Giang Sở chỉ ở lại nhà họ Giang một đêm, ngày hôm sau đã vội vã rời đi.
Sản nghiệp của Giang gia rất lớn, kinh doanh đa lĩnh vực vì thế mỗi ngày Giang Sở đều rất bận, ít khi có thời gian nghỉ ngơi.
Làm tổng tài chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng, ngày ngày rảnh rỗi chơi trò yêu đương ngược tâm. Tỉnh mộng đi, mấy cái chi tiết nhảm nhí ấy chỉ tồn tại trong tiểu thuyết thôi.
Hắn mặc âu phục bước xuống lầu, lúc này Lâm Phục Tuân đang ngồi chờ trong phòng khách.
Dì Chu chu đáo chuẩn bị cho hắn một phần ăn sáng thanh đạm gồm cháo kê thịt gà xé và súp nấm thập cẩm.
Tuy Giang Sở đi du học hơn ba năm, nhưng hắn vẫn không quen ăn các món nước ngoài, nói một cách đơn giản thì dạ dày hắn chỉ chung thủy với đồ ăn Trung, không nóng thì không chịu được.
Từ nhỏ dì Chu đã luôn tận tình nấu rất nhiều món ngon và đa dạng cho hắn. Đáng tiếc tính cách Giang Sở từ trước giờ đều không thích phô trương hay lãng phí, chỉ thích ăn những món đơn giản và chắc bụng.
Lâm Phục Tuân đứng kế bên bắt đầu báo cáo về lịch trình làm việc sắp tới. Giang Sở từ tốn húp cháo, không nói nhiều, chỉ khi người nọ hỏi ý kiến mới trả lời.
Cả ngôi nhà yên tĩnh chỉ còn âm thanh huyên thuyên của Lâm Phục Tuân.
Dì Chu và hai nữ giúp việc cũng đã sớm quen với bầu không khí lạnh lẽo này, mãi đến lúc có một chiếc máy bay giấy rơi xuống bàn chân của Giang Sở.
Theo đường đáp của máy bay, ngay sau đó một bóng người vội vàng chạy tới. Giang Sở rũ mi, khẽ cau mày nhìn chiếc máy bay giấy màu trắng nằm dưới đất.
Nếu dì Chu ở đây, bà hẳn sẽ nhận ra đây là nét mặt mỗi khi Giang Sở cảm thấy khó chịu. Dư Ý hiển nhiên không thể nhìn mặt đoán ý như bà, cậu chạy tới chỗ người nọ, ngồi chồm hỗm xuống nhặt chiếc máy bay giấy. Cậu thấy Giang Sở nhìn mình, nhiệt tình hỏi, “Ngài muốn, chơi không?”
Âm thanh báo cáo của Lâm Phục Tuân dừng lại, ngay lúc y muốn mở miệng đuổi khéo Dư Ý đi thì lông mày Giang Sở chợt dãn ra.
Giang Sở đặt cái muỗng xuống hỏi, “Chơi thế nào?”
Bộ dáng giống như thật sự tò mò.
Nghe Giang Sở hỏi mình cách chơi máy bay giấy, Dư Ý nhất thời cao hứng, hai mắt tỏa sáng, “Để em dạy cho ngài.”
Dư Ý làm mẫu cho Giang Sở, đầu ngón tay cậu nắm lấy máy bay sau đó dùng sức ném ra xa. Máy bay giấy bay vυ't lên cao rồi nhanh chóng rơi xuống đất.
Cậu quay đầu lại nhìn hắn, “Biết chưa?”
Giang Sở thở dài nói, “Bay xa thật, có thể mang về cho tôi không?”
Dư Ý nghe Giang Sở muốn chơi, đầu đã tự động xếp đối phương vào loại bạn bè. Cậu vui vẻ đi nhặt máy bay cho Giang Sở.
Giang Sở nở nụ cười, đón lấy máy bay rồi thuận tay phóng đi.
Máy bay giấy bay theo vòng cung hoàn hảo, đáp xuống mặt thảm trên sàn, so với lần của Dư Ý còn xa hơn.
“Woa!” Trong mắt Dư Ý tràn ngập sự sùng bái, chân thành nói, “Ngài, thật lợi hại.”
Khả năng ném máy bay giấy có gì đâu lợi hại, Giang Sở buồn cười, tay chống cằm, dáng vẻ có chút lười biếng, “Cậu có thể mang về đây không, tôi còn muốn chơi.”
Hiển nhiên Dư Ý đồng ý, cậu nhanh chân chạy tới nhặt máy bay.
Máy bay lần nữa quay về trong tay Giang Sở nhưng chưa đầy năm giây sau nó lại bay ra ngoài.
“Có thể nhặt giúp tôi không?” Giang Sở lần nữa nhờ vả cậu,
Dư Ý ngoan ngoãn dùng sức gật đầu.
Cứ thế tầm khoảng mười lần, dù Dư Ý có thể lực tốt đến đâu cũng mệt mỏi thở dốc vài tiếng.
Lâm Phục Tuân vẫn luôn im lặng quan sát, từ góc nhìn của y, không thể nghi ngờ Giang Sở đang muốn trêu Dư Ý. Có thể Dư Ý không đủ nhạy để phát hiện ra, vì một câu muốn chơi của người nọ mà chạy tới chạy lui không chút do dự.
Biết rõ Giang Sở đang giận chó đánh mèo do gương mặt của Dư Ý, Phục Tuân không chịu được, đành ho nhẹ hai tiếng nhắc nhở, “Giang tổng, chúng phải đi thôi.”
Giang Sở lần nữa ném máy bay giấy đi, lần này Dư Ý gần như có phản xạ, máy bay vừa di chuyển, chân cậu cũng tự động chạy theo.
“Giống không?” Giang Sở hỏi một câu không đầu không đuôi.
Lâm Phục Tuân khó hiểu hỏi ngược lại, “Giống gì cơ?”
Giang Sở nhìn người nọ ngồi chồm hỗm nhặt máy bay giấy – tựa như cún con đáng yêu nhặt bóng về cho chủ.
Hắn im lặng, đứng dậy rời đi.
Dư Ý thấy đối phương đến phòng khách, cậu liền cầm máy bay giấy đuổi theo. Bởi vì chạy nhiều nên khi nói chuyện có hơi đứt quãng nhưng câu chữ vô cùng rõ ràng, “Ngài, không chơi, nữa sao?”
Giang Sở dừng bước, nhìn vầng trán của Dư Ý đổ một tầng mồ hôi. Nháy mắt, gương mặt hắn lại lạnh lùng như trước.
Hắn đáp, “Chơi không vui.”
Dư Ý lo lắng tới mức lắp bắp, “Không có, chơi vui, chơi rất vui,…Ngài, khi nào, chúng ta chơi tiếp.”
Vì trò chơi yêu thích của mình bị đối phương nói không vui, Dư Ý trả lời từ mất từ không nhưng Giang Sở vẫn nghe hiểu.
Giang Sở không đáp chỉ mím môi, sau đó quay lưng bước tiếp.
Vì chuyện này, đứa nhỏ Dư Ý ngây người tận hai mươi phút nhưng rất nhanh tâm trạng của cậu đã vui trở lại khi dì Chu đưa cho cậu một thanh chocolat.
Dư Ý là một người rất dễ thỏa mãn, dù ăn không ít khổ nhưng chỉ cần chút ngon ngọt là đã bù đắp được mọi chuyện. Một tuần sống ở đây là khoảng thời gian Dư Ý cảm thấy hạnh phúc nhất kể từ khi mẹ mất.
Được ăn no, không bị ai đánh, còn được dì Chu thương yêu.
Buổi tối, Dư Ý chạy ra vườn hoa, chớp mắt nhìn lên bầu trời đầy sao lấp lánh, cậu muốn nói chuyện với mẹ. Vì không thể nói được những câu quá dài nên cậu cố ý nói rất chậm, “Mẹ, dì Chu, đối với con rất tốt, cho con ăn chocolat, ăn…”
“Ở đây, không có lạnh, có hoa rất đẹp…”
“Giang Sở rất tốt, ngài không, đuổi con.”
Nhắc đến Giang Sở, cậu chợt khựng lại nhớ tới chuyện máy bay giấy.
“Cũng, không, tốt lắm, ngài bảo máy bay giấy, không có vui!”
“Mẹ, con nhớ mẹ.”
Dù bây giờ cậu sống rất tốt, nhưng cậu vẫn muốn mẹ.
Dư Ý hít một hơi sâu, dưới ánh trăng đôi mắt cậu ánh lên chút u sầu, “Khi nào, con mới thành sao?”
Không một ai trả lời cậu cả.
Chỉ có dì Chu gọi cậu nên về đi ngủ.
Dư Ý rất thích chiếc giường mềm mại đó, cậu nhìn ngôi sao nhoẻn miệng cười, “Vậy, chờ thức dậy, sẽ biến thành sao,…”
“Ha?”
Nói xong cậu lễ phép phất tay chào tạm biệt với ngôi sao rồi lon ton chạy về căn phòng ấm áp của mình.
Hai tuần trôi qua, Giang Sở không trở về nhà.
Hiện tại đang Giang thị và Trần thị đang gay gắt tranh giành một hạng mục, Giang Sở cũng hạ mệnh lệnh dù có thế nào cũng phải chiếm được dự án về tay.
Nhân viên lao đầu vào công việc, mà bản thân hắn cũng không có thời gian chợp mắt.
Nhân viên của Giang thị ít nhiều cũng từng nghe qua chuyện ông chủ nhà mình yêu đương với cậu ấm nhà họ Trần, Trần Tự Tri. Nhưng không một ai biết vì sao hai người từng kề vai sát cánh bên nhau nay lại chia tay thậm chí còn rơi vào quan hệ như kẻ thù.
Có thể mọi người không biết, nhưng Lâm Phục Tuân thì biết.
Y nhìn Giang Sở trình bày lại những nội dung trong hội nghị, “Giang tổng, chúng ta có tiếp tục hạ giá không?”
Giang Sở không buồn nhấc mắt, “Hạ thêm 2% đi.”
Lại hạ, nếu cứ thế Giang thị sẽ không có lời mất nhưng Lâm Phục Tuân không dám dị nghị chỉ đáp một tiếng “Vâng.”
Giang Sở dứt khoát ký tên rồi đẩy văn kiện sang một bên, hắn xoa lông mày, dáng vẻ mệt mỏi vô cùng. Giang Sở ngẩng đầu hỏi y, “Có phải cậu thấy tôi rất cố chấp?”
Lâm Phục Tuân đắn đo trả lời, “Giang tổng tự có đạo lý của mình.”
“Quên đi.” Giang Sở cười nhạo nói, “Tôi chỉ là, muốn lấy việc công trả thù riêng thôi.”
Lâm Phục Tuân nhún vai không phản bác.
Năm năm trước, máy bay chở cha mẹ Giang Sở không may gặp sự cố, không một hành khách nào sống sót. Hắn lên nắm quyền Giang thị trong tình thế họ hàng bên nội của Giang gia, ai nấy đều lăm le hắn như hổ đói rình mồi. Mỗi bước đi của Giang Sở khi đó đều rất cẩn thận, hệt như bước đi trên phiến băng mỏng. Khoảng thời gian ấy hắn và Trần Tự Tri vẫn là người yêu, Giang Sở hy vọng cậu có thể cùng mình vượt qua thời kì khó khăn này.
Chỉ là trời không thương người tốt, Trần Tự Tri không những đòi chia tay với Giang Sở mà cậu ta còn dứt khoát quay sang hợp tác chú ba của hắn.
Tuy phần thắng của Giang Sở không lớn, nhưng nhìn người mình yêu suốt hai năm không tin mình, thậm chí còn lựa chọn trở thành kẻ thù của mình, với Giang Sở mà nói đã chẳng còn điều gì có thể tệ hơn.
Nếu không phải Giang Sở lật ngược được tình thế, chỉ sợ lúc này hắn đã bị vô vàn người dẫm đạp dưới chân.
Chuyện này vĩnh viễn là cái gai trong lòng Giang Sở, mỗi lần nhớ đến đều đau vô cùng.
Vì thế sau khi Giang Sở nắm gọn Giang thị trong lòng bàn tay, đầu tiên hắn dùng thế lực của mình chèn ép đám họ hàng, dùng mọi thu đoạn thu mua lại cổ phiếu của họ. Chờ đến lúc đám họ hàng ấy không thể uy hϊếp hắn nữa, chỉ có thể sống dựa vào hắn, Giang sở bắt đầu đối nghịch với Trần Tự Tri ở khắp mọi nơi.
Trần Tự Tri biết bản thân đuối lý, hơn nữa thực lực của Trần thị cũng có hạn, vì vậy ở một số hạng mục nếu không quan trọng cậu sẽ không đi tranh giành với Giang thị làm gì. Nhưng lần này lợi ích quá lớn, Trần Tự Tri dẫu cắn chết cũng không chịu buông.
Mà Giang Sở vô tình lại là kiểu người có thù tất báo, bản thân chịu thiệt cũng không sao miễn người mình ghét cũng chung số phận là được.
Việc tranh giành hạng mục dù có thể không lời nhưng hắn cũng sẽ quấy cho bên Trần thị long trời lở đất.
“Đứa con riêng của Trần gia đã về nhận tổ quy tông, chắc không lâu nữa sẽ bắt đầu tham gia công việc của nhà mình,” Lâm Phục Tuân nói, “Xem ra mấy ngày sắp tới Trần Tự Tri sẽ không thoải mái đây.”
Trần Tự Tri càng không thoải mái, Giang Sở càng sung sướиɠ.
Tâm trạng Giang Sở bỗng tốt lên, hắn đứng dậy cầm áo khoác nói, “Đi, chúng ta về nhà chính.”