Tổng Tài Bá Đạo: Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu

Chương 5

Chương 5

Hoàng Tuấn Khải nhìn cô gái đang cuộn tròn trong chăn, tóc tai rũ rượi, đôi mắt kinh sợ nhìn anh. Anh thấp giọng hỏi: “Không sao chứ?”

Kiều Nhã Linh khẽ lắc đầu, có lẽ anh không nhận ra cô, vì hiện giờ cô đang dùng chăn che hết cả người và mặt. Cô cụp mắt, không ngờ sau ba năm lại gặp nhau trong tình cảnh này. Anh vẫn không khác so với trước kia, cao ngạo và lạnh lùng, hơi thở toát lên khí thế bức người. Trong khoảng thời gian qua dường như anh vẫn sống rất tốt, một cuộc sống không còn vướng bận đến cô. Có lẽ anh sẽ không bao giờ biết được nỗi đau mất con cô đã phải gánh chịu suốt ngần ấy năm. Nghĩ đến đây, Kiều Nhã Linh cảm thấy lửa giận ngập tràn trong lòng, dù anh đã cứu cô, nhưng cô không vì thế mà thấy cảm kích.

Hoàng Tuấn Khải cảm thấy cô gái này hơi kì lạ, ánh mắt nhìn anh ẩn chứa sự hận thù và căm ghét. Chẳng nhẽ anh đánh người đàn ông này là phá hỏng mối làm ăn của cô sao? Anh đúng là rảnh rỗi nên mới xen vào chuyện của người khác. Anh hờ hững nhìn cô gái kia, bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.

“Một cô gái tốt thì không nên ra vào nơi như thế này.”

Kiều Nhã Linh cắn môi, cô chậm chạp bỏ chăn ra, trên người cô đầy rẫy dấu vết bầm tím trong lúc giằng co với tên Hàn. Cả người cô đau nhức, cô cố gắng mặc lại quần áo, đi ra ngoài.

Tiếng nhạc xập xình bên ngoài làm cô đinh tai nhức óc, cô loạng choạng bước ra ngoài, sức lực của cô như tan rã. Cậu chàng Bartender thấy cô thất thểu bước ra thì vội chạy tới, quan tâm hỏi cô.

“Chị không sao chứ, anh Hàn có làm gì chị không?”

Cô lắc đầu: “Chị không sao, may mà có người vào cứu.

Cậu ta ngạc nhiên: “Ai mà gan lớn thế, dám động vào anh Hàn là không xong đâu, em cũng lo cho chị lắm mà không giúp gì được.

Kiều Nhã Linh im lặng không nói, cô biết tên Hàn kia sẽ không làm gì nổi anh. Gia thế nhà họ Hoàng lớn mạnh như thế, một kẻ có chút tiền như tên Hàn kia thì làm được gì kia chứ. Gặp lại anh hôm nay ở đây là sự tình cờ, hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra với cô, cô muốn về nhà nghỉ ngơi.

Chào tạm biệt cậu Bartender, Kiều Nhã Linh thu dọn đồ chuẩn bị ra về. Khi đi qua một căn phòng VIP ở tầng 1, cô bất chợt nhìn thấy Hoàng Tuấn Khải cùng ông chủ club đang ngồi ở đó. Họ đang tán gẫu chuyện gì đó, không khí vô cùng vui vẻ. Ông chủ nhìn thấy cô, vẫy tay với cô nói.

“Linh, lại đây, chủ tịch Khải chính là người vừa rồi cứu cô đấy!”

Theo tiếng gọi của ông chủ, Hoàng Tuấn Khải đưa mắt nhìn sang chỗ cô. Cô vội vàng tránh ra chỗ khác, chạy đến chỗ cậu Bartender mượn cặp kính của cậu ta, rồi đeo khẩu trang vào. Cô bước vào phòng VIP, cúi chào ông chủ: “Ông chủ.

Ông chủ nhìn cô khó hiểu, nhưng cũng không làm khó cô, bảo cô lại gần.

“Đây là chủ tịch Hoàng Tuấn Khải của tập đoàn Hoàng Thịnh, chắc cô cũng nghe danh rồi nhỉ? May hôm nay có anh ấy, nên cô mới thoát khỏi móng vuốt của Hàn đấy, mau cám ơn anh ấy đi.

Kiều Nhã Linh hơi sững người một chút, chậm chạp tiến về phía anh. Anh đang thong thả dựa người trên ghế, đôi chân dài miên man vắt lên nhau, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía cô. Hoàng Kiều Linh cúi người nói: “Cám ơn chủ tịch Hoàng đã ra tay cứu tôi.”

Hoàng Tuấn Khải trầm ngâm không nói, anh liếc nhìn người phụ nữ trước mặt. Bộ dạng còn rất trẻ, ăn mặc đơn giản bảo thủ không hề phù hợp với một nơi tɧác ɭoạи như club. Khác với vừa nãy, giờ đây cô đeo thêm một cặp kính đen và đeo khẩu trang. Mặc dù không nhìn rõ mặt cô, nhưng anh cũng đoán được cô là một cô gái xinh đẹp. Anh nâng cốc rượu trong tay uống một ngụm, mở miệng.

“Tại sao lại đeo khẩu trang?”

“Vừa rồi tôi bị đánh, gương mặt bây giờ rất kinh khủng nên mới đeo khẩu trang” Kiều Nhã Linh sờ lên mặt, nói.

Ông chủ ở bên cạnh nói: “Thật ra cô ấy không phải người tiếp rượu chỗ tôi, chỉ là người của công ty bαo ©αo sυ liên kết với chỗ tôi thôi, cô ấy vẫn hay bán bαo ©αo sυ ở đây, không ngờ bị tên Hàn nhắm trúng”

Hoàng Tuấn Khải gật đầu coi như đã hiểu.Vừa nãy anh cùng khách hàng đến đây, lúc định đi đến nhà vệ sinh thì bỗng nghe thấy tiếng la hét gần đó, như thể có một cô gái đang bị một người đàn ông giở trò đồϊ ҍạϊ . Trước giờ anh vốn rất ghét những loại đàn ông như thế, nên mới quyết định giúp cô gái này. Nhưng cô gái này dường như không hề cảm kích mà luôn nhìn anh bằng ánh mắt khó chịu.

Quả đúng là Kiều Nhã Linh đang rất bực bội, cô không hề muốn đứng chung một không gian với Hoàng Tuấn Khải chút nào. Chỉ vì ông chủ gọi đến nên cô mới bước vào.

Xung quanh anh còn có mấy cô gái xinh đẹp hở hang vây quanh, nhìn vô cùng chướng mắt.

“Lại đây.

Hoàng Tuấn Khải cất giọng lạnh nhạt. Kiều Nhã Linh bất đắc dĩ lại gần anh hơn, Hoàng Tuấn Khải chậm rãi quan sát cô. Cô không để lộ gì ngoài đôi mắt, đó là một đôi mắt màu nâu to tròn, nhìn vô cùng thuần khiết đáng yêu, khiến anh nhớ đến một người…

“Ngồi xuống.

Anh hất mặt vào vị trí trống ở bên trái, cô chậm chạp ngồi xuống, không dám nhúc nhích. Mùi hương bạc hà mát lạnh quen thuộc từ anh tràn ngập trong khoang mũi cô, khiến đáy lòng cô khẽ run rẩy. Mùi hương này từng khiến cô mê mẩn suốt một khoảng thời gian dài, luôn mong muốn được ở gần anh, đắm chìm trong hương vị chỉ thuộc về riêng anh. Những kí ức đẹp đẽ ngày xưa đã chấm dứt, giờ đây trong lòng cô chỉ có hận thù và sự căm ghét dành cho người đàn ông này.

“Rót trà cho tôi.” Anh ra lệnh.

Kiều Nhã Linh siết chặt vạt áo, anh nghĩ mình là ai mà dám ra lệnh cho cô. Hít thở chung bầu không khí với anh đã khiến cô chán ghét vô cùng, bây giờ còn phải hầu trà anh nữa sao, cô nhất định không làm.

Nhìn cô ngồi im không nhúc nhích, Hoàng Tuấn Khải thoáng nhíu mày, cô đang chưng ra bộ mặt phản kháng sao. Đối xử với người đã cứu mình như vậy, cô thật đúng là không biết phải trái.

Người phụ nữ quyến rũ ngồi cạnh anh thấy anh có vẻ không hài lòng, liền nhanh chóng trườn như rắn quấn quýt anh.

“Chủ tịch Hoàng, cô ta chính là như vậy đấy, rất “cứng”. Cô ta được rất nhiều người đàn ông trong club này để ý, nhưng vô cùng kiêu ngạo không hạ mình xuống với ai.

Hoàng Tuấn Khải nhếch môi cười nhạt, nhìn cô vẫn kiên định ngồi im, ánh mắt lóe lên chút hứng thú.

“ Cứng sao?”

Kiều Nhã Linh quả thật được rất nhiều người đàn ông trêu chọc đùa bỡn, nói chỉ cần lên giường với họ thì sẽ cho cô rất nhiều tiền. Lúc nào cô cũng mỉm cười bỏ ngoài tai, cô không muốn mất khách, nhưng cũng không muốn trở thành món đồ chơi cho đàn ông. Vậy nên trong club đã đồn thổi về cô như này, người phụ nữ xinh đẹp bí ẩn khó chinh phục.

“Đã bước vào nơi thế này còn trưng vẻ thanh cao cho ai nhìn?” Hoàng Tuấn Khải mở miệng châm chọc.

Kiều Nhã Linh nghe lời sỉ nhục của anh vô cùng tức giận, l*иg ngực cô phập phồng, bàn tay siết chặt đến đau. Chính anh là người khiến cô lang bạt khắp nơi, bất chấp những chỗ dơ bẩn như thế này để kiếm tiền nuôi bản thân. Anh không có tư cách gì để nói cô, bởi chính anh là kẻ gây ra mọi đau khổ.

“Nếu đã muốn giữ thân như thế, tốt nhất đừng có mà ở đây. Buôn bán những thứ không ra gì, rồi lại giữ thân tỏ ra mình trong sạch, đúng là nực cười!”

Cô nghiến răng nói: “Chủ tịch Hoàng, xin anh đừng xúc phạm tôi, vì bất đắc dĩ nên tôi mới phải bước vào con đường này, con người ai cũng có lòng tự tôn cả. Rất cảm ơn anh đã giúp tôi, tôi xin phép đi trước.”

“Ngồi im. Cô vừa định đứng lên thì anh nói.

Hoàng Tuấn Khải bật cười, anh nhìn cô gái tức đỏ mặt bên cạnh, bỗng dưng rất muốn chọc ghẹo cô. Anh hất tay người phụ nữ đang quấn lấy người mình ra, mùi hương trên người cô ta khiến anh khó chịu, anh cau mày nói.

“Cô đi ra đi, loại phụ nữ bẩn thỉu như cô đừng có chạm vào người tôi.”

Cô gái kia bị anh nói tức phát khóc, nhưng lại không dám làm gì, chỉ biết ôm mặt chạy ra ngoài.

“Thế nào? Rót trà thôi cũng khó khăn vậy à?”

Thấy cô vẫn im lặng không trả lời, ông chủ ngồi bên cạnh sốt ruột nói: “Chỉ là mời trà thôi, dù sao chủ tịch Hoàng cũng là ân nhân của cô đấy, mau rót trà đi.”

Kiều Nhã Linh mím chặt môi, ông chủ đã nói như vậy, cô không thể làm trái lời. Dù vì chuyện đứa bé mà cô rất hận anh, nhưng cô vẫn sợ anh, khí thể áp bức trên người anh luôn khiến cô không sao phản kháng được. Cô nhấc ấm trà thảo mộc ở trên bàn lên, chậm rãi rót đầy vào một chiếc cốc, bưng đến trước mặt Hoàng Tuấn Khải.

Anh nhìn cô nhếch miệng cười, đôi mắt thâm thúy lộ ra tia khó nắm bắt. Kiều Nhã Linh bưng tách trà hồi lâu vẫn không thấy anh nhận lấy, cô khó hiểu nói.

“Chủ tịch Hoàng, mời dùng trà “Đút cho tôi uống

Kiều Nhã Linh trừng mắt, anh có biết mình đang đòi hỏi gì không. Cô đã hạ mình rót trà cho anh, vậy mà anh được đẳng chân, lần đằng đầu bắt cô đút cho anh nữa. Đúng là ép người quá đáng! “Tôi nghĩ mình rót trà cho anh là đủ rồi.” Anh thờ ơ nhìn cô, ngón tay gõ lên thành ghế.

“Tôi nói đút cho tôi uống

Ngữ khí của anh lạnh lùng lại kiên quyết, khiến người khác nghe mà run sợ.

Cô vừa sợ vừa tức, nhưng vẫn cứng đầu không muốn hạ mình trước anh: “Chủ tịch Hoàng, tôi không phải nhân viên ở đây nên không biết cách hầu hạ người khác, chỉ sợ làm anh phật lòng.

Anh cau mày, có chút không vui: “Đừng để tôi nhắc lại lần nữa, lại đây.

Được rồi, nhưng cô sẽ không để anh dễ dàng đạt điều mình muốn như vậy đâu.

“Thế này đi, nếu anh để ý đến việc làm ăn của tôi, tôi sẽ đút trà cho anh.

Hoàng Tuấn Khải bật cười, cô vậy mà dám trả treo với anh.

“Việc gì?”

“Anh mua bαo ©αo sυ của tôi trong một tháng tới, tôi đút trà cho anh.

Mua bαo ©αo sυ trong một tháng? Vậy không biết bao giờ mới dùng xong. Anh bị câu nói của cô chọc cười, cả gương mặt anh tuấn trầm lặng cũng trở lên dịu dàng hơn.

Anh mỉm cười nói: “Được.”