Xuyên Về Viễn Cổ Chủng Điền Ký

Chương 5: Nhân Tộc

Lúc đầu Lâm Diệp vẫn còn do dự có nên để lại ba lô của những đồng nghiệp khác hay không, sau đó suy nghĩ một lúc và vẫn quyết định mang hết đống ba lô đó đi.

Sự mất tích của bọn họ vô cùng kỳ quặc, giống như bị biến mất trong không khí, cô đã ở chỗ này đi lòng vòng mấy tiếng đồng hồ, nếu bọn họ xuất hiện thì đã xuất hiện từ lâu rồi.

Hơn nữa những thú nhân này là tách ra để đi săn, vừa nãy từ khắp các nơi chạy đến cô đã hỏi bọn họ rồi, không có ai nhìn thấy bạn của cô cả, điều này chứng tỏ bọn họ căn bản không ở gần đây, thế nên khả năng bọn họ trở về đây lấy lại ba lô là vô cùng nhỏ.

Nhưng mà để phòng ngừa vạn nhất, Lâm Diệp vẫn khắc lên thân cây một kí hiệu, nói với bọn họ cô đem ba lô của bọn họ ra khỏi rừng rồi.

Các đồng nghiệp của sở nghiên cứu kinh nghiệm dã ngoại sinh tồn đều vô cùng phong phú, chỉ cần không gặp phải dã thú nguy hiểm, dù không có ba lô thì ra khỏi rừng bình an vô sự chắc chắn không vấn đề gì.

Nghe được giống cái muốn đi cùng bọn họ, đám thú nhân đều vô cùng hưng phấn, bọn họ rất nhiệt tình muốn giúp Lâm Diệp cầm vài chiếc ba lô đặt tán loạn trên mặt đất, nhưng lại bị Dương đen mặt nhanh chóng đuổi đi.

Đồ của giống cái nhà hắn thì đương nhiên phải để hắn tự mình cầm giúp!

Vì thế hắn để cho bọn họ đem con lợn rừng lớn kia đi, còn mình thì túi lớn túi nhỏ treo đầy người.

Mặc dù vừa nãy Lâm Diệp thấy tư thế săn bắt lợn rừng của hắn là đã biết sức lực rất lớn rồi, cầm mấy cái ba lô như này hoàn toàn không vấn đề gì, nhưng dù sao đây cũng là đồ của mình, tất cả đều đưa cho hắn cầm như vậy thì thật sự không phải phép, thế nên cô định cầm hai chiếc ba lô ở trên người hắn xuống để coi như chia sẻ gánh nặng.

Dương nghiêng người tránh né bàn tay của cô, nhíu mày nói: “Cái thân thể nhỏ bé này của cô đừng có cậy mạnh nữa.”

Nghe lời Dương nói, Lâm Diệp vô thức cúi đầu đánh giá bản thân một chút, cô sống bao nhiêu năm nay rồi, đây mới là lần đầu tiên nghe thấy người nói người cô nhỏ!

Nhưng khi tầm mắt cô đảo qua thân hình cao lớn của đám thú nhân bọn họ, liền yên lặng nuốt xuống câu nói bên miệng. Ở trước mặt bọn họ, thân hình cao 1m75 của cô quả thật chỉ xứng đáng là một giống cái yêu kiều.

Thú nhân bên cạnh Dương tên là Thạch cười ha hả nói với cô: “Đúng vậy, có mấy tên giống đực bọn tôi ở đâu, sao lại có thể để một giống cái làm việc chứ?”

Trong lòng bọn họ, giống cái là loài yếu đuối, cần phải được bao bọc, thế nên chuyện mà bọn họ có thể giúp giống cái làm thì bọn họ đều sẽ tận lực mà giúp đỡ.

Thấy bọn họ đều kiên trì không để cô hỗ trợ thì Lâm Diệp cũng chỉ đành không làm gì.

Mặc dù thời gian tiếp xúc với đám thú nhân này không dài, nhưng Lâm Diệp có thể cảm nhận được sự lương thiện và thành thật, chất phác của bọn họ, khiến cho cô yên tâm hơn phàn nào, ít nhất bọn họ sẽ không có ý nghĩ muốn tổn thương cô.

Cô vẫn luôn âm thầm quan sát lộ tuyến ra khỏi rừng của bọn họ, phát hiện phương hướng giống y hệt như nhóm bọn cô đã đi trước đó, chỉ là không biết tại sao cô luôn cảm thấy lượn một vòng rồi lại quay về điểm gốc, giống như Qủy Đả Tường(ma che mắt) vậy.

Mặc dù Lâm Diệp là tiến sĩ sinh vật học, nhưng cô vẫn như cũ tin tưởng vào rất nhiều chuyện mà khoa học không có cách nào giải thích được, ít nhất cho đến thời điểm hiện tại khoa học vẫn chưa thể giải đáp được.

Cuối cùng cũng ra khỏi vòng tròn lẩn quẩn đó, Lâm Diệp lặng lẽ thở dài một hơi, khi nhìn thấy con đường bọn họ đi và con đường khi tiểu đội nghiên cứu khoa học đi vào từng đều giống nhau, trong lòng lại càng vui mừng hơn, chỉ cần ra được khỏi cánh rừng này là cô an toàn rồi, đến lúc đó có thể đi tìm nơi có tín hiệu mà gọi một cuộc điện thoại cầu cứu viện.

Sau khi thả lỏng cô liền có tâm trạng cùng các thú nhân khác nghe ngóng về chuyện của tộc thú nhân.

Dãy núi Thạch Loan là dãy núi ở phía nam của nước Hoa Hạ(Trung Quốc), tổng diện tích chiếm khoảng trên 3000 km2, diện tích rừng là gần năm triệu mẫu, trong đó rừng rậm nguyên thủy ước chừng khoảng tám trăm nghìn mẫu, tộc thú nhân có khả năng là giống loài tồn tại nhưng chưa từng có người phát hiện ở trong cánh rừng nguyên thủy cổ xưa này, Lâm Diệp là một tiến sĩ sinh vật học đương nhiên biết giá trị nghiên cứu khoa học của bọn họ, nhưng cô cũng biết một khi sự tồn tại của bọn họ bị phát hiện ra, chờ đợi bọn họ sẽ là những tai họa như thế nào, thế nên cô không định công khai với thế giới sự tồn tại của thú nhân.

Nhưng dù sao với cương vị là một nghiên cứu viên khoa học, cô vẫn vô cùng hứng thú với đám thú nhân này, nhân cơ hội này cô muốn hiểu thêm nhiều một chút về bọn họ.

Đám thú nhân cũng rất vui vẻ mà nói chuyện phiếm với cô, trên cơ bản chính là hỏi gì đáp nấy.

Trong khi đang cùng bọn họ nói chuyện, Lâm Diệp biết được bọn họ là thú nhân Miêu Tộc, trừ tộc này ra còn có thú nhân Khuyển Tộc, Lang Tộc, Hổ Tộc, Hùng Tộc, còn có cả thú nhân Xà Tộc và rất nhiều các chủng tộc khác nữa.

Mỗi loài tộc thú đều hình thành một bộ lạc cho riêng mình, phân bố ở những nơi khá nhau, nói như vậy để không quấy nhiễu đến nhau.

Lâm Diệp dựa theo tình hình bọn họ sử dụng công cụ, phương thức gom góp đồ ăn và môi trường sống, dường như có thể suy đoán trình độ lao động sản xuất của bọn họ chắc hẳn là giống với trung kỳ thời kì đồ đá.

Cô không khỏi cảm thán trong lòng, thời kỳ đồ đá đã là niên đại xa lắc xa lơ nào rồi.

Nhưng từ thân thể cường tráng và cao vυ't đột phá hơn hai mét của bọn họ có thể nhìn ra được, trình độ trưởng thành của bọn họ còn tốt hơn rất nhiều so với con người của xã hội hiện đại.

Lâm Diệp hứng thú với đám thú nhân thì tất nhiên bọn họ cũng vô cùng hứng thú với cô.

Dương cảm thấy nếu như sau này Lâm Diệp có thể trở thành phối ngẫu của hắn, thì bọn họ phải hiểu biết lẫn nhau mới được, thế nên hắn hỏi: “Lâm Diệp, cô đến từ bộ lạc nào vậy?”

Dương lật đi lật lại vùng kí ức trong đầu mình nhưng vẫn không nghĩ ra được thú nhân giống cái của bộ lạc nào lại có thể lớn lên giống cô …. Đúng vậy, nhỏ nhắn xinh xắn. Hay là có thể nói cô giống cái này là giống cái sinh ra vốn đã kém cỏi?

Lâm Diệp nghiêm túc nghĩ ngợi, nói: “Nếu như dựa theo cách nói của mọi người thì có lẽ tôi đến từ Nhân Tộc.”

Nhân Tộc?

Đám thú nhân nhìn lẫn nhau, trong mắt đều là cảm giác hoang mang, bọn họ dường như chưa từng nghe nói về cái bộ lạc tên là “Nhân Tộc” này.