Cuối cùng sau khi trước mắt khôi phục ánh sáng, những gì cậu nhìn thấy là dáng vẻ Lão Vương đeo khẩu trang hắt hơi một cái rõ to.
Trông hơi buồn cười, nếu đổi lại ngày thường, cho dù biết sau đó mình sẽ bị trừng trị, Đường Lạc cũng sẽ lập tức mỉa mai một hồi.
Nhưng bây giờ não cậu vẫn đang hoang mang, có phần chưa phản ứng lại.
Lão Vương hắt hơi xong, cúi đầu nhìn cậu một cái, tiếp đó duỗi tay lắc lắc trước mặt cậu, lúc mở miệng vẫn mang theo giọng mũi đặc sệt: “Ngu rồi?”
Đường Lạc lập tức hoàn hồn, túm lấy tay hắn, kế đó nhảy dựng lên từ trên ghế giơ chân đạp một phát, đạp mạnh vào bắp chân của Lão Vương.
Lão Vương ăn đau, lập tức hít vào một hơi và ngồi xổm xuống.
“Anh bị điên à,” Đường Lạc chỉ vào hắn, “Không có đùa kiểu đấy!”
“… Giận thật rồi?” Lão Vương xoa xoa bắp chân, ngẩng đầu nhìn cậu, “Đây là nụ hôn đầu tiên của cậu hả?”
Đường Lạc lập tức đỏ mặt, “Có vấn đề gì?”
“Không có gì,” Lão Vương đứng dậy, “Vậy rất tốt, tôi kiếm lời rồi.”
Hắn nói xong lại cầm cọ trang điểm ở bên cạnh lên, chỉ chỉ cái ghế sau lưng Đường Lạc: “Ngồi xuống, vẫn chưa vẽ xong đâu.”
“…”
Trong thời gian ngắn Đường Lạc cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
“Còn ngây ra đó làm gì?” Lão Vương hỏi.
“Anh…” Có giận nhưng lại không biết trút như thế nào, Đường Lạc cảm thấy mình sắp bực bội chết rồi, “Anh xin lỗi trước.”
“Cậu đạp tôi một phát rồi mà,” Lão Vương nói như lẽ đương nhiên, “Vậy là hòa nhau.”
“…”
Đường Lạc cạn lời một lần nữa, nhìn hắn chằm chằm không biết nói gì cho phải.
“Vậy nếu không cậu cũng hôn tôi một cái,” Lão Vương đưa mặt lại gần, “Hôn chỗ nào cũng được.”
“… Tôi không muốn nói chuyện với anh,” Đường Lạc cam chịu, “Khiến tôi cảm thấy mình như đứa thiểu năng.”
Cậu nói xong ngồi xuống, sau đó bịt miệng lại: “Anh trang điểm nhanh lên, lát nữa tôi tự bôi son.”
Nhưng chẳng biết tại sao Lão Vương lại đứng bất động.
“Anh lại muốn làm gì?” Đường Lạc cảnh giác.
“Vừa nãy tôi đã hôn cậu, bây giờ cậu lại ngoan ngoãn ngồi xuống cho tôi trang điểm,” Lão Vương chống tay lên lưng ghế, nhìn cậu một cách trịch thượng, “Thật sự không phải đang quyến rũ tôi?”
“…” Đường Lạc sụp đổ, “Van anh, đi uống thuốc cho bình tĩnh lại đi!”
“Tôi rất bình tĩnh,” Lão Vương nhìn cậu, “Bây giờ là cậu kích động hơn.”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì hả?” Đường Lạc cảm thấy mình sắp bị hắn ép điên rồi, “Tôi lại không cẩn thận chọc tới anh ở đâu nên anh mới cố tình trả thù đúng không?”
Lão Vương không nói gì, một lát sau mới chậm rãi lắc đầu.
“Thật ra anh luôn nhìn tôi không vừa mắt?” Đường Lạc lại hỏi.
“Chuyện này cũng hỏi ra được, cậu vô lương tâm quá.” Lão Vương đáp.
Đường Lạc nhìn hắn, nói thầm trong lòng, không có thù với tôi còn như thế, vậy chẳng phải đang lên cơn à.
“Cậu chưa bao giờ nghĩ đến khả năng khác hả?” Lão Vương hỏi.
“Anh cảm thấy trêu tôi thú vị?”
“Không phải,” Lão Vương lắc đầu, rồi nói, “Đường Lạc, tôi thích cậu.”
“…”
“Tôi nghiêm túc, không phải chơi cậu, cũng không phải trêu cậu.” Hắn lặp lại lần nữa, “Tôi thật sự thích em.”
“…” Đường Lạc ngơ ngẩn nhìn hắn, không dám lên tiếng.
Giọng điệu khi Lão Vương nói mấy câu đó rất rất bình tĩnh, giống như chỉ đang trần thuật một chuyện cực kỳ bình thường, không mảy may gợn sóng.
Nhưng khi nói chuyện hắn luôn nhìn thẳng vào mắt Đường Lạc.
Khác hẳn với giọng điệu không hề có gợn sóng của hắn, Đường Lạc có ảo giác cảm nhận được một chút cảm xúc hết sức dịu dàng, hoàn toàn khác biệt với ngày xưa trong đôi mắt vẫn dày đặc hơi nước kia.
“Tôi biết cậu không thích tôi,” Lão Vương lại tiếp tục nói, “Cậu chỉ thích thằng cha nhìn có vẻ dịu dàng kia, không hề quan tâm hắn có dối trá hay giả vờ giả vịt không.”
Hắn từng chế nhạo Hạ Kính Sinh rất nhiều lần mà không có lý do, đây là một lần dùng từ tồi tệ nhất.
Tuy biết không đúng lúc, có thể sẽ làm cho đối phương cảm thấy khó chịu, nhưng Đường Lạc vẫn không kìm được nhỏ giọng bác bỏ: “… Anh ấy không phải người như vậy.”
“Sao cậu biết hắn không phải,” Lão Vương nhìn vào mắt cậu, “Cậu cho rằng mình rất hiểu hắn phải không?”
“Dù sao cũng hiểu hơn anh…” Đường Lạc nói thầm.
Lão Vương nghe vậy nhìn đi chỗ khác, cười một tiếng vô cùng đột ngột và khó hiểu.
“Sao anh có ác ý lớn với anh ấy vậy?” Đường Lạc cau mày, “Hai người biết nhau?”
“… Không biết,” Lão Vương lắc đầu, “Có thể là vì ghen tị.”
“…”
“Muốn chết quá,” Hắn nói xong ném dụng cụ trong tay vào rương trang điểm, quay người đi ra ngoài, “Ngay cả tôi cũng cảm thấy mình điên.”
Để lại một mình Đường Lạc ngồi trên ghế ngẩn người.
.
Đường Lạc vốn có tâm trạng rất tốt.
Yêu đơn phương nhiều năm cuối cùng có thể được đáp lại, trên đường tới ngay cả bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều. Cậu cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy xuân về hoa nở, ước gì có thể lan tỏa tình yêu ra toàn thế giới.
Cậu vốn cho rằng sau khi Lão Vương biết rồi cho dù miệng vẫn sẽ chế giễu vài câu, nhưng trong lòng nhất định sẽ cảm thấy vui cho cậu.
Tự cho là đúng đáng sợ nhường nào.
Cậu hậu tri hậu giác, nhớ ra hồi trước Lão Vương từng nói khi cố gắng an ủi cậu. Hắn nói, bây giờ hắn có một người rất quan tâm, sự tồn tại của người kia khiến hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Có một dạo Đường Lạc hết sức tò mò về thân phận của người kia, thậm chí sau lần đó ở trong lòng đã liệt kê ra danh sách khách hàng từng vui vẻ trò chuyện với Lão Vương, hỏi thăm từng người một. Khi ấy Lão Vương trợn trắng mắt với cậu mấy lần, bây giờ nghĩ lại, trong lòng đoán chừng đang chửi cậu thiểu năng.
Bây giờ Đường Lạc cũng tự cảm thấy mình thiểu năng.
Phải làm thế nào đây, từ nay về sau, đối với Lão Vương mà nói có lẽ cũng không tồn tại người có thể vui vẻ khi nghĩ tới nữa
Đường Lạc cảm thấy cảm giác tội ác trong lòng sắp nổ tung, khó chịu gấp vạn lần so với lúc trước tưởng rằng Triển Nghiêu thích mình.
.
Đến khi cậu cuối cùng cũng hiểu ra và ra khỏi phòng nghỉ, thì phát hiện Lão Vương đã đi rồi.
Tiểu Tranh nhìn chằm chằm cậu trái xem phải nhìn, biểu cảm cứng ngắc: “Cậu trang điểm rồi đây hả?”
“… Ừ.” Đường Lạc xấu hổ.
Náo loạn một trận, hai người họ đều quên béng chuyện này.
“Cậu và Lão Vương sao thế?” Tiểu Tranh lại hỏi, “Cãi nhau à?”
“… Ờ thì,” Đường Lạc hơi xấu hổ, “Anh có thể cho tôi phương thức liên lạc của Lão Vương không?”
Tiểu Tranh lộ vẻ khó xử, “… Bảo sao vừa rồi trước khi đi cậu ta đặc biệt dặn tôi không được nói cho cậu.”
“…”
“Ôi trời, quan hệ tốt mới có thể cãi nhau mà,” Tiểu Tranh an ủi cậu, “Cậu đừng thấy bình thường Lão Vương như thế, thật ra tôi nhìn ra được cậu ta thực sự thích cậu, cho nên cậu…”
Đường Lạc ngắt lời anh ta: “Tôi biết…”
Có lẽ vấn đề nằm ở đây, hóa ra Lão Vương thích cậu thật. Tiểu Tranh cũng nhìn ra, mà bản thân cậu lại không phát hiện gì, một mực thản nhiên hưởng thụ Lão Vương đối xử tốt với cậu, nhưng chưa bao giờ nghĩ kỹ lý do.
Trên đời này sao lại có người vô lương tâm thế này chứ.
“Cũng không phải tôi không muốn cho cậu…” Tiểu Tranh còn nói thêm, “Nhưng vừa nãy tên kia hỏi tôi mượn điện thoại, kết quả tự tiện xóa hết phương thức liên lạc của cậu ta.”
“…”
Đường Lạc cũng sợ rồi. Này có hơi đoạn tuyệt quá, không hy vọng bị mình liên lạc đến mức nào chứ?
“Nhưng dù sao hai ngày nữa các cậu cũng có thể gặp nhau, đến lúc đó các cậu nói trước mặt đi,” Tiểu Tranh vỗ vỗ bả vai cậu, “Thật ra Lão Vương rất dễ nói chuyện.”
“Tôi biết…”
Đường Lạc gật đầu.
Tính tình tên này tồi tệ, miệng chua ngoa, đầu óc còn có bẫy. Nhưng trong xương cốt hắn dịu dàng, Đường Lạc vẫn luôn hiểu.
Dù sao vẫn có thể gặp nhau. Có điều sau khi gặp được có thể làm lành như lúc đầu không.
Đường Lạc thậm chí cảm thấy mình vẫn mong chờ thế này, hơi mặt dày quá rồi.
.
Cuối cùng vẫn là một mình Tiểu Tranh ở lại làm việc.
Ban đầu Đường Lạc còn muốn ở trong bếp sau làm trợ thủ, lại bị Tiểu Tranh cho một vé bác bỏ. Lý do là nhìn cậu mày ủ mặt ê rất phá hỏng tâm trạng, dù sao trước khi Đường Lạc xuất hiện anh ta cũng thường xuyên độc diễn một mình, hoàn toàn không hề tốn sức.
Sau khi ra khỏi Masked girls không lâu, cuối cùng Đường Lạc nhận được tin nhắn đến từ Hạ Kính Sinh.
Nội dung rất đơn giản, nói là đã nói chuyện với Chu Tĩnh rồi, mọi chuyện sau đó anh sẽ tự xử lý, bảo Đường Lạc không cần lo lắng.
Tâm trạng Đường Lạc sa sút, cực kỳ muốn trò chuyện với anh. Nhưng cuối cùng lấy can đảm gọi lại, thì từ đầu đến cuối không ai nghe máy.
Cậu lại gửi tin nhắn cho Chu Tĩnh, lần này đối phương lại trả lời rất nhanh, làm một tràng giang đại hải bày tỏ cảm ơn với cậu, nói rằng may mà có cậu mới có thể lấy can đảm, sau này nhất định cũng sẽ cố gắng.
Đường Lạc như lọt vào sương mù không hiểu gì cả, nhưng lại nghĩ sau này hỏi thăm Hạ Kính Sinh cũng giống nhau, thế là cậu khách sáo với cô một hồi, và không truy hỏi nhiều nữa.
Sau khi quay về trường lại nhận được một tin tức tốt, bản hoàn thành bài tập của họ cuối cùng ra lò rồi.
Hiệu quả thành phẩm sau cùng hơi khó tả.
Dù sao cũng là một đám người mới học, mặc dù làm cố gắng hết sức, nhưng chi tiết vẫn không tránh được có chỗ không như ý muốn. Song dầu gì cũng là thành quả lao động tự tay mình làm, Đường Lạc đeo “kính lọc” vào, cảm thấy càng nhìn càng thuận mắt. Nhất là tranh nền, quả thực không sao tả xiết.
Sau khi xem xong cậu lại nhanh chóng gửi tin nhắn cho Hạ Kính Sinh, đợi hơn một tiếng vẫn không nhận được hồi âm, vì vậy dứt khoát gửi tệp vào hòm thư của Hạ Kính Sinh.
Mãi cho đến tối, vẫn chưa nhận được bất kỳ trả lời gì.
Tư tưởng có lạc quan hơn nữa, đến lúc này cũng khó tránh khỏi sẽ nghĩ nhiều.
Đường Lạc nơm nớp lo sợ, bắt đầu tự kiểm điểm.
Lúc ấy Hạ Kính Sinh rõ ràng đã nói chờ anh quay về, nhưng sau khi tỉnh dậy mình lập tức chạy đi mà không rên một tiếng, liệu anh có không vui vì chuyện này không?
Ngoài ra tối hôm qua anh ấy đã nói mình không hề thích vẽ tranh, lúc này mình còn hí ha hí hửng gửi phim hoạt hình đến, có vẻ rất vô duyên đúng không?
Sáng hôm nay tuy anh ấy hôn trán mình, nhưng hình như cũng không tỏ rõ thái độ về mối quan hệ hiện giờ của hai người, có phải mình tưởng bở không?
Đường Lạc lo được lo mất, càng nghĩ càng lo lắng, ngay cả bạn cùng phòng túm lấy bím tóc đột nhiên có thêm của cậu điên cuồng chải cũng chẳng muốn cự lại.
Cho đến trước khi đi ngủ, người cậu nhớ thương cả buổi kia cuối cùng trả lời tin nhắn rồi.
Mà còn là một chuỗi liên tục.
Khi điện thoại rung lên lần đầu tiên, Đường Lạc đã nhanh chóng cầm lên, ngay sau đó thấy tin nhắn trong khung chat nhảy ra từng cái một.
—— Anh xem xong rồi, cảm giác rất đỉnh!
—— Lần đầu tiên tham gia vào tác phẩm như thế này, lúc nhìn thấy thành phẩm còn hơi xúc động
—— để anh đoán xem cái nào là em vẽ
—— [hình ảnh] cái này đúng không?
—— [hình ảnh] còn có cái này
—— [hình ảnh] cái này chắc chắn cũng thế, trông cũng hơi nhớ em.
—— giống
(chữ giống – xiàng và chữ tưởng – xiǎng)
Đường Lạc không trả lời. Gõ chữ không bày tỏ được tâm trạng của cậu lúc này, chỉ có gọi điện mới được.
Lần này sau khi gọi đi, Hạ Kính Sinh đã nghe máy ngay.
Câu nói đầu tiên khi Đường Lạc mở miệng, cũng khiến cậu giật nảy mình.
“Cả buổi chiều anh không để ý đến em.”
Đối diện im lặng hai giây, sau đó trả lời: “Xin lỗi, anh quen để điện thoại im lặng, không hay chú ý đến tin nhắn.”
“…Ò.”
Đường Lạc cầm điện thoại, gật đầu.
“Sau này anh để thông báo riêng cho em, được không?” Hạ Kính Sinh còn nói thêm, “Cam đoan lập tức trả lời em.”
Đường Lạc cầm điện thoại, vô thức nuốt ngụm nước bọt, sau đó gật mạnh đầu: “Dạ!”
Đối diện truyền đến một tiếng cười khẽ, “Cả ngày không gặp nhau, có nhớ anh không?”
Đường Lạc tiếp tục đỏ mặt gật đầu: “… Có chứ.”
“Vậy… có chuyện gì muốn nói với anh không?”
“Có có,” Đường Lạc hỏi, “Bên chị Chu Tĩnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy anh?”
Đối diện im lặng một lúc, mới đáp: “Tình huống hơi phức tạp, hôm nào chúng ta gặp nhau rồi nói.”
“… Ò.” Đường Lạc tiếp tục gật đầu.
Hạ Kính Sinh lại cười: “Không có chuyện gì khác muốn nói với anh à?”
Đường Lạc nghĩ cả buổi: “À, cô bảo anh có rảnh thì gọi điện cho cô!”
“… Anh mới vừa ăn cơm với mẹ xong đây,” Giọng điệu của Hạ Kính Sinh có phần bất lực, “Đã qua lâu vậy rồi.”
“Ò…” Đường Lạc vẫn gật đầu.
“Bà ấy rất thích em,” Hạ Kính Sinh nói, “Cảm thấy trông em điềm đạm ngoan ngoãn, bảo anh nhất định phải đối xử tốt với em.”
“…” Mặt Đường Lạc đỏ lên.
“Sao em không ‘ò’ nữa?” Hạ Kính Sinh hỏi.
“… Ò.”
Hạ Kính Sinh lại cười ra tiếng.
“Em thật là…” Anh nói xong dừng một lát, mới nói tiếp, “Thật ra buổi chiều xảy ra chút chuyện, tâm trạng anh không tốt lắm…”
“Sao vậy?” Đường Lạc hỏi.
“Việc đó không quan trọng,” Hạ Kính Sinh nói tiếp, “Nhưng bây giờ nghe giọng của em, cho dù em nói gì cũng không nhịn được cười.”
Đường Lạc giơ tay gãi đầu một cái: “Ây… Em buồn cười lắm à?”
“Không,” Hạ Kính Sinh nói, “Là vì em thực sự quá đáng yêu.”