Sau Khi Thiếu Gia Thật Trở Về, Thiếu Gia Giả Bỏ Chạy Suốt Đêm

Chương 19

Chương 19: Chịu trách nhiệm như thế nào?

Chuyển ngữ: Mẫn Mẫn (minyuee.wordpress.com).

Màn hình lớn bắt đầu chiếu một đoạn video.

Âm nhạc du dương bị tạp âm ồn ào thay thế, người dự tiệc đang nói chuyện rôm rả cũng không kìm được nhìn lên màn hình.

"Chúc con trai lớn của Văn Từ sinh nhật 24 tuổi vui vẻ!" Sau khi dòng chữ chúc mừng biến mất, video xuất hiện thêm một vài người.

Dường như người cầm điện thoại quay video đứng không vững cho lắm, điện thoại rung lắc liên tục, làm cho hình ảnh cũng rung chuyển theo, người xem cũng bị chóng mặt váng đầu.

Cơ mà chẳng mấy chốc đã ổn định trở lại.

Trong video có sáu người.

Quần áo trên người Nguyên Tốc rách tơi bời, trông nó lúc này cũng khá trẻ, mặt mũi toàn vết thương, miệng thì đang chửi rủa, còn muốn nhào tới đập điện thoại, kết quả bị Văn Từ tóm được.

Văn Từ cũng không khác gì nó, gương mặt trắng mịn cũng đầy vết bầm xanh tím, hai mắt sưng húp cả lên. Nhưng cậu lại không thèm đếm xỉa tới, chỉ híp mắt cười với camera xem như chào hỏi, rồi quay sang nhìn người đang giương nanh múa vuốt ở phía sau, "Nguyên Tốc à, nói lời phải giữ lấy lời, mau lên đi, tao gấp lắm."

Nguyên Tốc chửi một tiếng "Tao chơi cả lò nhà mày", nó la lên, "Mẹ mày, gọi thì gọi, mày quay video làm đéo gì?"

"Tắt đi cho tao! Tao nói được làm được, còn không mau ngừng quay!"

Ký ức dần bị lãng quên chất đầy bụi bặm vì câu nói đó đánh thức, Nguyên Tốc bừng tỉnh, nổi giận gầm một tiếng, mặt mày cũng dần dần đỏ lên.

Mẹ kiếp, đây xem như là lần mất mặt nhất từ thời cha sinh mẹ đẻ của nó.

Nếu bị nhiều người nhìn thấy như thế, nó cũng không cần sống tiếp làm gì cho chật đất.

Lý Thạnh Thừa vẫn luôn mất tăm lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Văn Từ, cậu ta đưa tay làm động tác OK, "Mỗi người cho một nghìn tệ, bọn họ đi cả rồi, không ai tắt video đâu. Cơ mà cậu cũng ác quá, cũng qua ba năm rồi mà vẫn chơi Nguyên Tốc một chiêu như vậy được, mình cười rớt nội y với cậu luôn."

"Tự nó tìm lấy." Văn Từ đáp.

Cậu chuẩn bị hai món quà thật lớn, sau đó dựa theo cách cư xử của Nguyên Tốc, cuối cùng chọn ra một phần quà tặng cho nó.

Video vẫn đang tiếp tục, Nguyên Tốc mặt mũi đỏ gay đứng cạnh Văn Từ, cuối cùng, nó chửi thề một tiếng, làm liều ngửa đầu lên quát: "Nguyên Tốc này có chơi có chịu."

Tiếp đó, nó đi đến đứng trước mặt Văn Từ, gập mạnh người xuống, hô to một tiếng, "Ba, con trai thua rồi, thua tâm phục khẩu phục."

Văn Từ trìu mến cười, đưa tay xoa đầu Nguyên Tốc, cậu thở dài thườn thượt, "Con trai ngoan, thua thì thua, có gì đâu mà."

Nguyên Tốc hất tay Văn Từ ra, mặt nó đần thối, đâm đầu bay thẳng tới người quay video, chộp lấy điện thoại rồi ném mạnh xuống đất.

Màn ảnh chỉ còn lại một màu tối đen, video kết thúc.

Toàn trường lặng im không tiếng động, sau đó đồng loạt quay sang nhìn hai nhân vật chính trong video.

Nguyên Tốc siết chặt nắm đấm, hai bên thái dương nổi gân xanh, cắn răng nhịn xuống lửa giận trong lòng.

Nó nhớ lúc đó đã ném vỡ điện thoại rồi cơ mà, còn cố đạp thêm mấy cái, tại sao video vẫn còn cơ chứ.

"Tao tìm người sửa điện thoại lại rồi, mặc dù phí sửa cũng nhiều đó, nhưng may mà video vẫn còn đó." Văn Từ đứng bên cạnh Nguyên Tốc, cậu híp mắt, hài lòng nở nụ cười, "Con trai à, sinh nhật vui vẻ nhé. Con tặng ba một phần lễ lớn, ba cũng nên tặng lại một phần, đủ tri kỷ chưa."

tRuY3^n cKj? đ4nG T4j MjNyU33.//0rDPR3ss.K0m z4" w4TTp4₫: m||m||40, zUj l0"nG ₫0k 0′? Tr4nG cKj"nk CKu?

Video này được quay vào 3 năm trước.

Lúc đó Nguyên Tốc và Văn Từ cực kỳ không ưa nhau, thế là bèn hẹn nhau đánh một trận, còn đánh cược như thế này: Người thua phải gọi người thắng là ba, hơn nữa còn phải tỏ vẻ mình có chơi có chịu, đồng thời trong vòng ba tháng không được cố ý gây sự.

Hai người đánh nhau khoảng 20 phút, ai cũng không phục ai, đến khi được người khác tìm ra, Nguyên Tốc đã nằm liệt dưới đất thở hổn hển, nó đánh không nổi nữa, cuối cùng chỉ đành nhận thua.

Mặt Nguyên Tốc đen như bị rẩy mực, nó có cảm giác ánh mắt của đám người trong phòng tiệc nhìn mình càng ngày càng phức tạp, thậm chí còn có người cười khúc khích không nể nang ai, Nguyên Tốc tức đến mức cả người phát run, vung nắm đấm đánh về phía Văn Từ.

"Chạy mau!" Văn Từ nói với Lý Thạnh Thừa xong, cậu cũng xoay người chạy thục mạng.

Mục đích hôm nay đến đây là để tặng lễ lớn cho Nguyên Tốc, cũng như làm cho nó tém lại, ngưng việc suốt ngày ăn rồi cứ đâm đầu nhằm vào cậu.

Mục đích cũng đã đạt được, bây giờ là lúc chuồn gấp.

Nhưng xung quanh đâu đâu cũng có người, ngoài cửa còn có hai người hầu nghe lệnh Nguyên Tốc, đứng chặn ở đó không cho bất cứ ai ra vào.

Văn Từ chỉ có thể chạy quanh sảnh tiệc, hết tránh lại né Nguyên Tốc, mắt thấy Nguyên Tốc sắp đuổi kịp mình, Văn Từ còn quay đầu lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó, vừa chạy vừa giỡn: "Con trai à, vương miện trên đầu con tụt rồi kìa, mau kéo lên đi, hôm nay sinh nhật của con, để rớt vương miện không hay đâu."

Nguyên Tốc đưa tay lên vịn theo bản năng, lúc biết mình bị trêu thì giận dữ gầm lên một tiếng, hai mắt nó đỏ ngầu, "Mày câm miệng lại cho tao, tổ sư mày, ai là con mày hả!"

Văn Từ cười ngặt nghẽo, suýt chút nữa đã tắt thở vì cười quá nhiều, lúc quay đầu lại, cậu đâm mạnh vào l*иg ngực của ai đó.

Văn Từ hoàn toàn không ngờ trước mặt mình có người, hai mắt cậu nổ đóm giây lát, cả người cũng nghiêng ngả, cậu che lại cái mũi đau tới mức sắp mất cảm giác, đi lùi về phía sau.

Ngay lúc này, Văn Từ bị tóm cổ tay kéo về phía trước, thế là lại nhào vào lòng người nọ một lần nữa.

Hương bạc hà thoang thoảng làm cho đầu óc rối ren dần dần tỉnh táo lại, lúc Văn Từ lấy lại tinh thần, hai tay mình không biết từ khi nào đã ôm chặt lấy anh, trông hai người thân mật như những cặp tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt.

Văn Từ khẽ chửi thầm trong lòng, cậu lập tức thả tay ra, lùi lại mấy bước, khẽ cúi đầu nói: "Xin lỗi."

Nguyên Tốc đứng bên cạnh không nhúc nhích, những người khác cũng im lặng, liếc mắt thấy vẻ mặt người nào cũng như gặp ma, trong lòng Văn Từ có dự cảm không tốt, cũng nhận ra có gì đó không đúng.

Người đàn ông điềm nhiên nhìn cậu, mắt không dời không chớp, hờ hững hỏi một câu, "Có sao không?"

Khi đối diện với ánh nhìn sâu lắng không cách nào đoán được cảm xúc ấy, Văn Từ cứng người, lắp bắp đáp: "Không, không sao..."

Các tư liệu liên quan đến nhân vật phản diện lướt ngang qua đầu nhanh như bay, Văn Từ có muốn bắt cũng bắt không được, điều mà cậu chắc chắn nhất là tính cách của phản diện rất quái gở, nhìn mặt thì bình tĩnh hỏi cậu "Có sao không", nhưng nói không chừng sẽ làm thịt cậu ngay sau đó ấy chứ.

Không gian im lặng không tồn tại tiếng nói chuyện khiến mỗi nang lông trên cơ thể Văn Từ đều kêu gào khó chịu, cậu ngoảnh đầu tìm kiếm trong đám đông, chưa từng mong chờ sự xuất hiện của Văn Thanh đến thế.

Nhân vật chính thì có hào quang của nhân vật chính, chắc chắn sẽ thu hút được sự chú ý của phản diện, đến lúc đó cậu nhân cơ hội chuồn đi là được.

Dường như ông trời nghe thấy lời cầu nguyện không ngừng lặp lại trong lòng Văn Từ, vài giây sau, Văn Thanh vừa mới thay quần áo xuất hiện ở cửa ra vào, hắn thấy bên trong quá mức yên tĩnh, bèn quay sang nhìn Văn Từ, nhướng mày cười.

Văn Từ dời mắt, lặng lẽ quan sát Trì Quan Yếm, anh vẫn đang nhìn cậu, chưa hề di chuyển ánh mắt đi nơi khác. Cậu cắn răng, đi đến bên cạnh Văn Thanh, Trì Quan Yếm vẫn nhìn cậu.

Văn Từ quẫn bách đến mức luống cuống tay chân, cậu đứng ở nơi đó, lần đầu tiên trong đời không biết nên bày ra vẻ mặt gì.

"Sếp Trì, không ngờ ngài thật sự đến đây." Lúc này Nguyên Tốc mới phản ứng lại, nó đổi mặt từ giận sang cười, mừng rỡ tiếp cận Trì Quan Yếm, trên mặt viết to hai chữ lấy lòng, "Ngài có thể đến đây tôi thật sự rất vui, lúc nãy không chú ý tới ngài là sai sót của tôi."

Trì Quan Yếm ngồi xuống sofa trước khi Nguyên Tốc tới gần, anh cũng không mở lời, tầm mắt dừng ở tay Văn Từ.

Nguyên Tốc cảm nhận được sự lạnh lùng xa cách của anh, cho nên cũng không tiến lên rước họa vào thân, nó dùng ánh mắt hình viên đạn liếc xéo Văn Từ, hớn hở bảo: "Sếp Trì à, Văn Từ không làm ngài bị thương đó chứ? Nó là cái đồ lỗ mãng như vậy đấy, đi đứng cũng không biết nhìn trước ngó sau, hay là tôi đi với ngài tới bệnh viện kiểm tra nhé?"

Văn Từ đang vắt hết óc nhớ lại lần đầu tiên Văn Thanh gặp Trì Quan Yếm là khi nào, nhưng cậu chợt phát hiện dường như ánh mắt của Trì Quan Yếm đang dừng trên tay của mình, thế là cũng cúi xuống xem thử.

Bởi vì miệng vết thương còn chưa đóng vảy, trên tay cậu còn đang dán băng cá nhân, nhìn vào một cái rất dễ bất ngờ.

Trì Quan Yếm đang nhìn tay cậu à? Hay là đang nhìn mông con chó Corgi trên miếng băng cá nhân thế?

Văn Từ lập tức đưa tay ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn Trì Quan Yếm, thầm nghĩ không nên tiếp tục giằng co nữa, Văn Từ nhẹ giọng lên tiếng: "Vừa nãy không nhìn rõ, đυ.ng phải tổng giám đốc Trì rồi, vô cùng xin lỗi anh."

Nguyên Tốc nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, "Nói xin lỗi không thì có tác dụng gì, tới cái giọng điệu cũng không được chân thành nữa, sếp Trì bị mày đυ.ng phải, bị thương rồi phải làm sao, mày có chịu trách nhiệm nổi không?"

Văn Từ chẳng thèm cho Nguyên Tốc một ánh mắt, cậu nghiêm túc nói với Trì Quan Yếm: "Nếu tổng giám đốc Trì bởi vì tôi mà bị thương, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng."

Không ai nói chuyện.

Đám đông hóng hớt vốn chỉ sợ mỗi Trì Quan Yếm, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện, ai ai cũng lo liên lụy tới mình, thế là lẳng lặng đứng yên làm người vô hình.

Văn Từ xoa nhẹ cái mũi còn đang đau âm ỉ, nghiền ngẫm không biết Trì Quan Yếm mãi vẫn không nói chuyện, rốt cuộc là giận hay không giận đây.

"Chịu trách nhiệm như thế nào?" Người đàn ông ngồi trên ghế sofa bất chợt mở miệng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.