Lấy Chồng Ma

Chương 10: Sự Thật

Lấy Chồng Ma.

Chương 7 Sự Thật Về Bà Lớn

_______________

-Con này… Mới sáng sớm mày lại nói bậy gì đấy… Đi ra cho mợ thắp hương.

Bà giận dữ mắng chửi, nhưng con Hương vẫn một mực không chịu rời đi, tay chân thì run rẩy kịch liệt…

-Con không dám lừa bà… Nó chết thật rồi…

-Làm sao chết.

-Bị… Bị con gì đó ăn mất nửa người…

Thấy Hương nói vậy bà lập tức nhăn mặt liền xua tay bảo nó đi trước rồi quay sang nói với Thanh.

-Con tiếp tục thắp hương rồi ăn cơm đi… Nhớ kĩ chỉ được ăn cơm với muối, cấm có ăn thứ khác…

Thanh gật đầu, đợi lúc bà vừa đi khỏi cậu Tình từ phía ngoài chạy vào, vội vàng kéo lấy tay cô rồi bảo…

-Không cần thắp hương. Chúng ta rời khỏi đây .

Thanh ngỡ ngàng đáp.

-Đi đâu… Em vừa nghe nói… Có người chết…

Cậu tiếp lời…

-Tạm thời cứ theo ta. Ta sẽ nói rõ sau…

Cô hơi nhướng mày, nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều chịu theo cậu rời khỏi phòng khách. Trong phủ nay đã cực kì hỗn loạn… Mọi người đều đổ xô về hướng tây, nơi mà khu mộ tổ tiên nhà họ Trương được chôn cất, bởi vì xác chết được tìm thấy ở đó…

Nhân lúc mọi người không chú ý, cậu dẫn cô ăn trộm một bộ quần áo người hầu rồi mang vào, mặt mũi đều trát đầy bùn đất, cứ vậy lẻn theo hướng ngược lại men theo con đường lớn rời khỏi Trương gia. Quá trình này cũng coi như là rất thuận lợi, chẳng bao lâu hai người đã rời khỏi phủ, len lỏi vào từng đoàn người trong làng rồi trốn mất.

_________

Ngay khi hai người rời đi, bà lớn như đoán được điều chẳng lành liền lập tức quay lại phòng khách nhưng đã muộn.

Sau khi sai người đóng hết cửa ra vào, tìm một lượt nhưng vẫn không thấy cậu và Thanh đâu. Bà ta lại chạy đến phòng ngủ của cô, sau một hồi lục lọi cũng tìm thấy bộ quần áo đã thấm máu của cậu, lại nhìn lấy tấm ga giường đêm qua hai người ân ái cùng hai bộ đồ cưới còn hơi ấm. Dường như bà lớn cũng lờ mờ đoán được việc gì xảy ra tối qua.

Bà ta tức giận vung mạnh tay đập xuống bàn, con mắt đen theo đó vô tình chuyển sang màu đỏ máu, không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo hẳn. Con Hương cạnh bên thấy bà như vậy lập tức quỳ xuống khóc lóc.

-Bà ơi… Con không biết… Con không biết tối qua cậu Hai đến đây.

Bà lớn cất giọng khàn khàn, không còn bình thường như mọi hôm mà lại có âm điệu giống với kẻ lạ mặt kia.

-Mày biết lỗi của mày chưa. Tao bảo mày canh chừng nó rồi, mày lại để nó đến đây lấy đi sự trong sạch của mợ.

Con Hương sợ hãi bật khóc thành tiếng…

-Không phải con… Con không biết…

Đột nhiên bà ta quay đầu, cơ thịt trên mặt co lại, hàm răng ngọc tự nhiên dài ra nhọn hoắt, trợn mắt nhìn lấy nó cất lời.

-Không biết cũng phải chết.

Bỗng bà ta há miệng to ra, toạc một tiếng, làn da bên môi toác ra làm hai, máu tươi màu đen theo vết rách từ khóe miệng nhỏ xuống sàn nhà làm con Hương phải liên tục bò lại phía sau. Nhưng vừa cất được mấy bước, cái lưỡi trong miệng bà lớn bỗng trường ra như lưỡi ếch phóng thẳng tới chỗ con Hương.

Rất nhanh cái lưỡi đỏ hỏn đầy chất dịch đã cuốn mấy vòng quanh cổ nó kéo lê dưới sàn nhà rồi nhấc bổng đung đưa trước mặt bà ta…

Đầu lưỡi còn thừa cử động, bắt đầu liếʍ láp trên khuôn mặt non nớt của Hương làm nó sợ đến lạnh người, những dòng nước miếng hôi thối theo đó tuôn ra chảy ngược xuống phía cổ. Hương lấy hai tay giữ chặt, miệng không ngừng thở gấp, cô nói.

-Bà tha con. Không phải con…

Bà ta chép chép miệng.

-Cả năm nay tao ăn chay không nếm thịt người rồi… Nay mày lại dám để nó vào phòng mợ, hôm nay tao sẽ phá lệ. Mày trông ngon đấy…

Hương nhắm tịt mắt lại không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt đáng sợ đó, chiếc lưỡi dài liếʍ quanh mặt làm cô ta cất lời sợ hãi.

-Là… Là cô Trâm Anh… Cô ấy bảo con làm…

-Trâm Anh…? Mày nhắc lại tao nghe…

-Dạ vâng bà… Cô ấy cố tình để cậu Hai vào đây ngủ với mợ Thanh… Còn lại con không biết… Bà tha cho con…

Hương vừa thở hổn hển vừa trả lời, bỗng lưỡi bà ta thu lại trong khoang miệng, khuôn mặt theo đó cũng biến trở lại bình thường. Con Hương từ trên không trung theo đó rơi xuống ngã nhào trên nền nhà. Bà ta đáp.

-Nó đâu rồi… Về mà không đến thăm bà già này một tiếng.

Hương lau vội nước miếng trên mặt, thở gấp vài hơi cúi đầu nói.

-Con không biết thưa bà. Buổi đêm cô mới tới gặp con một lần, còn bảo không được nói cho bà nghe. Bà tha con…

Bà lớn ngẫm nghĩ một hồi, bỗng miệng nhỏ nhếch lên quái dị. Nói rồi bà ta bảo…

-Nếu mày có gặp Trâm Anh thì bảo nó đến gặp tao… Còn cái xác kia cứ đem xuống mộ tổ cho cậu ăn dần. Nhớ kĩ là bảo cái đám kia không được đồn ra bên ngoài. Nếu không thì đừng trách tao, ngoan tao còn thưởng.

Hương nghe bà nói vậy liền gật đầu lia lịa, chẳng nói chẳng rằng mà ngay lập tức rời đi.

Bà ta ở lại một mình trong phòng kiểm tra một lượt, nhặt lấy mấy sợi tóc của Thanh còn vương lại bàn trang điểm cuốn vào ống chỉ khâu rồi nói

-Dám phá con tao. Mày chán sống rồi… Để tao tìm được thì chết với tao.

___________

Trở lại với Thanh…

Hai người đã thành công vượt qua khỏi khu vực gần phủ, len lỏi dưới dòng người men theo con đường làng tiến vào rừng núi rậm rạp. Mãi sau cậu dừng lại ở một căn nhà đã bỏ hoang cũ kĩ không có người ở, đặt bao vải xuống cậu lau đi mồ hôi, khuôn mặt đã tái nhợt không ít, từ phía lưng với bả vai máu cũng rỉ ra thấm ướt một vùng.

Cậu đưa nắm cơm cho Thanh rồi nói.

-Trời cũng đã tối rồi. Đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây, ngày mai sẽ tiếp tục lên đường…

Thanh đáp…

-Tại sao lại phải bỏ trốn… Em với cậu có làm gì sai đâu, cậu không sợ cha mẹ lo lắng tìm chúng ta về ư…

Cậu cười như không cười, trong ánh mắt tràn ngập vẻ thê lương.

-Lo lắng…? Thật buồn cười, làm gì có người mẹ nào lại muốn gϊếŧ con mình. Ta mang họ Trương nhưng trong mắt họ ta không phải họ Trương.

Thanh nói

-Cậu nói vậy là sao em không hiểu. Chẳng phải bà rất tốt với cậu sao.

Cậu trả lời.

- Lần này ta đưa nàng đến đây là vì cứu nàng, không thể tiếp tục ở trong căn nhà ấy nữa. Tạm thời mọi chuyện vẫn trong tính toán của ta, chỉ cần đưa nàng về gặp cha mẹ nàng, ta sẽ sắp xếp cho cả nhà nàng đi nơi khác sống cuộc sống giàu sang đến cuối đời. Nhất định không được trở lại làng Thượng. Còn bây giờ nếu để nàng biết hết mọi chuyện sẽ dẫn đến cho nàng họa sát thân, biết ít một chút đôi khi cũng tốt…

Nhắc đến cha mẹ lại làm Thanh không khỏi rộn ràng, cô chân thành nắm lấy tay cậu mà đáp.

-Nhưng em nghĩ là ít ra chúng ta cũng nên nói với mẹ một câu. Em lại mắc nợ ân tình nhà cậu, nếu không em áy náy.

-Không cần. Ta đã để lại thư rồi. À, nàng thắc mắc về cái người trông giống ta phải không…

Nghĩ tới lời cậu nói Thanh bất giác rùng mình, cô chỉ khẽ gật đầu rồi nhìn cậu.

-Đó là người anh trai sinh đôi với ta… Tên của ta không phải là Tình… Rất ít người biết đến sự tồn tại của ta, ta tên là Trương Văn Hai. Nàng không cần ngạc nhiên, người nàng được hứa gả chính là anh trai ta, nhưng nếu vậy nàng sẽ phải chết.

Cô nghe cậu nói vậy lập tức nước mắt rưng rưng, người cô cưới không phải cậu Tình như bà mối nói, cô cũng đã trao thân cho người khác. Vậy thì danh tiết của cô cũng xem như mất hết, tuy cô có tình cảm với người trước mắt này nhưng điều trái luân thường đạo lí như vậy cho dù nhảy sông cũng không rửa sạch miệng đời. Thanh vội vàng lùi lại khỏi cậu, cô bật khóc thành tiếng.

-Cậu… Cậu… Tại sao cậu có thể lừa gạt tôi… Thế này tôi biết nhìn mặt ai mà sống, tôi là một con đàn bà lăng loàn… Tôi không muốn sống nữa…

Dứt lời cô vớ lấy cục đá nhọn bên cạnh nhanh chóng vung lên đập giữa đầu mình, nhưng cậu đã bắt được tay cô. Cậu quát lên.

-Chẳng lẽ vì cái danh nghĩa hư ảo ấy mà cô định tự kết liễu đời mình ư. Cô không nghĩ đến cha mẹ hay sao, cô muốn mình chết đi mới hài lòng. Anh trai ta không phải người bình thường, hắn là một con quỷ khát máu… Ta không muốn hắn có được cô, vì một khi xong việc cô sẽ bị hắn bắt đi. Vĩnh viễn không thể trở lại, ta phản bội gia đình vì cô. Vì cô đấy… Aaaa

Cậu định tiếp tục nói thì chợt cứng người lại, vết thương lại tiếp tục phát tác, mũi khâu đêm qua cũng đã bung chỉ, hai miệng thịt rách ra nhanh chóng… Từ bả vai và sau lưng, máu chảy ra không ngừng, Thanh thấy vậy chợt bịt miệng kêu lên…

-Chẳng phải lúc tối nó đã lành rồi sao… Để tôi đưa cậu vào…

Cậu nhăn mày đáp.

-Nó chỉ là tạm thời thôi… Có phải cô chưa từng thấy vết thương nào như thế này. Cô yên tâm ta không có ý xấu, dù sao ta cũng sẽ chịu trách nhiệm. Chỉ cần cô nghe lời sẽ không sao, còn muốn gϊếŧ cô ta đã làm từ lâu.

Thanh không đáp, trong lòng đầy cảm xúc lẫn lộn. Cô thở dài một tiếng lau khô nước mắt rồi đỡ cậu vào nhà, sau khi dọn dẹp qua thì đỡ cậu ngồi xuống cạnh góc tường…

Cậu chẳng nói chẳng rằng mà cắn một góc sâm đen nuốt xuống, Thanh thấy vậy bất giác nhớ cảnh ân ái đêm qua mà không ngừng đỏ mặt, cô vội lùi lại hai tay che ngực định đi ra ngoài thì đột nhiên…

“Cạch Cạch”

Trong lúc nhiệt lượng nóng rực trong người cậu đang phát tác, bỗng hai người cùng lúc nghe thấy tiếng bước chân dẫm lên mái ngói phía trên… Cậu đưa tay lên miệng ra hiệu cô im lặng rồi cẩn thận lắng nghe, bỗng cậu nghiêng người đứng dậy chầm chậm bước ra khỏi phòng, sắc mặt cực kì khẩn trương nói.

-Nàng ở đây không được ra ngoài. Nếu ta không trở lại thì hãy một mình trở về nhà, dẫn gia đình nàng rời đi tới một nơi thật xa sống tiếp quãng đời còn lại. Ta xin lỗi chuyện hôm qua…