So với sự kích động của Tư Cẩm Vân, biểu hiện của Tư Mộ Hàn lại vô cùng lãnh đạm.
Anh lạnh lùng quan sát Tư Cẩm Vân, trên mặt vẫn mang biểu cảm không chút dư thừa, khóe môi nhếch lên một độ cong rất nhỏ như thể hiện sự trào phúng: “Tôi nhớ, trước kia tôi đã từng hỏi chị, chị có lừa tôi không, khi đó chị trả lời thế nào?”
Vẻ mặt Tư Cẩm Vân cứng đờ.
Cô ta không dám tin ngẩng đầu nhìn Tư Mộ Hàn: “Khi đó em đã hoài nghi chị rồi sao? Có phải em từ sớm đã tìm ra Nguyễn Tri Hạ rồi không? Có phải trước giờ em chưa từng tin tưởng chị?”
“Nếu như tôi chưa từng tin chị thì tôi sẽ bị chị bịt mắt suốt ba năm sao?”
Trên mặt Tư Mộ Hàn cuối cùng cũng để lộ sự dao động, trong con ngươi đen là sự thất vọng không thể che dấu, giọng điệu quyết liệt: “Tôi không biết trước kia tôi với chị ở chung với nhau ra sao nhưng tôi đã cho chị cơ hội rồi. Tư Cẩm Vân.”
Anh chỉ ra đời sau Tư Cẩm Vân hai phút nhưng từ trước đến giờ anh đều gọi Tư Cẩm Vân một tiếng “chị”.
Tư Cẩm Vân như thể bị người khác hút hết sức lực, tê liệt ngồi ở đó không nói được câu nào.
Cô ta cảm thấy mình vẫn không đủ hiểu Tư Mộ Hàn.
Nhưng sự dứt khoát, quyết liệt trong lời nói của Tư Mộ Hàn cô ta nghe ra được.
Cô ta biết chuyện hồi nhỏ có thể là nguyên nhân căn bản khiến cho mối quan hệ của cô ta và Tư Mộ Hàn dần trở nên xa cách.
Nhưng cô ta cũng đang tìm cách khắc phục cải thiện mối quan hệ giữa cô ta và Tư Mộ Hàn.
Cô ta cảm thấy Tư Mộ Hàn nên tìm một người vợ thích hợp hơn, cô ta làm vậy là sai sao?
Không, cô ta không sai.
Là Tư Mộ Hàn u mê không chịu tỉnh ngộ!
Tư Cẩm Vân lắc đầu, không cam tâm nói: “Mộ Hàn, em bị quỷ mê hoặc khiến thần hồn điên đảo rồi!”
Cô ta đứng phắt dậy, chỉ vào Nguyễn Tri Hạ nói như một bệnh nhân tâm thần: “Cô ta có chỗ nào tốt chứ? Cô ta vốn không xứng với em! Ba năm trước em như vậy, ba năm sau em bị mất trí nhớ rồi sao vẫn như vậy chứ, em…”
Trong mắt Tư Mộ Hàn hiện lên vẻ mất kiên nhẫn, đến nhìn cô ta thôi cũng lười.
Thời Dũng đánh mắt ra hiệu nhìn vệ sĩ, lập tức có người đi đến đưa Tư Cẩm Vân ra ngoài.
Tư thị là gia tộc xí nghiệp, chỉ người nắm quyền hành cao nhất thì lời nói mới có trọng lượng lớn nhất.
Tư thị hiện nay người nắm quyền hành cao nhất với chức vị Tổng Giám đốc là Tư Mộ Hàn, địa vị của anh ở nhà họ Tư đương nhiên cũng là cao nhất. Mặc dù địa vị của Tư Cẩm Vân chỉ thấp hơn anh một chút nhưng xét cho cùng thì cô ta cũng không phải nguời thừa kế.
Nói như vậy thì Tư Cẩm Vân cũng phải nghe lời Tư Mộ Hàn, chỉ là mấy năm nay anh không quá để tâm những vấn đề này mà thôi.
Tư Cẩm Vân đi rồi, trong phòng khách chỉ còn lại ba người Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ và Lưu Chiến Hằng.
Tư Mộ Hàn nâng mắt lên nhìn Lưu Chiến Hằng, trong đôi mắt đen như mực là sự trầm tĩnh và nghiêm túc: “Anh Lưu, có phải anh nên giải thích một chút chuyện vợ tôi trở thành vị hôn thê của anh không?”
Lưu Chiến Hằng vân vê cánh môi, cười có chút không đứng đắn: “Vợ anh sao? Người chị thông minh khôn khéo kia của anh vì để diễn trọn vở kịch, lẽ nào không thay anh làm thủ tục ly hôn sao?”
Lời vừa dứt, Nguyễn Tri Hạ cảm giác như nhiệt độ trong phòng lập tức bị giảm đi mấy độ.
Cô đưa tay vuốt vuốt cánh tay mình, nâng mắt lên liền nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Tư Mộ Hàn đành phải nhanh chóng cúi thấp đầu xuống.
Cô có thể cảm nhận được Lưu Chiến Hằng đang cố ý chọc giận Tư Mộ Hàn nhưng dường như anh thật sự bị chọc giận rồi.
“Ly hôn rồi thì đã sao? Cô ấy vẫn là mẹ của con tôi như trước.” Tư Mộ Hàn hơi nheo mắt: “Anh Lục đây lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà còn có thể nói hợp tình hợp lý như vậy, đúng là hiếm gặp.”
“Để anh Tư chê cười rồi, tôi đây cũng là lần đầu tiên thấy có người bị chính chị ruột mình lừa thê thảm như vậy, đúng là hiếm gặp nha.” Trong giọng nói của Lưu Chiến Hằng còn mang theo ý cười như là đang nói chuyện phiếm cùng bạn bè vậy.