Edit: Cá Mực 99
Thẩm Dụ không để lại dấu vết mà hóng hớt, "Hôm qua có người thấy ngươi cùng Chỉ nhi sáng sớm liền đồng hành xuất thành, còn có người đồn đãi ngươi lúc trước đó vài ngày ở Yên Vũ lâu tức giận dữ vì hồng nhan."
Ngụy Trạc nhíu mày, "Lời nói vô căn cứ."
Thẩm Dụ ho nhẹ một tiếng, chỉ vào tờ giấy trên bàn kia hỏi: "Ngươi không phải cho tới nay đều mặc kệ những chuyện này sao? Như thế nào lúc này lại có ý muốn xử lý?"
Ngụy Trạc nói: "Ngươi đi hỏi Giang Văn Bạch."
Thẩm Dụ hóng hớt biết đến điểm dừng thực thức thời không hề tiếp tục nói nữa, thầm nghĩ trong lòng chốc lát nữa phải đi hỏi cái tên Giang Văn Bạch kia mới được, hắn hỏi: "Ngươi chuẩn bị theo như ý tưởng của Chỉ nhi xử lý việc này?"
Ngụy Trạc nói: "Có nhiều chỗ còn cần phải hoàn thiện, bất quá trên tổng thể cũng coi như có thể thực hành được."
Thẩm Dụ nghĩ đến nội dung vừa rồi trên tờ giấy kia, "Ý tưởng như này là biện pháp tốt, chỉ là muốn áp dụng được có thể có không thế lực ngăn cản." Thẩm Dụ khó hiểu đặt câu hỏi, "Vì sao phải phiền toái như vậy? Không bằng ngươi trực tiếp mở miệng để cho bệ hạ không cần xây nữa không phải là được rồi?"
Ngụy Trạc nhìn Thẩm Dụ, nói thẳng: "Việc này ngươi có thể đi hỏi biểu muội ngươi, nàng muốn làm như vậy."
Thẩm Dụ: ". . . . . ." Nàng nghĩ muốn làm như vậy ngươi liền làm như vậy, hai ngươi thật sự không có quan hệ gì sao?
"Đúng rồi." Ngụy Trạc bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Dụ nói, "Giữa huyện Vu Thành An cùng huyện Thanh Thủy có một thôn trang tên là thôn Tam Tính."
Thẩm Dụ khó hiểu, "Thôn kia thì làm sao?"
Ngụy Trạc nói: "Thôn kia có một hộ dân cất rượu họ Lưu, nhà nàng ủ rượu cũng không tệ lắm, tửu lâu của ngươi nếu cần rượu có thể phái người đi mua."
Thẩm Dụ đầu đầy dấu chấm hỏi, "Chính ta có xưởng chuyên môn cất rượu, vì sao phải đi mua rượu của người ta?"
Ngụy Trạc liếc mắt nhìn hắn, Thẩm Dụ lập tức nói: ". . . . . . Ta chốc lát nữa liền phái người đi tìm hiểu một chút."
Bên trong phủ An Định Hầu, Lâm Chỉ tắm rửa xong thay đổi y phục thoải mái ở trong phủ đang bưng thức ăn cho cá dựa vào bên ao hoa sen vung tay cho cá ăn, tuy rằng Ngụy Trạc chưa cho nàng câu trả lời chính xác, nhưng Lâm Chỉ biết Ngụy Trạc từ ngày đáp ứng cùng nàng đi huyện Vu Thành An, chuyện này cơ bản đã thành kết cục đã định.
Lâm Chỉ nhìn thấy trong ao cá chép tranh nhau ăn, suy nghĩ có chút loạn, bất quá tất cả suy nghĩ lung tung đều vây quanh một người -- Thành Vương Ngụy Trác.
Hắn rốt cuộc là một người như thế nào?
Tay hắn nắm quyền cao mỗi người đều sợ hãi, nhưng trong mắt Lâm Chỉ là đạm mạc xa cách giống như lúc nào hắn cũng tự do ở ngoài thế tục, người đời nói tâm hắn lãnh khốc vô tình, nhưng Lâm Chỉ lại không thấy vậy, hắn tuy lạnh nhạt nhưng tuyệt không phải người vô tình, đủ loại cảm xúc mâu thuẫn đan vào nhau, làm cho Lâm Chỉ không nhịn được muốn đi từng bước đến gần hắn để hiểu biết hắn rõ hơn.
"Chỉ nhi." Sau lưng có tiếng bước chân đánh gảy mạch suy nghĩ của Lâm Chỉ, quay đầu lại nhìn thấy Lâm Như Mộ đang đi tới nàng.
Lâm Chỉ cầm trong tay thức ăn cho cá toàn bộ vung vào giữa hồ sen, đứng dậy cùng đại ca, "Đại ca hôm nay sớm như vậy đã trở lại?"
Lâm Như Mộ dừng lại bên cạnh Lâm Chỉ, "Cố ý sớm trở về, có mấy lời muốn hỏi ngươi một chút."
Lâm Chỉ thử dò xét nói: "Đại ca là muốn hỏi chuyện Thành vương hay là muốn hỏi chuyện Viên Lâm ở Vu Thành An?"
Lâm Như Mộ nói: "Hai chuyện này đều muốn nghe ngươi nói."
Lâm Chỉ một lần nữa ngồi trở lại một bên lan can đá cạnh hồ sen, đối mặt đại ca nàng cũng không có chút ý tứ giấu diếm, nàng nói: "Nếu Viên Lâm xây ở Vu Thành An sẽ hao tài tốn của, nhưng ta cũng hiểu được bệ hạ yêu thích xa hoa lãng phí, chỉ cần bệ hạ tại vị, loại sự tình này liền sẽ không ngừng nghỉ."
Lâm Như Mộ nhíu mày, "Ngươi nếu đã biết được, vì sao còn muốn phí sức lực để lội qua vũng nước đυ.c lần này?"
Lâm Chỉ nhìn đại ca nàng, chậm rãi mở miệng: "Vu Thành An là việc nhỏ, nhưng ta lại muốn mượn cơ hội này thử Thành vương là loại người phẩm tính nào."
Lâm Như Mộ nhìn thấy đáy mắt tiểu muội muội mình hiện rõ vẻ u sầu, không tiếng động thở dài: "Thì ra là thế." Lâm Như Mộ đưa tay vuốt sợi tóc bị gió thổi có chút xốc xếch của Lâm Chỉ tới sau tai, "Việc này ngươi nói với ta, ta sẽ cân nhắc tìm cách giải quyết, ngươi một tiểu cô nương chưa lấy chồng sao lại tự thân mình đi làm?"
Lâm Chỉ lại lắc đầu nói: "Đại ca, từ lúc đến đây ta vẫn rất bất an, có mấy lời tuy lớn nghịch nhưng cũng là sự thật, quân vương xa hoa lãng phí vô năng, ta không biết tướng sĩ tiền tuyến của chúng ta lấy huyết nhục chém gϊếŧ địch còn có thể yên ổn duy trì bao lâu, ta không muốn nhìn thấy loại tình cảnh phải bỏ lại tất cả để chạy trốn này."
Lâm Như Mộ chân mày nhíu lại, hắn không nghĩ tới trong lòng Lâm Chỉ lo lắng tới như vậy rồi, hắn có chút không hiểu rõ Lâm Chỉ nói bóng gió, bất quá huynh muội trong lúc nói chuyện xưa nay không có quá nhiều điều phải cố kỵ, Lâm Như Mộ hỏi: "Ngươi nghĩ muốn chọn Thành vương?"
Lâm Chỉ đáy mắt có chút mê mang, nàng nói: "Ta không biết, cho nên ta bức thiết mới muốn đi tìm hiểu hắn, sang năm ta đã mười tám tuổi, ta không nghĩ cứ như vậy gả vào nhà giàu cao sang có lòng mà không có sức, sống hết một đời."
Lâm Như Mộ đưa tay sờ đầu Lâm Chỉ, bật cười nói: "Sợ cái gì, ngươi nếu không muốn gả ai còn dám đến quý phủ chúng ta cường thú?"
Lâm Chỉ nhìn thấy ánh mắt đại ca ôn nhu, mũi liền có vị chua, có chút xúc động muốn đem bi kịch ở kiếp trước cùng bất lực toàn bộ nói hết ra, may mà còn có chút lý trí sót lại, nàng nặng nề mà gật gật đầu, mặt giãn ra nói: "Ân, có đại ca ở đây ta liền không sợ."
Lâm Như Mộ bật cười, "Muội còn muốn làm nũng a?"
Lâm Chỉ le lưỡi làm cái mặt quỷ, lại nghiêm mặt nói: "Đã nhiều ngày Thành vương hẳn sẽ ở trên triều đình đề cập đến việc Viên Lâm ở Vu Thành An, đến lúc đó sẽ biết hắn là loại người như nào đi." Dừng một chút lại nói, "Lâm gia chúng ta tay cầm trọng binh, đại ca ngươi không tiện ra mặt cùng Thành vương tiếp xúc, việc này trong lòng ta biết rõ, đại ca cũng chớ lo lắng quá mức."
Lâm Như Mộ nghĩ lời đồn đãi trong thành, lại nhìn lại tiểu muội muội nhà hắn vẻ mặt thẳng thắn mà tính toán người ta, Lâm Như Mộ chỉ cảm thấy lời đồn hoàn toàn không thể tin.