Tư Mộ Hàn thấy cô nhìn sổ hộ khẩu ngây người liền nói: “Tên này đã nghĩ sẵn từ lâu rồi, con trai con gái đều dùng được.”
Nguyễn Tri Hạ đưa tay chạm nhẹ lên hai chữ “Tư Hạ”.
Con gái mà cô chỉ gặp qua một lần tên là Tư Hạ.
Cô như nghĩ được gì đó, chợt ngẩng đầu nhìn Tư Mộ Hàn.
Cô phát hiện Tư Mộ Hàn cũng giống cô, đang mê mẩn nhìn chằm chằm lên hai chữ “Tư Hạ” trên sổ hộ khẩu.
Nguyễn Tri Hạ lên tiếng nói: “Lúc con ra đời rất xinh đẹp, giống anh.”
Cô từng gặp Tư Hạ dù chỉ có một lần.
Mà Tư Mộ Hàn ngàn dặm xa xôi chạy đến lại không gặp được lần nào.
Tư Mộ Hàn lạnh nhạt nhưng không máu lạnh.
Đứa con mất tích, trong lòng anh chắc hẳn cũng rất khó chịu.
Tư Mộ Hàn nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn cô, hồi lâu mới gật đầu nói với giọng khàn đυ.c: “Ừm.”
…
Hôm đó Nguyễn Tri Hạ đã dọn ra ngoài.
Nhà cô thuê cách khu dân cư cao cấp của Tư Mộ Hàn ở hơi xa.
Nhưng khá là sạch sẽ, môi trường cũng không tệ.
Buổi tối cô hẹn Thẩm Lệ ra cùng ăn cơm.
Thẩm Lệ vẫn chưa biết chuyện của đứa bé.
Tri Hạ Nghĩ suy nghĩ cảm thấy sớm muộn Thẩm Lệ cũng sẽ biết chuyện này nên đã nói với cô ấy.
“Mất tích?” Thẩm Lệ nghe xong lời cô nói, phản ứng dữ dội như trong tưởng tượng của cô: “Mẹ kiếp, lũ này là kẻ điên à? Không bằng cầm thú, đứa bé nhỏ như vậy mà họ cũng cướp mất? Có tính người không vậy!!”
Tri Hạ cúi đầu không lên tiếng.
Năm xưa chuyện của mẹ Tư Mộ Hàn, sau này là chuyện của ông cụ Tư đã đủ để chứng tỏ họ không có tính người.
Thẩm Lệ tức đến sắp khóc, Nguyễn Tri Hạ rót cho cô một ly nước: “Tớ tin ở hiền sẽ gặp lành, chúng ta chắc chắn sẽ tìm được nó.”
Tuy Thẩm Lệ không được an ủi lắm, nhưng cô biết trong lòng Nguyễn Tri Hạ chắc chắn khó chịu hơn cô.
Thẩm Lệ uống cạn ly nước: “Bây giờ cậu có dự định gì?”
“Tớ và Tư Mộ Hàn tạm thời tách ra, con phải tìm, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.” Cô mong muốn tìm được con hơn bất kỳ ai, nhưng thực tế là ngay cả Tư Mộ Hàn cũng hết cách.
Cô không phải cành vàng lá ngọc gì cả, từ nhỏ đã nếm trải đắng cay ngọt bùi, không có gì có thể đánh bại cô.
Thẩm Lệ bỗng chốc không biết nên nói gì liền đổi chủ đề: “Ừm, kịch bản trước kia mà cậu ký với Tần Thủy San đã quay chưa?”
“Đang trong giai đoạn chuẩn bị cuối cùng, chắc sắp quay rồi.” Thật ra bản thân Nguyễn Tri Hạ cũng không rõ lắm, vì sau lần cuối chỉnh sửa kịch bản cô đã không còn liên lạc với Tần Thủy San nữa.
Thẩm Lệ nhắc nhở cô: “Vậy cậu có thể liên lạc cô ta, đến lúc đó có thể đến hiện trường xem thử, nói không chừng cần cậu hướng dẫn lại…”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu.
Bây giờ cô quả thật cần làm một số chuyện.
Nhưng điều khiến Nguyễn Tri Hạ bất ngờ là cô vẫn chưa chủ động tìm Tần Thủy San.
Tần Thủy San đã chủ động tìm đến cô.
Ngày hôm sau, cô nhận được cuộc gọi từ Tần Thủy San.
Tần Thủy San nói không khách sáo tí nào cả: “Nghe nói cô về thành phố Hà Dương rồi? Về rồi cũng không tìm tôi, tiền tới tay rồi cô không biết tôi nữa đúng không?”