Sáu giờ sáng, đồng hồ sinh học thúc giục Lục Thời Gia dậy đúng giờ.
Hắn nhìn cục bông trong lòng mình, dụi mắt không tin nổi, nhưng dù có nhìn kỹ đến đâu thì Thời An mười bảy tuổi cũng đã “biến mất”, thay vào đó là sự xuất hiện của “Bánh ngọt nhỏ” bé con.
Bé con nho nhỏ há cái miệng nhỏ nhắn hít thở, hai má trẻ con tròn tròn phồng lên, lông mi dài rậm rạp khẽ rủ xuống.
Lục Thời Gia ấn huyệt thái dương, chấp nhận hiện thực này.
Vốn dĩ sợ rằng sau khi thức dậy Thời An sẽ buồn, nhưng dường như cô cũng không buồn gì cả, sau khi thở dài hai lần thì cô lại vui vẻ thử chiếc váy nhỏ của mình.
Buổi chiều.
“Bánh ngọt nhỏ, cục cưng, em có điện thoại kìa.”
Khi Thời An đang chơi máy tính bảng thì nghe thấy Lục Thời Gia gọi mình, mấy ngày nay việc ăn mặc của cô đều do Lục Thời Gia đảm đương.
Thời An ngẩng đầu lên dạ một tiếng, chưa kịp làm gì thì thấy Lục Thời Gia cầm điện thoại di động lại đây cho cô. Cầm lên xem hóa ra là Trình Đình, cô khẽ cau mày, suýt chút nữa đã quên mất người này …
“Sao không nghe?” Lục Thời Gia hỏi, bộ dáng giống như mình là một người rất hào phóng vậy.
Cũng muốn nghe, nhưng mà, giọng nói hiện tại của cô như đứa trẻ con vậy, làm sao mà nghe điện thoại được hả, cô bĩu môi, trả điện thoại lại cho Lục Thời Gia, nói với hắn: “Anh nghe giúp em đi, nói là em không có ở đây.”
Lục Thời Gia giả bộ trốn tránh, như là vô tình cố ý hỏi: “Em không phải vẫn luôn rất ghét chuyện anh quản em à?”
Bánh ngọt nhỏ trừng mắt lườm hắn một cái, không trả lời, tiếp tục chơi máy tính bảng của mình, cô vốn dĩ chỉ dùng Trình Đình để gϊếŧ thời gian, cho nên hiển nhiên cũng không quan tâm lắm.
Trong lòng Lục Thời Gia hiểu rõ, hắn nhấn nút trả lời. Vừa bắt máy thì giọng của Trình Đình từ bên trong điện thoại truyền ra, giọng nói của thiếu niên dịu dàng lưu luyến, nhưng rơi vào tai Lục Thời Gia thì lại trở thành hèn mọn, vì Lục gia và Trình gia đã mấy đời thân quen, nên Trình Đình từ khi còn nhỏ đã yêu thích việc quấn lấy Thời An, phiền cực kỳ, ” Thời An, anh xin lỗi, ngày khác anh …”
Cậu chưa kịp nói xong thì đã bị Lục Thời Gia cắt ngang: “Tôi là Lục Thời Gia.”
“Anh Thời Gia? An An không có ở đó ạ?”
“Ừ, Thời An bảo, em ấy không có ở đây.” Giọng điệu của Lục Thời Gia ung dung, nhưng ánh mắt lại giễu cợt, nhóc con, mày còn chưa đủ lông đủ cánh đâu, chắc hắn phải nói thêm vài lời nữa với Trình lão gia tử bên kia.
“Hả?” Trình Đình sững sờ một lúc, đang muốn nói tiếp thì Lục Thời Gia đã cúp điện thoại.
Thời An biết Lục Thời Gia cố tình nói như vậy, nhưng cũng không phản ứng gì, chỉ lo ngồi đó chơi, Lục Thời Gia nhìn thấy vậy rất hài lòng.
Hắn đặt điện thoại xuống bàn trà, ngồi xổm xuống để vừa tầm với chiều cao của Bánh ngọt nhỏ trên sô pha, sờ sờ đầu nhỏ của cô nói: “Bánh ngọt nhỏ, chúng ta ra nước ngoài khuây khỏa một thời gian nhé?”
“Đưa em đi gặp bác sĩ à?” Thời An chớp chớp mắt, trong lòng biết rõ lý do khuây khỏa chỉ là cái cớ, nên cô do dự hỏi hắn: “Vậy người khác có nghĩ em là quái vật hay không ạ?”
Lục Thời Gia yêu thương ôm cô vào lòng, dỗ dành hỏi: “Bánh ngọt nhỏ muốn đi không?”
“Em không muốn.” Sau một hồi lâu, Thời An lẩm bẩm lên tiếng, cô thật sự không muốn, cứ để mặc cho tự nhiên là được rồi, “Anh ghét bỏ dáng vẻ hiện tại của em à?”
“Sao lại ghét bỏ được, Bánh ngọt nhỏ là báu vật quý giá nhất của anh trai, dù em trở thành như thế nào anh cũng thích.”
Thời An cười khúc khích, cánh tay béo mập nho nhỏ ôm chặt lấy cổ Lục Thời Gia.
Tối hôm đó, sau khi giao hết mọi việc đã sắp xếp cho Tống Dương, Lục Thời Gia tắt nguồn điện thoại di động chuyên dùng cho công việc đi, hắn muốn mình và Thời An sẽ có một kỳ nghỉ vui vẻ.
Tai nạn ngoài ý muốn vẫn xảy ra.
Mười giờ tối, Bánh ngọt nhỏ vậy mà lại biến về Thời An mười bảy tuổi.
Hai anh em cùng nhau bàn bạc, căn cứ theo tình hình của hai ngày này, có lẽ ban ngày sẽ biến thành trẻ con, và sau mười giờ tối sẽ trở lại bình thường.
Mà người trước mặt hiện tại, mười bảy tuổi, giống như nụ hoa, yêu kiều lại mọng nước.
“Lại không ngủ được sao?” Lục Thời Gia và Thời An cùng nhau nằm ở trên giường, đã gần mười một giờ, nhưng khóe mắt Thời An lại ướŧ áŧ, ngây thơ nhưng lại mang theo cám dỗ.
“Dạ ~” Thời An ôm lấy eo Lục Thời Gia làm nũng.
“Anh dỗ em ngủ nhé?” Lục Thời Gia vỗ nhẹ sau lưng Thời An, nói tiếp: “Đắp chăn lại đi nào.”
Thời An ngoan ngoãn nép vào trong lòng Lục Thời Gia, môi của hắn áp vào tai của cô, nhỏ giọng thì thầm, kết hợp với hơi thở nhẹ nhàng ôn hòa, khiến cô cảm thấy rất an tâm.
Giọng nói của Lục Thời Gia rất hay, hay đến mức có thể sánh ngang với bá chủ hàng đầu của ASMR*. Giờ đây giọng nói hay ấy lại đang dỗ dành cô gái nhỏ yêu quý của mình, hắn chậm rãi nói vào tai Thời An: “Anh trai hôn vào lỗ tai em được không?”
*ASMR là từ viết tắt của Autonomous Sensory Meridian Response – “Phản ứng cực khoái độc lập”, được dùng để miêu tả những cảm giác rùng mình ở đầu hay cổ khi nhận được những âm thanh gây kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay sự êm ái, đê mê.
Không đợi Thời An trả lời, hắn đã bắt đầu hành động. Thèm muốn đôi tai nhỏ của Thời An đã lâu, đầu tiên, hắn nhẹ nhàng liếʍ vành tai phải của cô, làm cho mặt ngoài lỗ tai ấy trở nên ướŧ áŧ, sau đó chậm rãi cuộn dái tai ấy cho vào trong miệng, liếʍ láp từ từ rồi dùng răng cắn nhẹ, khiến cho Thời An ư lên một tiếng, cả người cũng run lên, nhưng Lục Thời Gia đã nhanh chóng ôm chặt lấy cô, không để cho cô cựa quậy, quyết tâm chậm rãi tra tấn, mê hoặc.
“A ~” Thời An kêu ra tiếng, giọng điệu dâʍ đãиɠ nũng nịu: “Lục Thời Gia …”
“Anh trai ở đây.” Lục Thời Gia đáp lại, hơi thở ướt nóng phả quanh tai Thời An, giọng điệu trầm thấp khàn khàn, xen lẫn một tia tìиɧ ɖu͙©.
Thời An cảm giác được huyệt nhỏ của mình nóng lên, đã trải qua một lần nên sao có thể không biết đó là gì, cô bất giác kẹp chặt hai chân, cảm thấy khó nhịn không chịu nổi, vô cùng đáng thương nói với hắn: “Ngứa quá.”
Lục Thời Gia cười khẽ, bàn tay to từ bộ ngực trượt xuống, xuyên qua vùng bụng dưới bằng phẳng chạm đến mặt cỏ um tùm, hắn vừa dùng ngón giữa cọ xát qυầи ɭóŧ vuốt ve nụ hoa mềm mại, vừa nhẹ giọng dụ dỗ Thời An: “Bé đáng thương, để anh trai giúp em.”
Đôi tay như có ma lực, chỉ cần chạm vào thôi cũng khiến Thời An không thể kiểm soát được bản thân, hạ thân càng trở nên trống rỗng khó nhịn, dâʍ ŧᏂủy̠ dính nhớp ướt đẫm cả lòng bàn tay Lục Thời Gia.
Lục Thời Gia đưa tay lên cho cô xem thứ mà cô tiết ra, khẽ ma sát ngón trỏ với ngón cái, sau đó tách ra, trên đó có một dòng dịch dính dính trơn trượt, đó là bằng chứng động tình của Thời An.
Quan trọng nhất là Lục Thời Gia lại dâʍ ɖu͙© liếʍ lấy thứ trên ngón trỏ, Thời An bị hành động này làm cho kí©ɧ ŧɧí©ɧ không thôi, hai chân vô thức kẹp chặt, siết chặt huyệt nhỏ nhầm muốn cảm giác ngứa ngáy khiến người ta trầm luân kia chìm xuống.
Lục Thời Gia cười xấu xa, ngả ngớn hỏi: “Bé cưng, làm gì mà hai chân lại kẹp chặt như vậy hả?”
Thời An xấu hổ, toàn thân cũng trở nên ửng hồng đáng yêu, Lục Thời Gia cố tình dụ dỗ, cô rầm rì không nói được lời nào, nước mắt lưng tròng, ngơ ngác nhìn Lục Thời Gia như một con mèo nhỏ.
Lục Thời Gia làm sao có thể chịu được ánh mắt ấy của cô, hắn đầu hàng dỗ ngọt, “Được rồi, bé ngoan, anh trai cho em ngay.”
Bàn tay to chui vào bên trong, nóng ẩm ướŧ áŧ, mềm mại yêu kiều, Lục Thời Gia khẽ rên, cảm thấy đây không phải là tra tấn cô, mà là đang tra tấn mình, hắn nhìn chằm chằm đôi mắt ướt đẫm của Thời An nói: “Bé đáng thương cũng muốn phải không, qυầи ɭóŧ nhỏ cũng bị em làm cho ướt nhẹp rồi.”
Thời An vươn đầu lưỡi liếʍ môi một cái, nhẹ giọng trả lời: “Muốn, anh trai, em khó chịu quá.”
Cô gái nhỏ rất khôn khéo, biết lúc nào nên lấy lòng người đàn ông, Lục Thời Gia yêu chết bộ dáng bị du͙© vọиɠ dày vò này của cô, vừa dỗ dành vừa lừa gạt hỏi: “Muốn thoải mái hơn không? Anh trai giúp em cởϊ qυầи lót ra nhé?” Vừa nói hắn vừa cố ý dùng ngón giữa vuốt ve qua lại, rồi lại khe khẽ đút vào huyệt nhỏ của Thời An.
Nhưng lại cố tình không gãi đúng chỗ ngứa, khiến cơn ngứa càng thêm mãnh liệt, Thời An khóc nức nở chống cự: “Quá xấu hổ.”
“Không phải xấu hổ, anh là anh trai của em, không phải người đàn ông khác.”
Lục Thời Gia quỳ trên giường, lột qυầи ɭóŧ của Thời An ra, nhưng Thời An thực sự rất xấu hổ, cô lấy tay che mắt không dám nhìn du͙© vọиɠ điên cuồng trong mắt Lục Thời Gia.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Thời An dang rộng hai chân trên chiếc giường lớn, mà Lục Thời Gia lúc này đây đang thay phiên môi lưỡi mà không ngừng hầu hạ cô, khiến cô run rẩy kịch liệt, cao trào từng đợt kéo tới, Thời An vừa cảm thấy sung sướиɠ lại vừa hoảng sợ, hoảng sợ vì cô không thể kiểm soát được cơ thể của mình, cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng cơ thể và tâm trí của mình đang kêu gào đòi hỏi Lục Thời Gia, đòi hỏi hắn mãnh liệt tấn công hơn nữa.
Hai ngón tay Lục Thời Gia liên tục vòng qua vẽ lại, đè xuống huyệt nhỏ mẫn cảm của Thời An mà không ngừng moi móc, Thời An bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không kiềm chế được nâng mông lên phối hợp di chuyển, miệng nhỏ không ngừng yêu kiều rêи ɾỉ.
Lục Thời Gia cười vô cùng gợi cảm, trêu ghẹo: “Bé ngoan của anh đã lớn rồi, biết tự mình tìm kiếm thức ăn để ăn, rất giỏi.”
Thời An ậm ừ di chuyển qua lại, cảm giác được ngón tay Lục Thời Gia đang thọc vào rút ra trong hoa huyệt của mình, cô khó chịu mắng một chán ghét, nhưng câu mắng khi rơi vào trong tai Lục Thời Gia ngược lại lại cảm thấy rất đáng yêu.
Cuối cùng cũng đến cao trào mãnh liệt, Lục Thời Gia không chỉ dùng tay di chuyển qua lại, mà còn ra sức ngậm lấy hạt châu của cô liếʍ mυ'ŧ, Thời An thét chói tai lêи đỉиɦ, cả người mềm nhũn ngã xuống.
“Bản thân sướиɠ xong thì mặc kệ anh trai à?” Lục Thời Gia nằm nghiêng ôm lấy Thời An, thủ thỉ nói: “Giúp anh trai một lần nữa được không?”.
“Ngoan, kẹp chặt hai chân.” Lục Thời Gia điều chỉnh tư thế Thời An lại, để cô nằm nghiêng, sau đó đè chặt hai chân của cô, men theo dâʍ ɖị©ɧ dính nhớp vừa nãy mà từ từ đâm côn ŧᏂịŧ vào.
Cho dù đã trải qua một lần, nhưng Thời An vẫn không khỏi kinh ngạc, thứ đồ chơi này rõ ràng lớn hơn ngón tay rất nhiều, cô thậm chí còn có thể cảm giác được gân xanh trên đó!
Lục Thời Gia thoải mái rên nhẹ, làn da chỗ đó của Thời An quá mức mềm mại mỏng manh, dù chỉ là sự đυ.ng chạm ở bên ngoài nhưng cũng đã khiến hắn hưng phấn không thôi.
Nhưng trước tiên phải trấn an cô gái nhỏ trước, giọng hắn trầm khàn gợi cảm, từ tốn dỗ dành: “Đừng sợ, anh trai sẽ không vào đâu.” Vừa nói xong, eo hắn di chuyển, ở giữa hai chân cô không ngừng thọc vào rút ra.
Thời An không kiềm được cúi đầu nhìn, tức khắc nhìn thấy côn ŧᏂịŧ thô dài của Lục Thời Gia đang hung hăng cọ xát lấy môi âʍ ɦộ và âʍ ѵậŧ của mình, trên đầu nấm màu đỏ tím ấy có một ít chất dịch trắng đang tiết ra, Thời An rêи ɾỉ, tùy ý Lục Thời Gia đang chìm trong bể dục đong đưa qua lại.
Qua hồi lâu, Thời An đã không còn biết mình đã lêи đỉиɦ bao nhiêu lần, nhưng Lục Thời Gia vẫn cứ như làm thế nào cũng không đủ mà liên tục thọc vào rút ra, hắn bóp lấy ngực cô, đầu ngón tay xoa nắn đầu nhũ đỏ thẳm, lại cọ xát, giọng nói của cô đã trở nên khản đặc vì rên to quá nhiều.
Cuối cùng, sau khi Lục Thời Gia gọi một tiếng bé ngoan thì động tác bỗng trở nên nhanh hơn, giống như mô tơ mà không ngừng cắm rút, sau một loạt động tác kịch liệt đưa đẩy, một dòng dịch trắng nóng rực bắn ra.
__
Ngày hôm sau, Lục Thời Gia đưa Bánh ngọt nhỏ ra nước ngoài, vì lý do cơ thể của cô, nên có chút không thuận tiện khi đi máy bay thông thường, vì vậy Lục Thời Gia đã sử dụng máy bay tư nhân, trẻ con rất thích ngủ, chờ khi Bánh ngọt nhỏ tỉnh lại, cả hai cũng đã đến một hòn đảo nhỏ không biết tên.
“Wow!” Ngay khi Bánh ngọt nhỏ tỉnh dậy, đã nóng lòng không chờ nổi chạy đến bãi biển, cô mặc một bộ đồ bơi màu vàng hình con vịt, tay ngắn chân ngắn, khi chạy rất dễ thương, giống như một chú chim cánh cụt nhỏ, làm Lục Thời Gia đi theo phía sau cô không nhịn được cười.
Trên bãi biển không có ai ngoài anh em bọn họ, Bánh ngọt nhỏ vui vẻ đến không phân biệt được phương hướng, ở đây thật sự quá xinh đẹp, không gian yên tĩnh chỉ có âm thanh của tiếng nước, làn nước trong xanh từ từ đổ xô vào bờ cát, chạm đến gót chân của Bánh ngọt nhỏ, giống như nụ hôn của Lục Thời Gia, dễ chịu và thoải mái, ánh nắng không gắt lắm, nhẹ nhàng chiếu xuống bờ cát, khiến màu sắc của bờ cát hiện lên màu hồng nhạt dịu dàng.
“Sao trước đó anh không dẫn em đến đây?” Bánh ngọt nhỏ cầm một nắm cát ném lên không trung, vui vẻ chơi đùa, cũng không nhận ra giọng điệu mình bỗng nhiên trở nên ghen tị.
Lục Thời Gia cảm thấy Thời An ngoan cố như một con lừa nhỏ, nếu không ăn đòn roi thì vĩnh viễn sẽ không tiến về phía trước, nhưng cũng không sao cả, hắn sẵn sàng từng bước tiếp cận cô.
“Anh mới mua nó vào tháng tư, vốn muốn tạo bất ngờ trong sinh nhật của em, nhưng tiếc là kiềm lòng không được, đưa em đến đây trước.” Lục Thời Gia dịu dàng nói, khóe miệng nở một nụ cười, hỏi tiếp: “Thích không? “
Bánh ngọt nhỏ sững sờ, chớp chớp mắt, đột nhiên chạy lại, hai ba bước nhào vào trong lòng Lục Thời Gia, thưởng cho hắn một nụ hôn trên má, vui vẻ nói: “Cảm ơn anh trai, em rất thích.”
Lục Thời Gia cười thỏa mãn, cũng hôn lên đôi má múp thịt của Bánh ngọt nhỏ.
Hai người họ điên cuồng đùa giỡn trên bãi biển thật lâu, thẳng cho đến khi Bánh ngọt nhỏ đói bụng mới trở về biệt thự, biệt thự này xây dựng gần giống với Lục Vu Uyển, chỉ là lần này Lục Thời Gia và Thời An ở chung cùng một gian phòng chứ không phải mỗi người một phòng riêng, điều này có thể thấy Lục Thời Gia lòng lang dạ sói đến mức nào.
“Uống sữa bò nhé?” Lục Thời Gia lo lắng Bánh ngọt nhỏ sẽ đói, nên hỏi cô.
Bánh ngọt nhỏ không thích nhất là uống sữa bò, nên cô bĩu môi nói không uống.
“Không được.” Lục Thời Gia ở vấn đề này cực kỳ cường thế, hắn ngồi trên sô pha vẫy tay với Bánh ngọt nhỏ, dụ dỗ: “Lại đây, anh trai và em cùng nhau uống một ly sữa bò được không?”
Bánh ngọt nhỏ biết Lục Thời Gia là người nói một là một hai là hai, và cô cũng có chút sợ hãi khí thế của một vị gia chủ nhiều năm này của hắn.
Cố tình chạy bước nhỏ, nhưng Lục Thời Gia vẫn kiên nhẫn chờ cô.
Qua một lúc lâu, Bánh ngọt nhỏ tự giác ngồi xuống đùi hắn, bàn tay nhỏ bé túm lấy quần áo hắn làm nũng, chậm rãi nói: “Em thật sự không thích uống sữa bò, nó tanh lắm.”
“Tanh chỗ nào? Khi còn bé em cũng uống rất nhiều mà.” Lục Thời Gia hưởng thụ cô làm nũng, nhưng vẫn đánh gãy lời nói dối ấy, đưa cái chén lên miệng cô.
Cuối cùng, cô vẫn bị buộc phải uống cả một ly sữa bò.
Bánh ngọt nhỏ hơi tức giận, quay lưng về phía hắn giả vờ không để ý đến hắn, chờ hắn đến dỗ dành mình.
Lục Thời Gia cười cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, hỏi: “Có muốn ăn cua không? Cua ở đây rất ngon.”
Quả bóng nho nhỏ mềm mại kia phun ra một câu: “Muốn.”
Lục Thời Gia cười càng to hơn.