Tư Hạ nhỏ như vậy, giống như một con búp bê nhỏ bé bên đôi chân của Tư Mộ Hàn, hình ảnh hài hòa và ấm áp lạ thường.
Tư Mộ Hàn cúi đầu, thấy Tư Hạ theo dõi anh, liền cúi người bế bé lên.
Tư Hạ ôm cổ của anh, ngửi tới ngửi lui ở trên người anh.
Tư Mộ Hàn nhíu mày: “Con ngửi thấy cái gì?”
“Không có mùi chua.” Tư Hạ một mặt nghi hoặc nói.
Tư Mộ Hàn ôm bé ngồi xuống ở một bên, nhẫn nại hỏi: “Cái gì chua?”
Nguyễn Tri Hạ đã biết đến Tư Hạ muốn nói gì rồi, vội vàng lên tiếng muốn ngăn lại.
“Ba ghen sẽ chua.”
“Tri Hạ!”
Nhưng cô vẫn chậm hơn Tư Hạ một bước.
Tư Hạ nói xong, còn dùng vẻ mặt hiến vật quý nói: “Dì Hạ nói ba ghen.”
Nguyễn Tri Hạ: “…”
Tư Mộ Hàn ý vị thâm trường liếc mắt Nguyễn Tri Hạ một cái, khó có thể đoán tâm tình lúc này của anh.
Nguyễn Tri Hạ vân vê tà áo của mình, ngồi nghiêm chỉnh ở bên giường, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, nhưng cô không nhìn Tư Mộ Hàn.
Ngay sau đó, cô liền nghe thấy giọng trầm thấp của Tư Mộ Hàn từ từ vang lên: “Không phải là dì, là mẹ.”
“Mẹ?”
Tư Hạ bĩu môi, kéo cà vạt của Tư Mộ Hàn, giọng nghiêm túc phản bác anh: “Dì không phải là mẹ.”
Câu nói của bé khiến Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ đều không khỏi giật mình.
Tuy rằng Tư Hạ mới hơn ba tuổi, nhưng cũng không thể coi bé như đứa trẻ cái gì cũng không hiểu đến dỗ dành rồi.
Cô bé đã có ý nghĩ của chính mình.
Muốn bé chấp nhận thân phận mới của Nguyễn Tri Hạ, cần thời gian và phương pháp thích hợp.
Không thể quá nóng vội.
Nguyễn Tri Hạ chán nản trong chốc lát, tâm tình liền bình phục lại.
Nếu ba năm trước cô thật sự đã chết, như vậy bây giờ đừng nói khiến Tư Hạ kêu cô là mẹ, ngay cả mặt Tư Hạ cũng không thấy.
Hơn nữa, ba năm này chăm sóc Tư Hạ đều là Tư Mộ Hàn và Tô Miên, cô và Tư Hạ mới quen không lâu, đã muốn Tư Hạ sửa miệng, thật quá tham lam rồi.
Nguyễn Tri Hạ đứng lên đi qua: “Buổi tối Tri Hạ muốn ăn cái gì? Dì làm cho con ăn.”
Thoáng cái hết buổi trưa, bây giờ đã gần đến thời gian bữa tối rồi.
Tư Mộ Hàn ôm Tư Hạ ngồi ở trên sofa đơn, Nguyễn Tri Hạ đi qua, ngồi ở trên ghế sofa bên cạnh, tầm mắt vừa khéo có thể cân bằng cùng Tư Hạ.
Tư Hạ tựa vào trong ngực Tư Mộ Hàn, một mặt thích ý nói: “Ăn thịt.”
Nguyễn Tri Hạ sờ mặt bé: “Được.”
Nói xong lại nhịn không được hôn một cái ở trên mặt của bé.
Hôn Tư Hạ xong, cô hơi giương mắt, vừa lúc gặp con ngươi đen u ám của Tư Mộ Hàn.
Con ngươi của anh đen nhánh như mực, sóng ngầm bên trong bắt đầu khởi động, giống như một giây sau có thể hút người đi vào.
Nguyễn Tri Hạ ngớ ra.
Hai người nhìn nhau ở một khoảng cách rất gần, thậm chí cô nhận thấy được mặt Tư Mộ Hàn dựa vào càng gần, cho đến khi hơi thở của Tư Mộ Hàn đã gần phà lên mặt cô…