Tổng Tài Bá Đạo: Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu

Chương 278

Chương 278

Kiều Nhã Linh hoảng loạn nói: “Tôi nói thật đó, Tiểu Kiệt không phải là con trai Hoàng Tuấn Khải đâu. Tôi cầu xin các người hãy thả chúng tôi ra, chúng tôi không hề liên quan gì đến Hoàng Tuấn Khải cả”

Tư Hiên chậm rãi đứng dậy, thờ ơ nhìn Kiều Nhã Linh đang tái mặt run sợ, lạnh nhạt nói: “Đừng nghe cô ta nói lung tung, tống vào trong đi, nhức hết cả đầu”

Kiều Nhã Linh sợ hãi ôm chặt lấy Tiểu Kiệt, cố gắng giải thích rằng bọn họ đã bắt sai người rồi. Mấy tên kia nhanh chóng lôi Kiều Nhã Linh và Tiểu Kiệt lên, mặc cho Kiều Nhã Linh kêu gào đến khản họng, bọn họ cũng không buồn để tâm, cứ thế nhốt cô và thằng bé vào trong nhà kho âm u tăm tối.

Trong căn nhà kho ẩm mốc và tăm tối, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi. Kiều Nhã Linh và Tiểu Kiệt bị ném xuống đất không thương tiếc.

Kiều Nhã Linh ôm Tiểu Kiệt lùi lại về phía sau, cơ thể nhỏ bé của Tiểu Kiệt co rúm lại, không ngừng run rẩy.

Gương mặt Tiểu Kiệt tái nhợt, mắt nhắm chặt lại, bàn tay túm lấy người Kiều Nhã Linh không rời, giống như bấu víu chiếc phao duy nhất mà mình có.

Kiều Nhã Linh cũng đang rất sợ hãi, nhưng bây giờ cô phải là một điểm tựa vững trãi để bảo vệ thằng bé. Kiều Nhã Linh nhẹ giọng an ủi Tiểu Kiệt: “Tiểu Kiệt, đừng sợ, có chị ở đây rồi, chị sẽ không để ai động đến em đâ Kiều Nhã Linh mím môi, bàn tay cô siết chặt đến mức các khớp cũng trắng bệch, cô hướng ánh mắt khẩn cầu về phía những người kia: “Tôi không lừa các người đâu, Tiểu Kiệt không phải con trai của Hoàng Tuấn Khải.

Người phụ nữ của Hoàng Tuấn Khải đang ở Anh, con trai anh ta cũng vậy, tin tức của Hoàng Tuấn Khải rất khó kiếm nên có lẽ các người không biết. Tư Hiên, trước đó tôi đã nói dối anh, Tiểu Kiệt cũng không phải con trai tôi, thăng bé là con của một người bạn mà thôi. Tôi cũng không phải là người phụ nữ của Hoàng Tuấn Khải, anh ta đã có gia đình rồi, tất cả chỉ là hiểu lầm”

Kiều Nhã Linh càng nói, lông mày của Tư Hiên càng nhíu chặt. Đây là một sự nhầm lẫn sao? Anh ta không nghĩ như vậy. Từ ánh nhìn đầu tiên, Tư Hiên đã cảm thấy Tiểu Kiệt giống Hoàng Tuấn Khải y như đúc.

Anh ta còn tận mắt chứng kiến Tiểu Kiệt gọi Hoàng Tuấn Khải là ba, có lẽ chính Kiều Nhã Linh cũng không biết được sự thật này.

Tư Hiên chậm rãi tiến về phía Kiều Nhã Linh, anh ta chống tay lên đầu gối, người cúi thấp ngả về phía cô. Gương mặt anh ta lạnh lùng không cảm xúc, ánh mắt đen đặc, nhìn cô đầy thờ ơ. Anh ta nhấc cằm cô lên, cười n‹ “Em nghĩ tôi sẽ tin những lời ngụy biện đó của em à?

Tiểu Kiệt chính là con trai của anh ta, tôi không thể nhầm được. Tôi không biết em đang cố tình nói dối hay thật sự ngu ngốc nữa, thằng bé này chính là bảo bối của Hoàng Tuấn Khải, tôi không tin anh ta không đổ một đống tiền để cứu nó”

Kiều Nhã Linh khẩn khoản nói: “Tôi đã từng nói chuyện với ba Tiểu Kiệt rồi, anh ta thật sự không phải là Hoàng Tuấn Khải, xin hãy tin tôi. Làm ơn thả chúng tôi ra đi, các người sẽ không đòi được đồng nào từ Hoàng Tuấn Khải đâu”

Tư Hiên nhếch miệng cười nhạt, dịu dàng vuốt ve một bên má trầy xước của Kiều Nhã Linh, cô rùng mình, run rẩy nhìn anh ta. Tư Hiên nhẹ nhàng nói: “Tôi không thể thả em được, mặc dù tôi đã từng rất yêu em. Nhưng Nhã Linh à, tôi đã bán linh hồn cho đồng tiền rồi, một món hàng đáng giá như vậy đang ở trong tay, làm sao tôi có thể bỏ qua được”

Chàng trai ấm áp như ánh tà dương của vài năm về trước đã tan biến, chỉ còn lại tâm hồn mục rữa thối nát đến kinh tởm. Kiều Nhã Linh hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, cô phẫn nộ hét lên: “Dù có cần tiền đi chăng nữa anh cũng có rất nhiều cách để kiếm, sao anh lại chọn con đường khốn nạn này cơ chứ? Anh không thấy cắn rứt lương tâm sao? Rốt cuộc điều gì đã khiến anh thay đổi đến như vậy, anh có còn là con người nữa không hả?”

Gương mặt Tư Hiên trở nên dữ tợn, anh ta nói: “Vậy cô có thể cho tôi tiền không, tôi đánh bài nợ rất nhiều tiền, cô trả giúp tôi chứ? Tôi vì không còn cách nào khác nên mới phải làm chuyện nguy hiểm như vậy. Thằng bé kia có phải con trai của Hoàng Tuấn Khải hay không, gọi điện cho anh ta thì biết. Hoặc cũng có thể..” = Tư Hiên liếc nhìn bóng lưng nhỏ bé của Tiểu Kiệt, đôi mắt càng thêm u tối — “… hỏi trực tiếp thằng nhóc này cũng được”

Kiều Nhã Linh không hiểu Tư Hiên có ý gì, anh ta buông cô ra, nắm lấy tóc Tiểu Kiệt giật ngược về sau.Tiểu Kiệt ngã ra đất, vẻ mặt thằng bé đau đớn tột độ. Kiều Nhã Linh hoảng hốt túm lấy người Tiểu Kiệt, thế nhưng Tư Hiên xô cô ra một bên. Anh ta tát Tiểu Kiệt một cái, hung hăng hỏi: “Nói, ba mày có phải là Hoàng Tuấn Khải không?”