Thành Phố Nguy Hiểm

Chương 15

Edit + Beta : Ly , Trâm

_______

Ngụy Thành vớ lấy chiếc máʏ яυиɠ ở đầu giường, khởi động lên rồi cho vào nơi tư mật của Cảnh Châu.

Trứng rung kêu vù vù, vừa gặp phải hạt đậu sưng đỏ, đã va chạm mãnh liệt khiến cô như bị nhiễm điện cả người.

"A ~" Cảnh Châu không khỏi rên lên một tiếng ngọt ngào.

Anh nghe thấy tiếng rên đó của cô, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.

Ngụy Thành lập tức tăng thêm độ khó, anh dùng côn ŧᏂịŧ to lớn sẫm màu được bọc trong một lớp chất lỏng trong suốt như pha lê, nhanh chóng lướt qua giữa hoa huyệt đang co rút .

Qυყ đầυ to lớn đâm vào lỗ hậu chật hẹp phía sau, như thể sắp lao vào một giây tiếp theo.

"Ha...ha ~ Không ..." Thân thể Cảnh Châu nhất thời run lên, hai chân nóng nảy kẹp lấy hông của người đàn ông.

Bờ mông của anh mạnh mẽ lên xuống, trứng rung động nhanh kí©ɧ ŧɧí©ɧ hạt đậu nhỏ nhô lên, hai người không khỏi thở phào sung sướиɠ .

"Ahhh ~ ..."

Cảnh Châu hoàn toàn bị đánh bại trong cuộc giao hoan này, khiến cô đạt đến kɧoáı ©ảʍ, cuốn trôi mọi sự tỉnh táo của cô.

"Ư! ~ Sắp rồi ... Sắp cao trào rồi ... Ưm ~"

Kɧoáı ©ảʍ tích tụ đến giới hạn , cô vô thức siết chặt lòng bàn tay, ngón chân duỗi thẳng, một lúc sau mới cuộn lại. Cả người bắt đầu co giật .

Một chất lỏng trong suốt, ấm nóng phun ra từ phần dưới cơ thể Cảnh Châu, giống như một đài phun nước nhỏ.

Nhìn thấy điều này, Ngụy Thành tăng tốc đẩy nhanh, một lúc sau, anh liền bắn ra luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc vào lỗ hậu của cô .

Sau đó, anh hôn lên trán cô, ôm cô vào lòng, nằm nghiêng trên giường .

Không biết đoạn phim AV đã chiếu xong từ lúc nào, trong phòng hiện tại chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người và tiếng trứng rung vo ve.

Ngụy Thành cảm thấy ồn ào, dùng bàn tay chạm vào nơi giữa hai chân dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của cô , lấy máʏ яυиɠ ra rồi tắt nguồn.

Bùi Cảnh Châu yếu ớt nép vào vòng tay Ngụy Thành, cơ thể cô ửng hồng, trên cổ, bầu vυ' và chân đều có dấu răng do anh để lại.

Hơi ấm kế bên đột nhiên biến mất, cô sửng sốt khi nhìn thấy anh lật người lại bước ra khỏi giường, trong lòng nhất thời có chút không biết làm sao ?

Rõ ràng, bản thân thực sự muốn hỏi anh ấy - “Tại sao anh không cho cái của anh vào hoa huyệt tôi ?”

Nhưng làm sao cô có thể hỏi được?

Ngụy Thành rút ra một ít khăn giấy, cố gắng lau phần dưới của cô.

Bùi Cảnh Châu xấu hổ cuộn chăn bông lại, tự quấn mình thành một con nhộng, “Không, anh… anh có thể lau của mình trước đã.”

Ngụy Thành cười thầm, đơn giản lau sạch hạ bộ của mình rồi khôi phục lại hình dáng ban đầu.

"Chăn và ga trải giường dùng để thay thế trong nhà em ở đâu? Em đi tắm trước đi, anh sẽ thay chúng cho em."

Anh ấy vừa nói, vừa bước đến tủ quần áo.

“Cái gì?” Cảnh Châu cau mày.

“Chăn bông và ga trải giường ướt như vậy, làm sao mà ngủ được?” Ngụy Thành hỏi ngược lại.

"Chiếc tủ thứ hai, ngăn trên cùng.” Cô đáp, hai má nóng bừng lên nhớ lại chuyện vừa xảy ra.

"Lần trước ... chuyện đó, xin lỗi ... vô tình, tiểu vào mặt anh ..." Cảnh Châu lắp bắp mở miệng nói.

“Đó không phải là nướ© ŧıểυ,” Ngụy Thành lấy ra tấm ga trải giường , "Thứ mà em phun ra, và chất dịch mà anh tiết ra là là tϊиɧ ɖϊ©h͙ .”

“ Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ...” , cô bất giác nói lên một câu, nhìn thấy Ngụy Thành quay lưng lại nghi hoặc nhìn mình. Cô liền hướng về phía phòng tắm phóng nhanh vào, khoá chặt cửa.

Ngụy Thành nhìn cửa phòng tắm bị khoá lại, khóe miệng âm thầm giật giật: “ Anh đã nhìn thấy hết rồi, còn ngại ngùng gì nữa.”

Sau khi tắm xong mặc quần áo vào, Bùi Cảnh Châu đứng trong phòng tắm, trong lòng do dự không biết có nên ra ngoài hay không ?

Cô chưa bao giờ tưởng tượng được mình cùng anh ta sẽ làm ra chuyện này.

Nghe lời anh ta nói ban nãy, hình như anh ta muốn ở lại nhà cô đêm nay sao?

Chẳng lẽ còn muốn thượng mình nữa sao?

Cảnh Châu bực bội gãi đầu. Cô ngại ngùng bước ra khỏi phòng tắm, chợt thấy phòng ngủ trống trơn, thời điểm đó cô liền biết anh ta đã rời đi.

Chiếc giường lớn được thay bằng bộ khăn trải giường cùng chăn màu xanh da trời mới sạch sẽ, trên bàn làm việc màu trắng ngà vẫn còn lưu lại một chiếc chìa khóa phản chiếu ánh bạc.

Cô cầm chiếc chìa khóa lên, thấy bên dưới có chữ ghi chú, đọc xong lời này, Cảnh Châu liền sốc——

【Chìa khóa dự phòng của anh , nhớ giữ cẩn thận 】

Không còn thừa lại một lời nào nữa.

Bùi Cảnh Châu mặt gục xuống, cô đơn nằm sấp trên giường.

——————

• Đọc truyện thấy hay đừng quên đánh giá ⭐ ủng hộ nhóm dịch nheee 🤗