng canh ở cửa.
Tư Mộ Hàn trực tiếp sai anh ta: “Đi gọi một nữ giúp việc lên đây.”
Thời Dũng gật đầu, đi xuống lầu kêu một người giúp việc nữ lên chăm sóc Mạc Hạ.
Tư Mộ Hàn đi đến văn phòng.
Thời Dũng theo sát phía sau.
Tư Mộ Hàn vừa ngồi xuống, liền nhớ đến chuyện lúc nãy Nguyễn Tri Hạ hỏi anh.
Anh ngước mắt nhìn Thời Dũng, hỏi: “Chuyện chuyên gia thôi miên điều tra đến đâu rồi?”
“Người làm nghề bác sĩ thôi miên thế này không nhiều, mà mấy chuyên gia thôi miên xuất sắc lại rất hiếm khi xuất hiện…” Thời Dũng nói đến đây đột nhiên dừng một chút.
“Hơn nữa, loại chuyên gia thôi miên xuất sắc thế này, thường có một sở thích lạ. Sau khi họ tiếp nhận bệnh nhân, sẽ có thói quen thôi miên để bệnh nhân quên đi gương mặt họ.”
Thời Dũng nói xong, liền cẩn thận quan sát vẻ mặt Tư Mộ Hàn
Tư Mộ Hàn híp mắt, âm thanh lạnh lẽo: “Nói cách khác, những người gọi là chuyên gia thôi miên xuất sắc kia, căn bản là không có ai nhìn thấy được diện mạo chân thật của bọn họ.”
Thời Dũng gật đầu nhẹ đến không thể nhận ra, liền cúi đầu xuống không nói gì nữa, xem như đồng ý lời anh nói.
“Ha.”
Thật lâu sau, Tư Mộ Hàn mới cười lạnh một tiếng, nói: “Thật thú vị, tiếp tục tìm. Tôi không tin, hắn có thể trốn cả đời.”