Nam thần hoàn hảo trong suy nghĩ ban đầu của Đường Lạc, gần đây luôn cho cậu rất nhiều kinh hãi.
Bộ đồ này không phải bộ vừa rồi Đường Lạc gửi tới, người này có thể trả lời nhanh thế kia, nói rõ ban đầu anh đã lưu lại. Một người đàn ông, lại không có bạn gái, lưu cái này làm gì chứ?
… Biếи ŧɦái vậy.
Sau khi Đường Lạc uyển chuyển đưa ra thắc mắc của mình, Hạ Kính Sinh cũng vô cùng thản nhiên nói rằng hôm nay trong lúc vô tình nhìn thấy bộ đồ này, sau đó vừa thêm vào giỏ hàng. Mà sau khi Đường Lạc tỏ ý muốn chất vấn thêm, anh thở dài hạ giọng nói: “Thôi được, thực ra anh đã nói dối.”
Đường Lạc kinh hãi.
Sau đó Hạ Kính Sinh còn nói thêm: “Thú thật hôm qua anh nhìn thấy rồi đặt hàng luôn, ngại nói cho em. Anh vốn đang lo lắng dùng lý do gì đưa cho em sẽ thích hợp hơn, không ngờ em lại chủ động đến hỏi anh.”
Trong nháy mắt Đường Lạc hơi hốt hoảng.
Cậu bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, rốt cuộc phải chăng vì vừa rồi trùng hợp nhớ đến Lão Vương, lúc này mới có thể sinh ra ảo giác mãnh liệt như thế.
Lúc này Hạ Kính Sinh lại hỏi: “Anh như vậy em có không thích không?”
Thôi, không giống tí nào, Lão Vương còn lâu sẽ hỏi cái này. Da mặt của tên khốn kia dày hơn nhiều, lúc trước cò kè mặc cả ép cậu mặc váy ngắn hẹn hò vẻ mặt cực kỳ vô sỉ, sao để ý cậu có thích hay không.
“Sao lại thế!” Đường Lạc cầm điện thoại lắc đầu, “Em lại không ghét mặc cái này.”
Hạ Kính Sinh im lặng một hồi, hỏi cậu: “Anh làm gì em cũng sẽ không ghét đúng không?”
Đường Lạc hoàn toàn hiểu sai ý, cả gương mặt đỏ bừng, giọng cũng nhỏ đi: “Là anh thì em được hết mà.”
Giọng điệu cậu mập mờ, đối diện đã nhanh chóng nhận ra nghĩa khác trong lời nói, khi mở miệng âm thanh đầy bất lực.
“Sao trong đầu em toàn chứa những thứ này,” Hạ Kính Sinh nói, “Anh thật sự bị gương mặt của em lừa thê thảm rồi, quả là lừa đảo.”
“… Anh muốn bội tình bạc nghĩa?” Đường Lạc rất hoảng.
Hạ Kính Sinh giả vờ suy nghĩ, sau đó đáp: “Chờ anh bội xong rồi hẵng nói.”
.
Tiếc là bây giờ tạm thời không tìm được cơ hội.
Sau khi Hạ Kính Sinh về trường, trong phòng ngủ của hai người vẫn có bạn cùng phòng, thành ra mang đến rất nhiều trở ngại cho việc yêu đương. Chẳng những không tiện gọi điện thoại, mà đến khi nhận được trang phục con thỏ màu hồng kia, đoán chừng cũng không có cơ hội mặc.
Trong lòng Đường Lạc đau khổ, khổ hơn là tối hôm đó lại nhận được lời mời kết bạn lặp lại.
—— Là Tiểu Đường đúng không? Cô là mẹ của Hạ Kính Sinh, có thể trò chuyện với con không?
Xem ra mẹ của Hạ Kính Sinh không thành thạo trong việc sử dụng ứng dụng giao tiếp này cho lắm, tám chín phần mười là không biết rõ tại sao trước đó mình lại bị từ chối.
Sau khi phân vân một lát, Đường Lạc sửa đổi biệt danh của mình bằng tốc độ ánh sáng, sau đó chấp nhận lời mời, đồng thời chủ động chào hỏi đối phương
—— Con chào cô!
Sau khi kiên nhẫn chờ một lát, đối diện gửi đến một đoạn thoại.
“Tiểu Đường chào con, cô không giỏi gõ chữ, không biết bây giờ con có tiện nghe thoại không? Cô muốn trò chuyện với con, con có thể đừng nói cho Hạ Kính Sinh chuyện cô tìm con không?”
Mới có mấy câu, nhưng vì liên quan đến tốc độ nói mà thời gian nói rất dài.
Đường Lạc tiếp tục gõ chữ trả lời.
—— Được chứ, cô nói đi.
“Không tìm nhầm người là tốt rồi, mới đầu con không chấp nhận, cô còn tưởng là tìm nhầm rồi. Bởi vì trong điện thoại của Hạ Kính Sinh không hiển thị cái tên này. Cô còn cảm thấy kỳ lạ chứ, một cô gái sau lại đặt cho mình cái tên này.”
Đường Lạc vội vàng truy hỏi.
—— Ha ha chắc là hiển thị nhầm đó, anh ấy gọi con là gì thế?
“Nhầm rồi thì không nói nữa, là lời mắng người, nghe không hay lắm. Thật ra cô cũng không có việc gì lớn, chỉ muốn tâm sự với con thôi. Bình thường Hạ Kính Sinh có hay nhắc đến chuyện gia đình với con không? Nhân duyên của nó trong trường có tốt không? Chắc không thường xuyên xảy ra xung đột với con chứ?”
Bà hỏi rất nhiều, nhưng sự chú ý của Đường Lạc hoàn toàn bị câu đầu tiên hấp dẫn rồi.
Vốn cho rằng Hạ Kính Sinh đã sửa cho cậu một bí danh ngọt ngào, nhưng lời mắng người là sao?
Đang nghĩ xem hỏi thế nào để có được đáp án một cách tự nhiên, đối diện lại gửi tin nhắn thoại tới.
“Cô hỏi con mấy điều này không có ý gì khác. Chỉ là mấy năm nay nó rất ít giao lưu với cô, cô chú làm cha mẹ cảm thấy ngày càng không hiểu nó. Cô không quen biết bạn bè khác của nó, vì vậy chỉ có thể hỏi con.”
Bà vẫn nói từng câu từng chữ rất chậm, giọng nói mang theo ý cười. Nhưng Đường Lạc nghe xong đột nhiên hơi khó chịu trong lòng.
Cho dù là ai cũng nghe ra sự quan tâm và bất lực trong câu nói. Suy cho cùng bà vẫn thương yêu con mình, nhưng không biết cách, thế nên tình cảm vốn ấm áp lại chỉ mang đến gánh nặng và đau khổ cho Hạ Kính Sinh.
Trong lòng Đường Lạc trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trong chốc lát không biết trả lời như thế nào, đối diện lại gửi tin nhắn thoại tới.
“Tiểu Đường con còn ở đó không?”
Tốc độ nói của bà chậm, Đường Lạc nghe xong cũng mất nhiều thời gian. Đoán chừng mẹ của Hạ Kính Sinh hoàn toàn không suy nghĩ đến điểm này, nên mới không nhịn được thúc giục.
Giống như bà cũng chưa bao giờ thay đổi vị trí để suy nghĩ, nhận ra được con mình đã là người trưởng thành từ lâu, có ý thức tự lập, khát vọng được tôn trọng và tự do.
Bà không hiểu, nhưng có lẽ Hạ Kính Sinh cũng không nói.
Đường Lạc nhanh chóng nhập vào khung gõ chữ.
—— Cô đừng vội, con gõ chữ không nhanh bằng cô nói.
—— Ở trường đàn anh rất tốt, ở chung với bạn học và giảng viên cũng rất tốt.
—— Nữ sinh thích anh ấy cũng nhiều lắm đó!
—— Anh ấy thực sự rất xuất sắc, con đã luôn ngưỡng mộ anh ấy từ rất lâu rồi.
—— Tính tình anh ấy rất tốt rất dịu dàng, nhân duyên cực kỳ tốt.
Đường Lạc điên cuồng khen một hồi, mẹ của Hạ Kính Sinh vẫn chưa đáp lại, cậu đột nhiên nhận được một tin nhắn.
Đến từ nhân vật trung tâm của chủ đề lúc này.
—— Em cảm thấy cái này thế nào?
Đằng sau là một liên kết, sau khi bấm mở là một cái cài tóc tai mèo xù xì.
Tin nhắn tiếp tục nhảy ra.
—— Thật ra hôm qua anh đặt hàng luôn rồi.
Đường Lạc phun máu với điện thoại, nháy mắt không thể soạn được câu nào khen anh nữa.
Sau đó, cậu lại trò chuyện với mẹ của Hạ Kính Sinh gần một tiếng.
Trong lúc đó bản thân Đường Lạc đã được trải nghiệm thế nào là khó giao tiếp. Trò chuyện đến sau, mẹ của anh kìm lòng không đậu mà kể khổ một chút, lo âu ngỏ lời luôn không yên tâm vì bây giờ Hạ Kính Sinh không nghe lời như thế có phải đã quen bạn xấu không, có học cái xấu không.
Đối mặt với câu hỏi này, cho dù Đường Lạc giải thích như thế nào, đối diện trả lời cậu chỉ có trăm khoanh vẫn quanh một đốm “Cô chú cũng vì tốt cho nó”, “Tính tình chồng cô là vậy”.
Đường Lạc cực kỳ không biết làm thế nào.
Nhưng mẹ của Hạ Kính Sinh lại không hề hay biết gì về cảm xúc của cậu, cho đến hồi cuối nghe giọng điệu vẫn vui vẻ vô cùng, còn hỏi có thể thường xuyên trò chuyện với cậu không.
Tất nhiên Đường Lạc không thể từ chối.
Lúc đồng ý cậu nhân cơ hội hỏi lại rốt cuộc anh đã đặt bí danh cho cậu là gì.
Khi mẹ của Hạ Kính Sinh trả lời nghe rất do dự.
“Ôi chao, chắc là hiển thị sai thật rồi, cũng có thể là cô nhìn lầm. Nếu con nhất định muốn biết cô gõ chữ cho con xem, nhưng con tuyệt đối đừng để trong lòng nhé.”
—— thiểu năng trí tuệ.
Đường Lạc kinh hãi.
Cái này bảo cậu đừng để trong lòng thì khó quá!!
Cậu gửi cho Hạ Kính Sinh một lời yêu thương ngọt ngào, đối diện hiển thị là “Bạn đã nhận được một tin nhắn đến từ thiểu năng trí tuệ”, sao mà chịu nổi?
.
Đường Lạc hết sức đau buồn, còn hơi muốn khởi binh vấn tội, nhưng lại không muốn để lộ chuyện mình và mẹ anh đã trò chuyện, nên rất là xoắn xuýt.
Buổi chiều ngày hôm sau không cần làm thêm, cậu cũng đang rảnh rỗi, vừa định hỏi Hạ Kính Sinh đang làm gì, thì nhận được tin nhắn của đối phương, hỏi cậu có muốn tham quan phòng vẽ tranh không. Đường Lạc đồng ý ngay lập tức.
Hằng ngày Hạ Kính Sinh đẽ đến hai phòng vẽ tranh, một phòng vẽ người, phòng kia vẽ tĩnh vật.
Vì hầu hết các người mẫu đều không mặc quần áo cho nên ngày thường cửa sổ và cửa ra vào đều được đóng kín. Để tránh bị cho là cuồng nhìn lén, trước kia Đường Lạc đều chỉ nằm vùng ở bên ngoài phòng vẽ tranh tĩnh vật.
Ban đầu cậu ngầm thừa nhận Hạ Kính Sinh hẹn cậu đến phòng vẽ tĩnh vật, cho đến khi anh gửi cho cậu địa chỉ của phòng vẽ người, còn nhắc cậu tuyệt đối đừng chạy nhầm.
Đường Lạc lập tức trở nên thấp thỏm.
Lúc vẽ cơ thể người không thể tùy tiện tham quan, đây là lễ nghi cơ bản, Hạ Kính Sinh không thể nào không biết. Người đến tìm anh, hoặc là người mẫu mặc quần áo, hoặc là không có người mẫu.
Với trạng thái trong đầu Đường Lạc toàn những thứ không dành cho thiếu nhi mấy ngày gần đây, rất khó để không nghĩ nhiều.
Lúc trước chuẩn bị kiểm tra cấp ba, cậu cũng thường xuyên thay phiên làm người mẫu với các bạn học, nhưng nhiều nhất cũng chỉ để trần cánh tay. Nếu như hôm nay đến, sau đó Hạ Kính Sinh hy vọng cậu hiến thân vì nghệ thuật, vậy thì phải làm sao.
Đường Lạc rất thẹn thùng, thậm chí muốn cởi hết soi gương để tìm mấy tư thế và góc độ có cảm giác thẩm mỹ.
Tiếc thay trong phòng ngủ còn có người khác, đành phải thôi.
Trái tim nhỏ của cậu đập thình thịch đi vào phòng vẽ tranh, vừa đến gần đã nhận ra mình cả nghĩ quá rồi. Bởi vì cửa phòng vẽ tranh mở toang, còn có lác đác vài người đang ra vào. Đến cửa rồi ngó vào nhìn quanh, nơi nhìn đến đều là giá vẽ, người lại không nhiều. Cậu đang phân vân có nên gọi điện thoại hay không thì được người ôm bả vai từ phía sau.
“Em đến rồi?” Hạ Kính Sinh thuận tư thế ôm bả vai cậu, vô cùng thuận tay bóp nhẹ một cái lên mặt cậu, “Vào đi.”
Động tác của anh thực sự thân mật. Đường Lạc có tật giật mình, nhanh chóng nhìn xung quanh một vòng, cũng may những người trong phòng vẽ tranh đều rất tập trung, không có ai để ý đến họ.
Trước mắt đã là giai đoạn chót của cuối kỳ, sinh viên vẫn chưa hoàn thành tác phẩm không nhiều, thảo nào số người trong phòng vẽ tranh thưa thớt. Hạ Kính Sinh dẫn Đường Lạc đi tới bên cạnh bảng vẽ cực kỳ to, giơ tay chỉ giỏ hàng vẫn chưa bóc vỏ.
“Này, của em.”
Đường Lạc ngay lập tức đã đoán được bên trong là gì tức thì mặt đỏ tới mang tai. Chẳng trách muốn đến phòng vẽ tranh, ở đây có phòng thay đồ mà!
“… Thay ngay tại đây à?” Cậu nhỏ giọng hỏi, “Nhưng còn có người đấy.”
Hạ Kính Sinh nháy mắt hơi kinh ngạc, ngay sau đó cười: “Sao có thể, quần áo mới cũng phải giặt rồi mới mặc được chứ.”
“…” Đường Lạc đứng đực mặt chớp mắt hai cái.
“Em thật là…” Hạ Kính Sinh cười nhìn đi chỗ khác, “Nói gì với em mới được.”
Cuối cùng Đường Lạc nhận ra mình tưởng bở xấu hổ giận dữ muốn chết, cầm lấy gói hàng nhanh chóng che mặt.
“Vậy anh gọi em tới làm gì hả.”
“Ở đây với anh,” Hạ Kính Sinh nói xong xách một cái tạp dề dính đầy thuốc màu sặc sỡ đeo vào cho mình, lại lấy một con dao cạo từ trong rương dưới đất, “Muốn nhìn thấy em, nói chuyện với em, không được à?”
Được chứ.
Dù sao nhìn thần tượng vẽ tranh trong khoảng cách gần cũng đứng trong danh sách nguyện vọng của Đường Lạc.
Cậu ngoan ngoãn tìm cái băng ghế ngồi bên cạnh Hạ Kính Sinh, lúc này mới nhớ đến việc thưởng thức tác phẩm trước mặt họ.
Vừa nhìn một cái, lại là thất vọng.
Thoạt nhìn tác phẩm đã gần hoàn thành. Dù không tính là xấu nhưng đúng quy củ và không hề có điểm sáng. Cũng không biết có phải lúc sáng tác hành động tùy ý quá không, hình tượng tổng thể có cảm giác không đối xứng mà diễn tả được, so sánh với tác phẩm trước kia của Hạ Kính Sinh thực sự đã đánh mất tiêu chuẩn. Nghĩ đến khoảng thời gian trước anh nói “không thích vẽ tranh”, trong lòng Đường Lạc khó tránh khỏi hơi khó chịu.
Có lẽ anh thật sự chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ mà tùy ý lừa gạt, cầm bút vẽ nhưng không hề để tâm.
Đoán chừng là thấy biểu cảm rối rắm của cậu, Hạ Kính Sinh hỏi: “Cảm thấy bức tranh này thế nào?”
“… Rất, rất đẹp,” Đường Lạc đáp rất nhạt nhẽo, “Anh đổi phong cách à?”
Hạ Kính Sinh nhướng mày một cái, “Đẹp chỗ nào?"