Tiểu Tô Tông Của Anh Rất Ngọt Ngào Lại Hoang Dã

Chương 12: Tôi đưa em đi

Editor: VyVy

...

Thanh âm trầm thấp dễ nghe như đàn Cello, rơi vào trong tai, mang theo tê dại vụn vặt.

Ninh Ly quay đầu lại, đập vào mắt chính là gương mặt thanh tuyển vô song.

Cô nháy mắt.

"Lục nhị thiếu?"

Mí mắt Lục Hoài Dữ khẽ rũ xuống, liếc mắt nhìn cô gái một cái, lại nhìn về phía Quý Trữ, đuôi lông mày khẽ nhíu lại.

"Đây là muốn đi đâu?"

Không biết vì sao, Ninh Ly bỗng nhiên có loại ảo giác làm sai bị bắt tại trận.

Quý Trữ lúc này cũng hậu tri hậu giác, mơ hồ đoán được thân phận của đối phương.

Dung mạo như thế, lại là họ Lục.

Lục Hoài Dữ!?

Làm sao anh tới đây!?

Không phải, mấu chốt —— dáng vẻ hình như anh và Ninh Ly còn rất quen thuộc?

Lúc trước cũng chưa từng nghe cô nhắc tới a!

Ninh Ly dừng một chút.

"Có chút chuyện riêng."

Lục Hoài Dữ đôi mắt hơi nheo lại. Chuyện riêng? Cô gái nhỏ mới học lớp 12, có thể có chuyện riêng gì, cần phải xử lý trễ như vậy?

Anh ta đưa cái túi trong tay qua.

"Cầm lấy."

Ninh Ly kỳ quái nhận lấy. "Cái gì——"

Thấy rõ một đống sách và bài thi kia, lời còn lại của Ninh Ly nhất thời nuốt trở về.

"Năm lớp 12, tâm tư nên đặt ở việc học tập." Lục Hoài Dữ lạnh nhạt nói.

Ninh Ly nhìn một đống sách mới tinh thật dày kia, tâm tình phức tạp.

Lục Hoài Dữ rốt cuộc nghĩ gì vậy!?

"Lục nhị thiếu, anh tới trễ như vậy, không phải chỉ tới đưa cái này cho tôi chứ?" Ninh Ly chậm rãi mở miệng.

Lục Hoài Dữ không tập trung nói: "Hẹn Trình Tây Việt ở đây, cậu ta đến trễ, tùy tiện đi dạo một chút."

Ninh Ly bán tính bán nghi.

Hai vị thiếu gia này hẹn ở đâu không tốt, hết lần này tới lần khác ở cửa nhị trung?

Cô nhớ không lầm, Lục Hoài Dữ học cấp 3 chỉ học một năm, đại học chỉ dùng một năm rưỡi, đã lấy xong hai cái bằng.

Anh cư nhiên còn biết năm lớp 12 phải mua sách gì?

Nhưng mà, muốn nói anh chỉ tới đưa sách cho cô, hình như cũng có chút ý nghĩ khác thường.

Lục Hoài Dữ nhìn cô một cái.

Ninh Ly trong lòng bất đắc dĩ thở dài, đem những quyển sách kia bỏ vào trong ba lô.

Ba lô vốn trống rỗng lập tức trở nên phồng lên.

Ninh Ly đã không nhớ rõ mình đã không cầm được nhiều sách như vậy bao lâu rồi.

Quý Trữ bên cạnh rốt cục phục hồi tinh thần lại, cười chào hỏi: "Lục nhị thiếu? Tôi là Quý Trữ."

Mặt mày anh tuấn lãng, toàn thân đều lộ ra dã tính bất kham, lưu loát tiêu sái, tràn đầy sức sống.

Đích thật là bộ dáng lúc thiếu niên, rất bắt mắt.

Lục Hoài Dữ gật đầu, kiêu ngạo tự kiềm chế: "Lục Hoài Dữ."

Một chiếc xe xuất hiện ở góc đường, chạy về phía này, cuối cùng dừng lại bên cạnh một người.

Trình Tây Việt thò đầu ra khỏi cửa sổ xe.

"Yo, em gái Ninh Ly, thật trùng hợp, em cũng ở đây?"

Ninh Ly im lặng trong chớp mắt. "Trình đại thiếu, tôi là học sinh nhị trung."

Gặp cô ở đây cũng coi như trùng hợp?

Lục Hoài Dữ nhàn nhạt liếc anh một cái.

"Trễ năm phút."

Trình Tây Việt: ???

Anh vừa còn ở trong bữa tiệc, liền nhận được điện thoại của Lục Hoài Dữ bảo anh tới.

Anh cái gì cũng chưa kịp hỏi, quẳng cái bàn mấy người kia liền không ngừng vó ngựa chạy tới, kết quả còn bị nói là trễ!?

Thế nhưng trước mặt Ninh Ly, anh cũng không tiện nói những thứ này, chỉ có thể yên lặng lại ghi nhớ một khoản trong lòng.

Cái gì là anh em, công cụ nhân bãi liêu!

Lục Hoài Dữ lại nhìn về phía Ninh Ly: "Đã quá muộn, có chuyện gì thì ngày mai làm, trước tiên đưa em về nhà."

Ninh Ly lắc đầu. "Không được."

Lục Hoài Dữ liếc nhìn cô, nhìn thấy sự kiên trì trong mắt cô gái, mi tâm khẽ động.

Trong một khoảnh khắc, anh thỏa hiệp: "Lên xe, đưa em đi!"

Ninh Ly vốn không muốn làm phiền bọn họ, nhưng nghĩ đến Quý Trữ, đây đích thật là biện pháp thích hợp nhất trước mắt.

"Cảm ơn."

Cô nói với Quý Trữ: "Anh để xe ở đây, gọi người tới đây lấy đi, anh cùng tôi ngồi xe này đi ."

Quý Trữ nhíu mày. Anh cũng không phải đối với chuyện này có mâu thuẫn gì.

Quý gia cùng Trình gia có chút giao tình, hắn cùng Trình Tây Việt tuy rằng không quen, nhưng cũng tính là biết.

Nhưng tối nay bọn họ là quá khứ...

Cứ như vậy mạo muội mang theo Trình Tây Việt đi qua thì tính là chuyện gì xảy ra?

Càng không cần phải nói đến còn có Lục nhị thiếu tới kinh đô.

Ninh Ly dường như rất không hy vọng anh đi xe máy, nhưng khi bọn họ quen biết, cô biết anh thích cái này, cũng chưa từng nói gì.

Hiện tại đến Vân Châu, như thế nào...

Ánh mắt Trình Tây Việt quét một vòng, nở nụ cười. "Quý Trữ, em gái Ninh Ly đều đã lên tiếng, cậu còn sửng sốt làm gì? Hơn nữa, tôi không phải ai cũng làm tài xế."

Anh lớn hơn Quý Trữ mấy tuổi, lời này Quý Trữ không có cách nào phản bác.

Quý Trữ vốn cũng là một người tiêu sái, nghe vậy nở nụ cười, lắc lắc mái tóc màu xám bạc.

"Cái này có cái gì không thể làm được?" Nói xong, anh lưu loát xuống xe, gọi điện thoại.

Chỉ chốc lát sau, có người đến lấy xe.

Đoàn người chuẩn bị lên xe rời đi. Lục Hoài Dữ kéo cửa sau ra, hướng về phía Ninh Ly nâng cằm lên.

Ninh Ly đi tới, vừa mới đi tới cửa xe, muốn khom lưng đi vào, liền cảm giác trên vai buông lỏng.

Cô quay đầu lại, liền nhìn thấy Lục Hoài Dữ một tay ôm ba lô của cô.

Ba lô nặng trịch kia ở trong tay anh cũng không có trọng lượng gì.

Nhận thấy tầm mắt của Ninh Ly, anh rũ mắt nhìn cô, khóe môi nhấc lên một nụ cười cực nhạt.

"Nặng như vậy, cũng không sợ bị vắt kiệt."

Ninh Ly cao 1m68: "..."

Ngài vui vẻ là được rồi.

Quý Trữ đi theo Ninh Ly muốn chui vào hàng ghế sau, nhưng mà còn chưa có động tác, bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh lẽo.

Anh chậm rãi quay đầu, liền đυ.ng phải một đôi mắt phượng trong vắng lạnh lẽo.

Một cỗ áp lực vô hình, trầm trầm đè lên vai.

Trình Tây Việt cười nói: "Quý Trữ, chúng ta đã không gặp nhau một thời gian rồi chứ? Ngồi đây trò chuyện?"

Quý Trữ cảm thấy được giải cứu, lập tức vòng tới vị trí ghế lái phụ.

Lục Hoài Dữ lúc này mới lên xe.

Không gian của chiếc xe này của Trình Tây Việt kỳ thật rất lớn, nhưng không biết vì sao, Lục Hoài Dữ ngồi bên cạnh, Ninh Ly liền cảm giác không khí chung quanh dường như trở nên chật hẹp.

Hương lạnh nhạt từ trên người anh tràn ngập ra, thanh tặc như tuyết tùng.

Trình Tây Việt khởi động xe, thuận miệng hỏi: "Em gái Ninh Ly, đi đâu vậy?"

Ninh Ly thần sắc bình tĩnh, nhẹ giọng: "Tiểu Tùng Sơn."

Trình Tây Việt kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn cô qua gương chiếu hậu một cái.

Lục Hoài Dữ vừa mới nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi, hàng mi khẽ run rẩy, chậm rãi mở mắt ra. "Tiểu Tùng Sơn?"

Trình Tây Việt nhanh chóng nhíu mày, lại có chút lo lắng nhìn về phía Lục Hoài Dữ.

Anb tựa lưng vào ghế, khuôn mặt nửa ẩn nửa trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy một vệt mâu sắc thật sâu.

Cảm xúc trong đó, quả thực nhìn không ra.

Tiểu Tùng Sơn là một điểm tham quan ở ngoại ô Vân Châu, với những ngọn núi hiểm trở và phong cảnh tuyệt vời.

Nhưng sở dĩ nó nổi tiếng như vậy là bởi vì —— nơi đó là địa điểm đua xe ngầm ở Vân Châu!

Tiểu Tùng Sơn mỗi tháng đều tổ chức thi đấu, thân phận thí sinh phần lớn không giàu thì quý, cho nên tiền thưởng cực cao, cũng bởi vậy cạnh tranh luôn vô cùng kịch liệt.

Anh thế nào cũng không nghĩ tới, Ninh Ly cư nhiên là muốn cùng Quý Trữ đi tới đó!?

Trình Tây Việt ngấp nghễ cười, ôm hy vọng xa vời, thăm dò hỏi: "Em gái Ninh Ly, em đi đó là... Muốn xem náo nhiệt?"

Ninh Ly lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không phải. Tôi đi kiếm tiền."

...

Tác giả có lời muốn nói:

Ninh Ly: Hôm nay cũng là một ngày cố gắng làm thêm kiếm tiền.

Lục Nhị: Tiền của anh không đủ sao???