Đường Lạc nhận ra rằng lúc trước mình đạp lên con đường này vì một chiếc điện thoại là một quyết định vô cùng sai lầm.
Vốn cho là vị trí địa lý chỗ này rời xa cuộc sống của mình, lại thêm tích góp đủ tiền điện thoại cũng không bao lâu, cho nên tạm thời làm thêm không có vấn đề gì lớn. Nhưng bây giờ xem ra, mình vẫn ngây thơ.
Thế giới này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ. Bây giờ ai cũng lên mạng, lỡ như trùng hợp bị người quen nhìn thấy ảnh, thật sự là nghĩ thôi cũng xấu hổ muốn chết.
Đường Lạc phòng ngừa chu đáo, giả tưởng một lát sau đó quyết định nếu thật sự bị người ta hỏi, nhất định liều chết không nhận.
Dù sao qua hai lớp ma pháp thuật trang điểm của Lão Vương và thuật sửa ảnh của Tiểu Tranh, người trong ảnh và quần áo nam hằng ngày của cậu giống thật mà là giả, cũng không tính là giống nhau. Lúc trước mình không kiên trì đặt tên Tiểu Đường cũng xem như là đại hạnh trong bất hạnh.
Nhưng chung quy vẫn có tật giật mình, cậu nghĩ cần phải bảo Tiểu Tranh xóa ảnh đồng thời cam đoan về sau không tái phạm nữa.
.
Tiểu Tranh vô cùng oan ức.
Buổi tối cậu ta giao ca với Lão Vương, lúc nhìn thấy Đường Lạc vẫn mừng khấp khởi, không ngờ Đường Lạc vô cùng nhiệt tình nhào về phía anh ta, mở miệng nói chuyện câu đầu tiên là yêu cầu anh ta xóa ảnh.
“Tôi còn nghiêm túc chỉnh sửa giúp cậu! Chỉnh còn cẩn thận hơn chính tôi!” Tiểu Tranh bất mãn hết sức, “Tôi có tình có nghĩa như vậy, cậu lại còn ghét bỏ?”
“Không ghét bỏ không ghét bỏ, ảnh rất đẹp, tôi chỉ sợ bị người khác nhận ra,” Đường Lạc cầu khẩn, “Bị bạn học của tôi nhìn thấy thì thôi, lỡ như người thân bạn bè nhìn thấy rồi nói cho bố mẹ tôi biết, tôi thật sự sẽ bị đánh chết!”
“À…” Hiển nhiên Tiểu Tranh không nghĩ đến vụ này, biểu cảm cũng chột dạ theo, “Xin lỗi nhé, vậy bây giờ tôi xóa ngay.”
Anh ta lấy điện thoại ra thao tác một hồi, sau khi xác nhận xóa bỏ đột nhiên lại nhớ ra gì đó: “Tôi thật sự cảm thấy ảnh này rất đẹp, cứ xóa thế này thì tiếc lắm… tôi gửi một phần cho cậu được không?”
Đương nhiên Đường Lạc không có lý do từ chối.
.
Ngày đầu tiên làm việc bận rộn hơn trong tưởng tượng của cậu nhiều. Tiểu Tranh lén lút an ủi cậu, nói là ngày thường cũng không đông khách như vậy, hầu hết lượng khách hôm nay đều đến từ bài Weibo của anh ta. Khách quen tới đây phần lớn đều đã follow tài khoản của anh ta, nhìn thấy có nhân viên với tiêu chuẩn cao như thế, cho nên nhao nhao đến đây góp vui.
Đường Lạc đáng thương vốn cũng không quen mặc quần áo nữ, bận đến độ xoay mòng mòng lại còn bị đùa giỡn điên cuồng, trong lúc đó còn có nhiều người mua phần món ăn chụp ảnh chung. Cậu nhìn ống kính toàn thân cứng đờ tạo dáng, nào là bắn tim nào là chống cằm, sau khi chụp xong lòng xấu hổ nổ tung, còn phải dè dặt xin nhờ khách đừng đăng lên mạng, tâm lực lao lực quá độ.
Đợi qua giờ cơm tối nhìn thấy người mới phỏng vấn mà Mộc Tử nói, cuối cùng cậu đã hiểu cái sự mừng rỡ như điên của Tiểu Tranh trước đó.
Tiếc rằng trời không theo ý người, đến lúc tan việc chạy đến hỏi Mộc Tử khi nào người mới đến làm, Mộc Tử ra chiều bất lực xua tay.
“Không có người mới, tôi cảm thấy cậu ta không phù hợp cho lắm.”
Đường Lạc không hiểu: “Không phù hợp chỗ nào? Tôi thấy cậu ấy cũng được mà.”
“Ánh mắt của cậu kém hơn Tiểu Tranh một đoạn dài, cậu xem cậu ta chẳng thèm đến hỏi tôi, vì biết tôi chắc chắn sẽ không nhận,” Mộc Tử chậc hai tiếng, “Anh giai này khác ảnh quá, cằm và miệng của người thật đều có khuyết điểm rõ ràng, loại này trang điểm cũng không che được, không phù hợp với nhu cầu của quán chúng ta.”
Đường Lạc nhớ lại dáng vẻ của người kia, đúng là hơi có cảm giác móm.
“Nhưng mà, Lão Vương cằm vuông anh cũng nhận mà, anh bảo cậu ta đeo khẩu trang vào.”
Mộc Tử sững sờ: “Cằm Lão Vương vuông hả?”
“Không phải hình vuông à?” Đường Lạc học động tác tay của Lão Vương trước đó, “Anh ta tự nói với tôi…”
Mộc Tử phì cười: “Cho dù chưa từng thấy mặt mũi tháo khẩu trang của cậu ta, cậu nhìn hình dáng cũng biết không phải vuông đúng không!”
Đường Lạc chợt cảm thấy mình như tên đần.
“Vậy sao anh ta suốt ngày đeo khẩu trang?”
“Đừng nói là tôi nói cho cậu biết nhé,” Mặc dù ở đây chỉ có hai người họ, nhưng Mộc Tử vẫn vô thức nhỏ giọng, “Cái thằng này thật ra dị ứng mèo, nếu không đeo khẩu trang Đậu Đinh tới gần hắn trong phạm vi năm mét nhất định sẽ chảy nước mắt nước mũi.”
Đường Lạc tưởng tượng hình ảnh kia, không nhịn được cười ra tiếng với Mộc Tử.
“Nhưng bây giờ thiếu người, anh bảo người kia đeo khẩu trang vào là được mà?” Cậu lại đề nghị.
“Không được đâu, ” Mộc Tử tỏ vẻ không vui lòng, “Cho dù tên quán là cô gái mặt nạ, cũng không thể cả đám che mặt.”
Đường Lạc đành chịu.
Mặc dù Mộc Tử không hề có địa vị trước mặt nhân viên của y, nhưng tốt xấu gì vẫn là ông chủ nắm giữ quyền sát sinh. Yêu cầu cao như vậy, cũng khó trách mãi không đủ người.
.
Mấy tháng trước đó Đường Lạc vẫn cảm thấy việc học của mình rất nhàn.
Chuyên ngành của họ ngoài ngoại khóa cơ bản mỗi tuần thì không cần đυ.ng vào bút vẽ, cũng không cần ra ngoài vẽ vật thực, ngày thường lên lớp cũng được làm việc cũng được, đều là đối mặt với máy vi tính.
Nhưng hôm nay một khi bắt đầu làm thêm, thời gian lập tức trở nên eo hẹp.
Sắp xếp ca làm không xung đột với thời gian lên lớp của cậu, nhưng thời gian làm bài tập đều bị đè ép rồi. Đường Lạc cẩn thận phân tích sắp xếp thời gian của mình, phát hiện ra vấn đề lớn nhất đúng là xuất hiện ở việc mình đột nhiên thất tình.
Trước kia cậu sẽ gϊếŧ thời gian ở thư viện hai buổi chiều mỗi tuần, mặc dù lực tập trung thấp, tâm tư luôn bay đến phòng vẽ tranh đối diện, nhưng dầu gì vẫn làm chuyện chính.
Mà bây giờ chút thời gian đó đều bị cậu dùng để mặc váy bưng đĩa rồi.
Sau gần hai tuần làm thêm, đã bớt đi nhiều vị khách tham gia náo nhiệt cổ vũ, ngày làm việc không phải giờ cao điểm trong quán xem như nhàn rỗi. Thế là cậu xin Mộc Tử, dự định khi làm việc sẽ đeo máy vi tính đến bớt thời gian làm bài tập.
.
Sau khi thực hiện mới ngày đầu tiên đã hối hận.
Lúc trước đeo máy vi tính đến thư viện vô cùng có động lực hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi. Bây giờ lộ trình tăng lên gấp bội mà mục tiêu và địa điểm lại ít đi một chút sức hấp dẫn, cuối cùng đến phòng thay quần áo của Masked girls Đường Lạc cảm thấy bả vai đeo ba lô của mình cũng bắt đầu nhức mỏi.
Đến khi cậu lấy máy vi tính ra khỏi ba lô, Lão Vương đang chờ trang điểm cho cậu rõ ràng lấy làm kinh hãi.
Ngoại trừ ngày đầu tiên Đường Lạc đi làm, lần nào Lão Vương cũng đến sớm hơn cậu rất nhiều, trong lúc chờ Đường Lạc đến đã sửa soạn cho mình xong hết rồi. Nhưng cứ cho là trang điểm đậm và đeo khẩu trang như vậy, khi nhìn thấy Đường Lạc lấy máy vi tính ra biểu cảm của hắn vẫn có thay đổi rõ ràng.
“Cậu muốn làm gì đây?” Hắn hỏi.
“Bài tập của tôi không kịp rồi,” Đường Lạc hơi xấu hổ, “Định nhân lúc buổi chiều ít người sẽ làm.”
Lão Vương nhìn cậu, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng chỉ chỉ về phía nhà vệ sinh như mọi ngày: “Đi rửa mặt trước.”
.
Thật ra Đường Lạc học mọi thứ rất nhanh, trong khoảng thời gian này dưới sự chỉ dẫn của Lão Vương và Tiểu Tranh cậu đã nắm giữ được cách pha hầu hết các loại đồ uống, cũng học được cách dùng máy thu tiền, trang trí đĩa ăn cũng ra dáng. Có điều nói chuyện và chụp ảnh với khách vẫn cứng ngắc cả người.
Nhưng ở chung ở nhân viên khác trong quán cậu đã rất thả lỏng tự nhiên.
“Tôi hối hận quá, trước đó cảm thấy mình vẽ không ra gì cho nên không chọn vẽ gốc muốn tập trung vào 3D, không ngờ khó đến thế,” Đường Lạc ngửa mặt lên nhắm mắt, nhưng miệng vẫn không dừng, “Tôi đi học xem như nghiêm túc, nhưng ngày đó cúi người buộc lại dây giày, ngẩng đầu lên thì hình ảnh giáo viên trình chiếu đã hoàn toàn thay đổi! Từ đó về sau tôi đều dựa vào tự học!”
“Ngậm miệng ngồi im.” Giọng Lão Vương xen lẫn ghét bỏ rõ ràng.
Đường Lạc yên tĩnh ba mươi giây, lại không nhịn được: “Bạn cùng phòng của tôi bảo mô hình con thỏ tôi xây dựng trông rất thiểu năng. Tôi đã sửa lại mấy bản thảo, sửa một lần thì trí thông minh của con thỏ kia rớt một đoạn, tuyệt vọng chết mất.”
“Đây là khiếu thẩm mỹ của cậu có vấn đề.” Lão Vương xỉa xói.
“Sao có thể, khiếu thẩm mỹ của tôi cực tốt,” Đường Lạc phủ định hoàn toàn, “Giáo sư dạy vẽ thiết kế nói rất tốt. Chỉ là kỹ thuật của tôi chưa đúng chỗ, biểu hiện ra chưa đúng vị.”
Cọ môi của Lão Vương chọc miệng cậu một cái: “Im lặng nửa phút.”
Vì vậy Đường Lạc thành thật ngậm miệng lại.
Tạo hình xong, hai người cùng vào trong quán chuẩn bị buôn bán.
Gần đó có con quạ đen luôn không hợp nhau với Đậu Đinh, mỗi ngày đúng giờ chạy đến cãi nhau với Đậu Đinh qua tấm kính, cãi nhau xong còn phải điên cuồng bài tiết lên kính. Mọi người đều không có cách bắt con chim hỗn láo kia, chỉ có thể thành thật đi dọn dẹp một lần trước khi kinh doanh mỗi ngày.
Mỗi lần Tiểu Tranh đi lau đều kêu đánh kêu gϊếŧ, để phòng ngừa anh ta đập người qua đường bị thương lần nữa, lại lo lắng Lão Vương sẽ dị ứng với lông chim gì đó, cho nên khoảng thời gian này luôn là Đường Lạc xung phong nhận việc.
Bức tường bên ngoài kính của Masked girls có màu trà rất nhạt, hơi đến gần một chút sẽ trở nên rất trong suốt. Mỗi ngày Đậu Đinh đều chờ mong khâu này, miếng khăn lau hơi cử động qua lớp kính nó sẽ nhảy nhót theo ở bên trong.
Để trêu nó vui như điên Đường Lạc lau kính sáng bóng không dính một hạt bụi trần lập lòe tỏa sáng, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Lão Vương đang dựa vào quầy bar hai tay ôm ngực hơi nghiêng đầu nhìn cậu.
Cậu vẫy tay với Lão Vương qua lớp kính, không nhận được bất kỳ đáp lại gì giống như trong dự đoán.
.
Buổi chiều quả nhiên không nhiều khách, Đường Lạc nắm bắt thời gian, vội vàng chạy đến tiếp tục giày vò con thỏ kém thông minh của cậu.
Lão Vương đi vào nhìn mấy lần. Lần nào Đường Lạc cũng tưởng hắn muốn gọi cậu đi giúp đỡ, nhưng không đợi cậu bỏ tay ra khỏi con chuột, đối phương đã rời đi mà không nói một lời.
Sau khi con thỏ kia lại bị cậu sửa hoàn toàn thay đổi, nhìn thời gian, thế mà đã mấy tiếng trôi qua, đã gần đến giờ ăn tối.
Trước và sau giờ cơm là thời gian lượng khách trong quán nhiều nhất. Đường Lạc vội đi ra ngoài, quả nhiên Lão Vương bận tối mắt tối mũi.
“Sao anh không gọi tôi hả!” Từ xa cậu làm khẩu hình với Lão Vương đang bưng đĩa.
Đối phương nhìn cậu một cái, chỉ chỉ khách đang rung chuông bên cạnh, ý là cậu đi ra rồi còn không nhanh chóng giúp đỡ.
Rốt cuộc chịu đựng qua giờ, trong quán lại trở nên vắng vẻ, Đường Lạc vô cùng áy náy. Để phòng ngừa lần sau tiếp tục phát sinh chuyện như vậy, cậu dứt khoát ôm máy vi tính lên bàn, thuận tiện quan sát tình huống lượng khách bất cứ lúc nào.
Nhưng như vậy cũng sẽ sinh ra tai hại nghiêm trọng. Lão Vương rảnh rang không có việc gì sẽ chạy vào quầy bar đứng sau lưng nhìn cậu thao tác.
“Đây là con thỏ?” Hắn hỏi.
“… Cái này nhìn kiểu gì cũng là thỏ mà?” Đường Lạc chột dạ.
“Cậu nói phải là phải.” Lão Vương đáp.
Phòng tuyến tâm lý của Đường Lạc sụp đổ: “Kỳ lạ lắm phải không? Thoạt nhìn trí thông minh rất thấp hả?”
Lão Vương không đáp lời, lại tiến lên nửa bước, cúi người tới gần nhìn màn hình máy vi tính của Đường Lạc, một lát sau hỏi: “Có thể xoay góc không?”
“Thế này?” Đường Lạc dùng con chuột điều chỉnh góc độ qua lại, phơi bày con thỏ thiểu năng của cậu trên mọi vị trí, “Sao rồi? Cảm giác đáng yêu phết nhỉ?”
Lão Vương đột nhiên cười.
Hắn luôn đeo khẩu trang, gương mặt bị che hơn phân nửa, hầu hết thời gian rất khó phân biệt biểu cảm. Nhưng lần này hắn cười hết sức rõ ràng, bởi vì phát ra tiếng, còn rất to.
“Cậu chắc chắn đây là con thỏ?” Lúc hắn nói chuyện bả vai run rẩy không ngừng, “Cậu từng nhìn thấy thỏ chưa?”
Đường Lạc bị hắn cười đỏ cả mặt, “Cái tai dài này không giống thỏ à?”
“Thì ra đây là tai?” Giọng điệu Lão Vương nghe có vẻ rất kinh ngạc, “Vậy hai cái hình vuông phía trước là cái gì?”
“… Là kính chứ gì.” Đường Lạc xấu hổ.
“Tôi còn tưởng là răng cửa.” Lão Vương cười ra tiếng lần nữa.
Đường Lạc nói không nên lời.
Lão Vương cười một hồi, cuối cùng lương tâm trỗi dậy, hỏi: “Bản thảo thiết kế của cậu đâu?”
“… Anh hứa với tôi trước không được cười nữa.”
Lão Vương nhìn cậu, chớp mắt vô tội: “Cậu nói bản thảo thiết kế còn được giáo viên khen kia mà? Tự tin lên nào.”
Đường Lạc mím môi, sau đó lấy can đảm mở tệp thiết kế của cậu ra.
“Ơ, cái này rất đáng yêu mà,” Sau khi nhìn thấy Lão Vương lại bắt đầu khen, “Vẽ rất đẹp, trông rất thông minh, không giống con vừa rồi tí nào.”
“Tôi không làm ra được…” Đường Lạc tuyệt vọng.
Lão Vương xích lại gần hơn: “Trong tệp văn bản bên cạnh là gì?”
“Thiết lập nhân vật.” Đường Lạc nói xong tiện tay mở tệp văn bản ra.
Lão Vương lướt văn bản một lần rồi hơi nhíu mày: “Thiết lập phức tạp thế?”
Mặt Đường Lạc hơi đỏ: “Hình tượng này thế nào?”
“A Sinh?” Lão Vương chỉ màn hình, “Tại sao muốn đặt cái tên này cho con thỏ?”