Cô từng nhìn thấy Tư Mộ Hàn giải quyết hai tên tội phạm bắt cóc rồi, cũng không hề tỏ ra sợ anh, phản ứng của Tư Mộ Hàn không có gì đặc biệt, chắc chắn không phải vì nguyên nhân này.
Sau đó, hình như cô còn nói một câu nữa…
Nguyễn Tri Hạ ý thức được trước đó mình nói gì, cả người giống như bị nướng lên vậy.
Trong tận xương tủy cô là người sẽ bao che cho người khác. Dù giữa cô và Tư Mộ Hàn đang có mâu thuẫn, cô có thể trách móc anh có thể bỏ bê không quan tâm anh, nhưng người khác không được nói anh không tốt.
Lúc trước Tư Mộ Hàn bảo cô nói lại lần nữa, chắc là câu nói đó rồi.
…Tôi yêu anh ấy còn không đủ nữa kìa.
Sao cô có thể nói ra câu như thế!
Sao có thể ở trước mặt Tư Mộ Hàn nói ra câu đó!
Nguyễn Tri Hạ tự thấy tức giận với bản thân, buông tay của Tư Mộ Hàn đi về phía trước.
Tư Mộ Hàn mắt mang theo ý cười chạy theo cô, nắm chặt lấy tay cô: “Đi từ từ thôi.”
“Em thích đi nhanh đấy.” Nguyễn Tri Hạ muốn gỡ tay anh ra, nhưng không thành công, đành để anh nắm lấy.
Hai người đi trên hành lang tình cơ gặp Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ liền tức khí chạy qua: “Nguyễn Tri Hạ! Cậu không phải người nữa rồi, cậu không thể nghĩ cho mình chút sao? Đi vệ sinh bao lâu không quay lại thì cũng thôi đi, đến cả điện thoại cũng không thèm nghe, cậu cái con người này…”
Những gì muốn nói sau đó liền vì lúc đó nhìn thấy Tư Mộ Hàn mà nuốt ngược vào trong.
Thẩm Lệ chau mày, ho nhẹ hai tiếng, thanh âm trong cổ họng lập tức biến thành một em gái dịu dàng: “Haha…lần sau cậu đừng như vậy nữa nhé.”
Nguyễn Tri Hạ run rẩy người đến nỗi nổi cả da gà: “Bây giờ tớ không phải người thì là quỷ chắc?”
Thẩm Lệ mặt ngoài cười trong lòng không cười: “Cậu bây giờ là hai người.”
Câu cũng thật mệt mỏi, chỉ là hẹn Nguyễn Tri Hạ ăn bữa cơm, kết quả năm lần bảy lượt gặp chuyện, cũng thật là…Ôi!
Cả đoàn người liền quay lại cửa hàng, cuối cùng cũng ăn được bữa cơm.
Trong lúc ăn, Thẩm Lệ hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Cậu đi làm gì thế, sao mà đi vệ sinh rồi đột nhiên liền rời đi vậy?”
“Đúng lúc vô tình gặp Tư Mộ Hàn, có mấy người lớn bên nhà họ Tư cũng dùng bữa ở đó, mình tiện đi gặp cùng anh ấy một chút.” Nguyễn Tri Hạ trốn tránh ánh mắt, nói dối không chớp mắt.
Tư Mộ Hàn nhìn cô, không nói gì.
“À, hóa ra là như vậy.” Thẩm Lệ dễ dàng tin tưởng.
Đến lúc mà ăn xong cơm rồi, Thẩm Lệ với nhớ ra rằng, Tư Mộ Hàn là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tư, ngoài bố và ông nội của anh, thì còn ai mà anh phải dẫn Nguyễn Tri Hạ đi gặp nữa?
À, vậy chắc người lớn mà Nguyễn Tri Hạ nói là ông nội nhà họ Tư rồi.
Trên đường trở về, cả hai người đều rất trầm mặc.
Lúc sắp đến cửa nhà rồi, Nguyễn Tri Hạ mới đột nhiên mở miệng nói: “Em đi ra khỏi nhà vệ sinh, vô tình gặp phải Trần Tuấn Tú, anh ta nói đã cả ngày trời không liên lạc được với Nguyễn Hương Thảo rồi, rồi lại nói tính cách của Nguyễn Hương Thảo kích động lên dễ làm chuyện ngu ngốc, rất có khả năng là anh đã bắt chị ta.”
Chuyện xảy ra sau đó cũng không cần nói kĩ, người thông minh tự nhiên sẽ nghĩ ra được.
Nguyễn Tri Hạ từ trước đã cảm thấy người có khả năng gây chuyện nhất là Nguyễn Hương Thảo, mà dựa theo phong cách làm việc của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Hương Thảo mà rơi vào tay anh nhất định sẽ sống không bằng chết.
Sự thật chính là như vậy, nếu không phải vì cô nhanh chóng qua đó thì lúc này nói không chừng Nguyễn Hương Thảo vẫn đang bị hành hạ.
Tư Mộ Hàn nghe cô nói xong, chỉ hỏi một câu: “Trần Tuấn Tú tìm em?”