Công Lược Cậu Nam Phụ Pháo Hôi Ấy

Chương 31: Thế giới 2: THẾ THÂN BẠCH NGUYỆT QUANG

Thế giới thứ hai: Thế thân bạch nguyệt quang

Chương 32

Tác giả có lời muốn nói: Để tránh hiểu lầm, có vài lời phải nói trước khi vào truyện. Bạch nguyệt quang trong thế giới này chỉ là cốt truyện cưỡng chế thêm vào, trên thực tế người này cũng không tồn tại, nhưng sau khi công thụ đến đây, "bạch nguyệt quang" trong ấn tượng của thụ lại trở thành hình tượng mơ hồ của công ở thế giới trước, mà chuyện công phải làm chính là giúp thụ thoái khỏi "bạch nguyệt quang", về bản chất chính là công phải làm thụ quên đi "hắn" và yêu hắn một lần nữa.



Rượu trong ly gần như trào ra ngoài, may mà Úc Chỉ kịp thời đặt ly rượu lên quầy bar, mới giúp quần áo của hai người thoát kiếp.

Trong mắt có một tia sáng lóe lên, trong khoảng khắc, vô số ký ức cốt truyện mạnh mẽ tràn vào đầu hắn.

Ánh mắt Úc Chỉ nhìn người trước mặt có chút thay đổi.

Câu chuyện của thế giới này xảy ra trong giới giải trí, nhân vật chính là một tiểu minh tinh được trọng sinh.

Kiếp trước, tiểu minh tinh vừa vào nghề đã gặp phải tra nam, không chỉ bị gã coi là bàn đạp, còn bị gã lừa đến mức giải nghệ về nhà nấu cơm cho gã. Cực khổ hơn 5 năm mới phát hiện đối phương là một kẻ song tính luyến, vẫn luôn nɠɵạı ŧìиɧ, thậm chí còn có một đứa con 3 tuổi. Cậu tức giận vừa định vạch trần bọn họ, trong lúc cùng tra nam lôi kéo, không nhìn đường, không cẩn thận bị xe tông chết.

Mở mắt ra lần nữa, tiểu minh tinh phát hiện mình đã quay trở về 5 năm trước, bản thân vừa mới xác định quan hệ với tra nam, chưa bị gã hút máu, cũng chưa vì gã mà rời bỏ giới giải trí.

Cậu làm lại từ đầu, cực kỳ dứt khoát vứt tra nam, một lần nữa phấn đấu ở giới giải trí, cũng nỗ lực trở thành ảnh đế nổi danh toàn thế giới.

Mà sau khi trọng sinh, cậu dựa vào nhiều loại kỹ năng kiếp trước tự học ở nhà mà dành được nhiều sự chú ý, rất có hương vị Mary Sue Jack Sue.

Người bị cậu ta hấp dẫn bao gồm đối thủ một mất một còn, đại tổng tài, minh tinh đang nổi tiếng, đạo diễn nổi danh, còn có một ảnh đế kỳ cựu.

Trong đó những người khác đều thật sự thích cậu, chỉ có vị ảnh đế kỳ cựu kia lại không đơn giản như vậy.

Nghe nói ảnh đế có một bạch nguyệt quang cầu mà không được, canh cánh trong lòng, vì vậy cũng không yêu đương với ai, không có tai tiếng nào, sống không khác gì một nhà sư khổ hạnh.

Mãi đến lúc nhân vật chính xuất hiện.

Lúc ảnh đế lần đầu gặp nhân vật chính ở một bữa tiệc rượu đã nói: "Cậu rất quen mắt, trông rất giống hắn."

Chỉ vì một câu nói này, từ đó về sau anh luôn giúp đỡ nhân vật chính, trở thành bàn tay vàng lớn nhất của cậu.

Có người bôi đen nhân vật chính, anh hỗ trợ làm sáng tỏ.

Có người hãm hại nhân vật chính, anh giúp đỡ giải quyết.

Nhân vật chính có bất kỳ tác phẩm nào, anh đều là người đầu tiên hoàn toàn ủng hộ.

Nhân vật chính muốn có vai diễn gì, anh đều nỗ lực giành lấy cho cậu ta.

Chỉ cần vào lúc nhân vật chính cần giúp đỡ, anh sẽ không bao giờ vắng mặt.

Đường đường một vị ảnh đế kỳ cựu uy tín và nổi tiếng, lại tự dưng biến mình thành một cái lốp xe dự phòng kiêm bàn tay vàng.

Nhân vật chính có vướng mắc tình cảm với một vài người, nhưng ảnh đế là người đóng góp nhiều nhất lại không có tí phát triển nào trong mối quan hệ với cậu ta.

Mỗi lần nhân vật chính thấy cảm kích ảnh đế, nóng lòng muốn thử phát triển quan hệ, ảnh đế đều sẽ nhìn cậu thật sâu, giọng điệu thâm trầm mà nói: "Cậu thật sự rất giống hắn."

Lời này nói từ đầu đến cuối cốt truyện.

Mà "hắn" trong lời này lại chưa từng xuất hiện.

Thậm chí còn không có chút ám chỉ nào về thân phận hắn.

Một người hư vô mờ mịt lại xuất hiện xuyên suốt cả câu chuyện, trở thành bóng ma tâm lý trong lòng ảnh đế, vứt không được, quên không xong.

Cốt truyện vì muốn cho nhân vật chính một bàn tay vàng, lại tạo thành chấp niệm cả đời của ảnh đế.

Đau khổ trong đời, chính là cầu mà không được.

Chỉ có thể tìm ký thác trên người nhân vật chính.

Nhưng đây cũng chỉ là uống rượu độc giải khát mà thôi.

Đến khi nhân vật chính giành được giải ảnh đế, ảnh đế giống như đã trút được gánh nặng, buông tha hết thảy, sống không còn gì luyến tiếc, tự sát trong nhà.

Cả đời ảnh đế chỉ có một nhiệm vụ là làm cái bàn tay vàng hình người cho nhân vật chính, đến khi nhân vật chính thành công, nhiệm vụ hoàn thành, vai trò của anh cũng biến mất.

Một công cụ mất đi tác dụng cũng phải phát huy được hết giá trị của mình, cốt truyện liền sắp xếp cho anh ta tự tử, khiến nhân vật càng có chiều sâu, càng làm người khác khó quên.

Nhưng "bạch nguyệt quang" khiến ảnh đế cả đời vướng bận, cả đời si cuồng kia lại thật sự chưa từng xuất hiện.

Hay là nói, chưa bao giờ tồn tại.

Đó chỉ là cốt truyện đang chi phối tư tưởng của anh, khiến anh si cuồng vì "người nào đó", lại vì nhân vật chính "giống" người kia mà trả giá hết thảy.

Ba chữ "bạch nguyệt quang" này, dường như đã khắc sâu vào linh hồn anh, đúc nên bi kịch cả đời của anh.

Vừa đáng thương lại nực cười.

Mà vị ảnh đế này họ Kỷ tên Tinh Vũ.

Thật trùng hợp, giống hệt cái tên trên tấm danh thϊếp trong tay hắn.

Đương nhiên Úc Chỉ sẽ không coi đây là trùng hợp, sự thật chứng minh, người đàn ông cả mặt đều viết "nhất định phải có được" trước mắt hắn đây, chính là mục tiêu nhiệm vụ của thế giới này.

Hắn ban đầu định bỏ đi, bây giờ không thể không dừng lại, nhìn người đàn ông tuấn mỹ trẻ tuổi trước mặt.

"Xin lỗi Kỷ tiên sinh, chúng ta hình như không quen biết nhau."

Kỷ Tinh Vũ miễn cưỡng kìm nén nỗi xúc động đang sôi trào trong thân thể, tự ngăn bản thân không xông lên dọa sợ người ta.

Anh thu lại cảm xúc trong mắt, đưa tay lấy một ly rượu vang đỏ trên quầy bar, nhấp nhẹ một ngụm, đầy ẩn ý nói: "Cậu không biết tôi là ai?"

Là một ảnh đế nổi tiếng toàn thế giới, thế mà vẫn có người không biết anh? Kỷ Tinh Vũ cười khẽ trong lòng.

Ánh mắt lại xẹt qua thẻ phòng trong tay Úc Chỉ. "Tôi cho rằng cậu hiểu ý tôi."

Úc Chỉ không muốn hiểu.

Hắn thực sự không rõ vì sao Kỷ ảnh đế một lòng đến chết với "bạch nguyệt quang" trong cốt truyện lại chủ động phát tín hiệu cho hắn vào lúc này.

Chẳng lẽ việc người này si mê lưu luyến người nào đó đến chết trong cốt truyện đều là giả?

"Mạo muội hỏi một chút, anh... thích tôi à?" Úc Chỉ lịch sự hỏi.

Ai ngờ vừa nghe đến cái chữ thích này, Kỷ Tinh Vũ liền giống như bị chạm phải cái công tắc nào đó, sắc mặt lập tức trầm xuống, ánh mắt nhìn hắn cũng mang ý cảnh cáo.

"À, cậu suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là vì trông cậu rất giống hắn thôi."

"Tự biết vị trí của mình đi."

Úc Chỉ: "......"

Nghe cái câu thoại mà trong cốt truyện ảnh đế vốn dùng để nói với nhân vật chính này, Úc Chỉ sửng sốt chớp mắt một cái.

Một lúc sau, hắn nhìn xung quanh, lại thấy nhân vật chính Lục Kỳ đang ở nơi xa nói chuyện với người khác, hắn muộn màng nhận ra hình như mình vừa cướp đất diễn của nhân vật chính rồi.

Tiệc rượu, Kỷ Tinh Vũ, trông cậu rất giống hắn, hoàn toàn là cảnh Kỷ Tinh Vũ và nhân vật chính lần đầu gặp nhau trong cốt truyện.

Ngoại trừ việc người bị nói giống tự dưng lại biến thành hắn, còn lại hình như không khác cốt truyện là mấy...... Không phải, Úc Chỉ nhìn thẻ phòng trong tay, sắc mặt có chút kỳ quái.

Theo cốt truyện Kỷ Tinh Vũ cũng không đưa thẻ phòng cho nhân vật chính, sao đến lượt hắn lại thay đổi rồi?

Thấy Kỷ Tinh Vũ phát điên tại chỗ, anh bạn đứng nhìn đến sảng một lúc, lại thấy bạn tốt càng ngày càng làm càn mới hoàn hồn chạy tới, túm lấy Kỷ Tinh Vũ, cười xin lỗi với Úc Chỉ.

"Xin lỗi, cậu ta... uống nhiều quá, say rượu mê sảng mà thôi, cậu ta nói gì cậu cũng đừng tin! Đừng tin là thật!"

Dứt lời liền vội kéo Kỷ Tinh Vũ khỏi nơi thị phi này.

Y sợ Kỷ Tinh Vũ sẽ ăn đập tại chỗ, sau đó tin tức "Kỷ ảnh đế bị đánh trong tiệc đính hôn" sợ là một giây có thể lên ngay hotsearch được.

Kỷ Tinh Vũ bị bạn mình mạnh mẽ kéo đi, ánh mắt vẫn dính vào Úc Chỉ, trong mắt tràn ngập ý nhất định phải có được, ầy.

"Tôi chờ cậu."

Úc Chỉ giật giật khóe môi, có hơi không muốn nhìn thấy mục tiêu nhiệm vụ "di tình biệt luyến", vừa định rời đi, lại thấy một người đàn ông hơi béo khoảng ba mấy tuổi chạy về hướng mình.

(*) Di tình biệt luyến (移情别恋): thay người yêu như thay áo

"Úc Chỉ! Nhanh đến đây, tôi đang giới thiệu người cho cậu, chạy đi làm gì?"

Người đến là người đại diện của nguyên chủ, Trần Việt, đưa Úc Chỉ đến tham gia buổi tiệc rượu này, cũng muốn xây dựng thêm quan hệ, nếu không chỉ dựa vào thân phận người mới này của nguyên chủ, không biết bao lâu mới có thể nổi tiếng được.

Nguyên chủ là người mới vừa ra mắt, lúc đi trên đường gặp phải người tìm kiếm ngôi sao, cứ thế bị đào vào giới giải trí rồi.

Nguyên chủ nhờ vào nhan sắc khuynh quốc khuynh thành không phân nam nữ bước vào giới giải trí, trở thành bình hoa nổi tiếng trên mạng.

Kỹ năng hát nhảy đóng phim của nguyên chủ đều ở mức trung bình, lại nhờ cái mặt mà ngồi vào được vị trí thần tượng nổi tiếng.

Cho đến khi nói sai lời đắc tội sai người, bị người nhắm vào, tin tức bôi đen bay đầy trời, các loại tài nguyên đều bị cướp đi, lúc này mới thấy loạn.

Nguyên chủ yên lặng một đợt, lại có người không thích cậu ta tiếp tục bỏ đá xuống giếng, giới giải trí đổi mới rất nhanh, một thời gian dài không xuất hiện, nguyên chủ dần bị lãng quên, sau đó không thể không giải nghệ trong ảm đạm.

Nguyên chủ chịu giao thân thể cho Úc Chỉ vì muốn Úc Chỉ giúp cậu ta hoàn thành nguyện vọng, thứ nhất là tiếp tục nổi tiếng trong giới, còn điều thứ hai...

"Những người đó không thích tôi có được cái mặt đẹp, ghen tị việc tôi chỉ là bình hoa cũng có thể đạp lên đầu bọn họ, vì thế không ngần ngại bôi đen tôi, ngày nào cũng tung tin tôi ôm đùi người ta chơi quy tắc ngầm. Mấy ông bà già đó đã xấu lại còn đáng khinh, ai mà thèm chứ. Tôi muốn cho họ thấy, ông đây dù có ăn bám cũng phải bám vào người tốt nhất đẹp nhất mà ăn!"

Khóe miệng Úc Chỉ không khỏi lại giật giật, nhất thời cũng không biết cái nguyện vọng này giải quyết kiểu gì bây giờ, rồi lại nghĩ đến mục tiêu nhiệm vụ hình như hơi động kinh, tự dưng có cảm giác muốn từ bỏ nhiệm vụ, phắn khỏi đây nhảy luôn qua thế giới khác.

"Trước công chúng mà cậu làm trò gì thế hả?" Anh bạn kéo Kỷ Tinh Vũ vào một góc, cảm giác muốn hỏng mất. "Cậu có biết nếu vừa rồi có người nghe thấy, cậu lập tức có thể lên trang nhất không? Tiêu đề là "Ảnh đế Kỷ Tinh Vũ trước mặt mọi người cưỡng ép đồng tính chơi quy tắc ngầm" đấy!"

Kỷ Tinh Vũ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Thì làm sao, bọn họ bôi đen tôi chưa đủ à?"

"Nhưng vụ này khác, đây là sự thật có chứng cứ rõ ràng, không phải bôi đen đâu!" Người bạn gãi đầu, niềm vui đính hôn bay biến hết, trong lòng tràn lo lắng cho người bạn đang lên cơn.

Y hoàn toàn không hiểu nổi, vì sao người đang bình thường tự dưng lại lên cơn tại chỗ, chạy đến trước mặt một người lạ tỏ vẻ muốn chơi quy tắc ngầm.

Y đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Người vừa rồi là ai? Sẽ không nói bậy đi? Lỡ sau lưng có người không thể đắc tội thì sao?"

Kỷ Tinh Vũ tỏ vẻ không quan tâm chút nào: "Một tiểu minh tinh mới ra mắt thôi, anh yên tâm, sẽ không có chuyện gì."

Trước đó anh từng nhìn thấy ảnh của cậu trai vừa rồi ở trên mạng, kỳ lạ là lúc đó anh không có cảm giác gì, nhưng vừa rồi khi nhìn thấy cậu ta, tim anh lại đập rất nhanh, một cảm giác đến từ linh hồn nói cho anh biết.

Người này, rất giống "hắn".

Người bạn muộn màng nhận ra, cảnh giác nhìn anh: "Đừng bảo cậu vẫn chưa từ bỏ đấy nhé?!"

"Có vấn đề à?"

Vấn đề lớn ấy!

"Trước kia cậu làm gì có thói quen này, sau đột nhiên lại đổi phong cách thế hả?"

Kỷ Tinh Vũ liếc y một cái, có chút không hiểu sao y lại như sắp hỏng đến nơi thế này: "Không phải anh vừa khuyên tôi trên đời này đầy hoa cỏ, nên tìm một người à?"

Người bạn: "......"

Tôi cũng đâu có bảo cậu phải nhanh chóng ngắn gọn lại thô lỗ như vậy!

(Bản edit chỉ được đăng trên s1apihd.com hopeseki, vui lòng không mang đi nơi khác)

"Vị này chính là phó tổng giám đốc của công ty giải trí Hãn Hải, họ Vương."

"Vương tổng, đây là nghệ sĩ mới của công ty chúng tôi, tên là Úc Chỉ. Cậu ấy rất thích phim của Hãn Hải, chỉ là còn trẻ nên không dám gặp ngài." Người đại diện Trần Việt cười nịnh nọt, giới thiệu hai người.

Vương tổng không quá hứng thú, khách sáo nói vài câu liền bảo "Có cơ hội thích hợp sẽ báo cho cậu", liền xoay người nói chuyện với người khác.

Trần Việt chưa từ bỏ, muốn tiếp tục giới thiệu những người khác cho Úc Chỉ.

Một ly nước trắng được đưa tới trước mặt anh ta.

Bàn tay cầm ly trắng nõn thon dài, dưới ánh đèn chùm thủy tinh rực rỡ, càng có vẻ khớp xương như ngọc.

"Uống miếng nước nghỉ ngơi một chút." Giọng nói bình tĩnh của Úc Chỉ truyền đến, tạo cho người ta cảm giác an tâm.

Trần Việt nhận lấy uống mấy ngụm liền. "Cảm ơn."

"Không cần phải giới thiệu những người khác nữa, dù là ai cũng thế, sẽ không cho một người mới ra mắt như tôi cơ hội gì đâu." Dù sao họ đều là những quản lý có địa vị cao, ai lại sẵn sàng đi quản người làm phía dưới có thích hợp hay không.

"Vậy sao được, cơ hội là phải tranh giành mới có, người khác đều tranh, cậu lại không tranh, thế là không có cơ hội." Trần Việt cảm thấy hắn là người mới cái gì cũng không hiểu, vẫn phải để mình hướng dẫn.

Úc Chỉ lại nói: "Nếu tôi là bọn họ, trước khi thấy được giá trị của mình, tôi cũng sẽ không dễ dàng tạo ra cơ hội. Suy cho cùng, đầu tư vào người khác còn có lợi nhuận chắc chắn, đầu tư vào tôi lại có nguy hiểm không nhỏ. Trước mắt có chỗ kiếm tiền ổn định, việc gì phải dựa vào may mắn đi đánh bạc."

Trần Việt nghe xong thì sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Úc Chỉ một lúc lâu: "Sao cứ cảm giác cậu thay đổi rất nhiều ấy nhỉ?"

Úc Chỉ mỉm cười: "Chỉ là đột nhiên cảm nhận được vị trí của chính mình, trước mắt chỉ có thể trưng cái mặt này ra, nếu đối phương có thể tận mắt nhìn thấy ưu điểm trên cái mặt này, có lẽ cũng có thể suy xét phát triển theo phương diện này."

Nếu nguyên chủ đã không ngại bị gọi là bình hoa, vậy hắn cũng không ngại dùng mặt để lập nghiệp.

Ai ngờ Trần Việt lại nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng hỏi: "Cậu đang muốn đi đường tắt à?"

Úc Chỉ: "......"

Hắn đột nhiên cảm thấy đầu óc người này cũng không khác Kỷ Tinh Vũ cho lắm.

Chỉ không biết ai ngốc hơn thôi.

Dù Trần Việt nói như vậy nhưng cũng không cảm thấy Úc Chỉ sẽ muốn đi đường tắt thật, dù sao khi ký hợp đồng người này cũng đã nói trước là không thích bị người khác nhớ thương dưa chuột với cúc hoa của mình rồi.

"Xấu xí thì đừng có hòng mơ tưởng tôi!" Đây là nguyên văn của nguyên chủ.

Nhưng Trần Việt cũng không ngờ chỉ mới hai ngày sau tiệc rượu đã có người đến tìm, nói rõ là có người thấy hứng thú với Úc Chỉ, hy vọng có thể phát triển thêm một bước với hắn.

Mà người này lại là người anh ta chưa bao giờ dám nghĩ đến——ảnh đế nổi tiếng thế giới Kỷ Tinh Vũ.

Trần Việt không biết phải làm gì, đành đi tìm Úc Chỉ.

Úc Chỉ nhướng mày, không ngờ Kỷ Tinh Vũ không chỉ nói vui vài câu ở tiệc rượu mà còn thật sự tìm đến công ty hắn luôn rồi?

Xem ra hắn cần phải tự mình gặp mặt một lần mới được.

Bên kia, Kỷ Tinh Vũ nhận được tin của đối phương, không khỏi cười khẽ: "Muốn gặp tôi sao?"

Được rồi, coi như vì một phần giống nhau kia, anh sẽ gặp cậu trai trẻ kia một lần.

Hai người hẹn nhau ở một khách sạn có tính bảo mật cực cao.

Kỷ Tinh Vũ từ sáng sớm đã đến đây chờ, không biết đợi bao lâu mới nghe được tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là cậu trai trẻ kia.

Anh nhếch môi. "Cậu đến rồi."

"Vậy là đã nghĩ kỹ rồi sao?" Anh cười dò hỏi, tính xâm lược trong mắt không thèm che giấu.

Úc Chỉ bước đến, ngồi xuống sô pha.

"Mạo muội hỏi một chút, vì sao Kỷ tiên sinh lại khăng khăng muốn như vậy? Nếu tôi không đồng ý thì sao?" Úc Chỉ nhìn Kỷ Tinh Vũ, muốn phân tích tính cách của người này, đối mặt với anh ta thì phải hành xử như thế nào.

Nhưng vừa nhìn qua, ánh mắt lại vì khuyên tai của đối phương hấp dẫn.

Đó là một chiếc khuyên tai gắn kim cương đen, viên kim cương kia được khắc thành hình ngôi sao.

Ánh mắt Úc Chỉ lóe lóe.

Đến lúc hoàn hồn, lại nghiêm túc nhìn Kỷ Tinh Vũ.

Kỷ Tinh Vũ cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: "Tôi làm gì, hẳn là không cần phải giải thích với người khác."

"Cậu không đồng ý? Vậy cũng không thành vấn đề, tôi có thể dùng cách khác khiến cậu phải đồng ý"

Đối phó với một người mới nhỏ bé, Kỷ Tinh Vũ không cần phải phí nhiều công sức.

Úc Chỉ đương nhiên có thể nghe ra ý ngoài lời của anh, trong lòng cười khẽ, xem ra nhiệm vụ mục tiêu lúc này không đủ ngoan, biện pháp tầm thường có lẽ không sử dụng được.

Thấy Úc Chỉ không nói lời nào, Kỷ Tinh Vũ thầm nghĩ chưa chi đã sợ rồi? Quả nhiên là người trẻ tuổi không hiểu việc đời.

Nghĩ lại chính mình có phải nói chuyện gay gắt quá không, đang định nói tiếp, lại nghe thấy một tiếng cười nhẹ.

"Một khi đã như vậy, hình như tôi không có lý do từ chối." Úc Chỉ cười, cầm lấy giấy tờ Kỷ Tinh Vũ đã chuẩn bị sẵn đang đặt trên bàn trà.

Đây là một hợp đồng bao dưỡng, hắn nhìn các điều khoản sau đó tùy ý ký tên.

Kỷ Tinh Vũ hài lòng, cảm thấy cậu trai này vẫn còn biết điều.

Nếu đối phương đã thuận theo ngoan ngoãn như vậy, bản thân mình cũng nên cho người ta một chút lợi ích.

Anh mở miệng định nói, lại thấy Úc Chỉ lôi ra một cuốn sổ tay, nhìn mình rồi hỏi: "Tôi còn nhớ Kỷ tiên sinh từng nói, muốn tôi phải biết rõ vị trí của chính mình? Chính là coi tôi như thế thân cho một người khác?"

Ánh mắt Kỷ Tinh Vũ trầm xuống, cười lạnh hỏi: "Làm sao, không muốn à?"

Úc Chỉ cười nhạt lắc đầu: "Cũng không phải, chỉ là tôi muốn hỏi một chút đến cùng là tôi giống vị kia trong lòng anh ở điểm nào."

Kỷ Tinh Vũ ngoài ý muốn nhướng mày, ngạc nhiên nhìn Úc Chỉ.

Cứ tưởng chỉ tìm một người trông giống thôi, không ngờ làm việc cũng có tâm đến vậy.

Anh nghĩ nghĩ rồi nói: "Đôi mắt hai người rất giống nhau, hình dáng khuôn mặt, đôi môi, rồi cười lên cũng rất giống."

"...... Thật ra trông cậu đã rất giống rồi." Không cần phải làm chuyện thừa thãi.

Dù sao cũng sẽ không có ai có thể giống y hệt người đó được.

Úc Chỉ nhìn anh một cái, thu lại nụ cười, cũng gấp cuốn sổ tay lại, lạnh giọng nói: "Tôi nghĩ Kỷ tiên sinh hiểu lầm rồi."

"Tôi chỉ định đi đập mặt sửa lại thôi."

"Khinh nhờn bạch nguyệt quang của anh cũng không tốt."

Kỷ Tinh Vũ: "......"