Sau Khi Sống Lại Tranh Của Tôi Hot Khắp Thế Giới

Chương 53: Tinh Ngộ, tôi cảm thấy lớp trưởng khá đáng yêu, anh nói xem?

Lên lớp, vẽ tranh, cả ngày tinh thần đều trong trạng thái hưng phấn.

Vốn dĩ tới buổi tối là có chút uể oải.

Nhưng vừa nhìn thấy tin nhắn Tinh Ngộ gửi tới, tất cả mọi uể oải đều được quét sạch, thần kinh Lâm Lạc lại hưng phấn trở lại.

Cậu lật người một cái đối mặt với vách tường, giống như sợ bị bạn cùng phòng nhìn thấy biểu cảm dị dạng của bản thân.

"Khá tốt." Lâm Lạc nói "Tôi gặp được thầy Cảnh Vân, còn nói chuyện với thầy ấy!"

Đối với phần lớn sinh viên mà nói, Cảnh Vân là một nhân vật giống thần trong lòng bọn họ, là mục tiêu theo đuổi.

"Nói chuyện với ông ấy? Nói cái gì?" Tinh Ngộ rất nguyện ý nói chuyện với bạn nhỏ, việc này khiến tâm tình anh vui vẻ.

Ít nhất, so với những cấp dưới làm việc rối tinh rối mù càng khiến người vui vẻ.

"Nói về tranh của tôi, còn có Lâm Lạc." Lâm Lạc nói "Thầy Cảnh dường như rất hoài niệm Lâm Lạc, tôi liền nói vài chuyện tôi quen biết Lâm Lạc."

"Cảnh Vân vẫn luôn rất thưởng thức Lâm Lạc." Tinh Ngộ nói "Lúc đó sau khi Lâm Lạc mất, Cảnh Vân còn đặc biệt làm một bức tranh tới lễ truy điệu của anh ấy."

Lâm Lạc có chút ngạc nhiên: "Tôi làm sao không biết?"

"Cậu lúc đấy mới bao lớn?"

Lâm Lạc có thể nghĩ tới ý cười trên mặt Tinh Ngộ lúc nói câu này giống loại sủng nịch tự xưng người lớn khi đối mặt với trẻ con.

Cậu có chút bất mãn.

Bất mãn Tinh Ngộ lúc nào cũng coi mình là trẻ con.

"Bức tranh đó ông ấy không trưng ra ngoài, tự mình cất giấu." Tinh Ngộ nói "Tôi may mắn thấy qua một lần."

Người khác tưởng niệm tranh của mình — luôn cảm thấy có chút quái quái.

Lâm Lạc vừa muốn nhìn lại có chút không dám nhìn.

"Cậu đừng nghĩ nữa, bức tranh đó của ông ấy không cho ai thấy đâu." Tinh Ngộ đại khái biết Lâm Lạc đang nghĩ gì.

"Ồ." Lâm Lạc rầu rĩ không vui.

"Đi học rồi, lớp học cảm thấy thế nào?" Tinh Ngộ lại hỏi.

Thật sự coi mình là trẻ con, trong lòng Lâm Lạc nghĩ.

"Cảm thấy tự giới thiệu cả ngày trời." Lâm Lạc nói thật cảm nhận của bản thân.

Tinh Ngộ cười: "Vừa bắt đầu đại học đều là như thế. Không chỉ hôm nay, ngày mai nói không chừng cũng như vậy."

"Tôi ngược lại thì không vấn đề, nhưng bạn cùng phòng của tôi — là cậu con trai anh gặp qua ấy" Lâm Lạc nói "Cậu ấy nhát gan, tính cách hướng nội, mỗi lần tự giới thiệu đều như muốn mạng cậu ấy."

"Thế nhưng một người bạn cùng phòng khác của tôi, cậu con trai to cao Đông Bắc nói chuyện rất buồn cười, cậu ấy tự giới thiệu chả có tí áp lực nào."

Lâm Lạc tràn đầy phấn khởi mà nói với Tinh Ngộ những điều mắt thấy tai nghe ở trường học.

"Người thứ tư ở phòng kí túc xá tôi, anh tuyệt đối không thể nghĩ là người nào."

"Là người nào?" Tinh Ngộ phối hợp hỏi.

"Là trap." Lâm Lạc nói "Đàn anh của chúng tôi! Chính là đàn chị mặc váy tóc quăn hôm đi báo danh ý! Anh ấy cự nhiên là trap."

"Khoan hãy nói, anh ấy giả nữ còn khá đẹp, hơn nữa tóc đều là tóc thật......anh ấy vốn dĩ là để tóc dài. Vừa mới bắt đầu nhìn thấy anh ấy trong kí túc xá, luôn có kiểu cảm giác rối loạn đi nhầm kí túc xá, nhưng quen rồi thì tốt."

"Mao Tuấn còn tưởng rằng anh ấy là gay, nhưng anh ấy nói mình là thẳng nam." Lâm Lạc mang theo chút ý tứ thăm dò nói.

Muốn xem xem Tinh Ngộ có phản ứng gì với cái này.

Nhưng Tinh Ngộ không có phản ứng gì: "Vậy anh ấy phải tìm một cô bạn gái thích trap rồi."

Chỉ là ngữ khí nói chuyện với trẻ nhỏ.

Lâm Lạc có chút thất bại, không ngừng cố gắng: "Hôm nay lớp trưởng lớp chúng tôi hẹn tôi ra ngoài vẽ tranh."

"Lớp trưởng là con gái rất đáng yêu, thích mặc JK, không nghĩ tới tranh của cô ấy lại rất cuồng dã, có chút mùi vị trường phái dã thú." Lâm Lạc nói.

Lần này, Tinh Ngộ bên kia trầm mặc một lúc, không có trả lời.

Trong lòng Lâm Lạc nhảy ầm ầm, tiếp tục nói: "Cô ấy còn hẹn tôi sau này cùng vẽ tranh."

Lần này Tinh Ngộ nói chuyện: "Ừ, khá tốt, cậu chính là nên tiếp xúc nhiều với người khác vào, giao lưu nhiều, kết bạn nhiều."

"......" Lâm Lạc có chút tức giận "Mao Tuấn bọn họ đều cảm thấy lớp trưởng thích tôi, anh thấy sao?"

Thời gian Tinh Ngộ bên này trầm mặc càng dài mới nói: "Tôi không biết tình huống cụ thể, không biết."

"Cậu nếu như thích cô ấy, có thể thử tiếp xúc xem."

Lâm Lạc tức chết rồi.

"Tôi cảm thấy cô ấy khá đáng yêu." Lâm Lạc cố ý nói "Lớn lên đẹp, tính cách tốt, vẽ cũng tốt."

Cậu không tin Tinh Ngộ không có chút cảm giác gì.

Nhưng Lâm Lạc không có được phản ứng trong dự đoán.

Tinh Ngộ chỉ là nói: "Cậu thích là tốt."

"Tôi bên này còn có chút chuyện, trước không cùng cậu nói nữa, cậu tối nay nghỉ ngơi sớm, mai còn đi học."

Nói xong, Tinh Ngộ liền cúp máy.

Lâm Lạc nhìn khung trò chuyện, có chút ngơ ngác.

Chỉ thế này?

Tinh Ngộ chỉ phản ứng thế này?

Anh ấy không hề thích mình đi?

Lâm Lạc không phục, bật dậy từ trên giường tới mức giường đều lung lay.

"Cậu làm gì vậy, Lâm Nặc?" Biệt Nhất Cách nằm trên giường mình nói.

"Tôi có chuyện muốn ra ngoài." Lâm Lạc xoay người xuống giường đi giày.

"Chạy đi đâu?" Mao Tuấn hỏi "Tôi đang nghĩ tối nay chúng ta ăn gì, cậu không đi ăn với chúng tôi à?"

"Không ăn, các cậu tự mình ăn đi." Lâm Lạc đóng cửa lại, âm thanh từ hành lang xa xa truyền tới.

Mao Tuấn ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn Biệt Nhất Cách, Biệt Nhất Cách biểu thị đầu óc mơ hồ.

Thẳng tới nửa tiếng sau, Hạ Văn Thu nấu cháo điện thoại quay về phát hiện Lâm Lạc không ở đây, nghe thấy Mao Tuấn nói cậu bỗng nhiên vội vội vàng vàng chạy ra ngoài mới mơ hồ đoán được nguyên nhân.

"Cậu ấy đi đâu vậy?" Mao Tuấn hỏi Hạ Văn Thu.

Hạ Văn Thu nở nụ cười, dựng thẳng ngón trỏ đặt trên môi: "Bí mật."

Mao Tuấn: "......"

Biệt Nhất Cách cười nhạo nói: "Đi hẹn hò rồi?"

Hạ Văn Thu giật nảy mình.

Biệt Nhất Cách lật người mặt hướng ra bên ngoài, tay từ trên giường ngủ vươn ra vỗ xuống đầu Hạ Văn Thu: "Hai người các cậu lúc nào có bí mật rồi, tôi và Tuấn Tuấn làm sao không biết?"

"Đừng gọi em Tuấn Tuấn, anh Biệt." Mao Tuấn phát ra âm thanh bất mãn.

"Được rồi, Tuấn Tuấn." Biệt Nhất tiếp tục nhìn Hạ Văn Thu.

Hạ Văn Thu buông tay: "Đợi Nặc Nặc quay về, các cậu tự mình hỏi cậu ấy đi, tôi không thể nói."

Mà giờ phút này, Lâm Lạc lại không gặp Tinh Ngộ.

Bởi vì cậu chạy tới cổng trường nhìn thấy một người ngoài dự đoán.

Mẹ cậu.

Phùng Quyên bày sạp bán bánh crepe lẫn vào trong các gian hàng khác, nếu không phải Lâm Lạc tinh mắt, có lẽ cũng bỏ qua.

Lâm Lạc rất kinh ngạc, chạy tới trước sạp bán bánh crepe, thấy giữa hành động mơ hồ của Phùng Quyên có thể nhìn ra chân bất tiện, xác nhận là mẹ mình.

"Mẹ?" Lâm Lạc gọi một tiếng.

Trời mới tối chưa bao lâu, đang là lúc sinh ý gian hàng tốt nhất, Phùng Quyên bận tối mày tối mặt, trong lúc bận tranh thủ ngẩng đầu nhìn Lâm Lạc một cái, đáp ứng nói:

"Ôi!"

"Con làm sao ra ngoài rồi?"

Lâm Lạc không tiện nói cậu ra tìm Tinh Ngộ liền nói: "Ra ngoài đi dạo, mẹ làm sao lại bày sạp ở đây?"

"Không bán hàng, mẹ con chúng ta lấy gì ăn?" Phùng Quyên nói "Con nếu như rảnh không làm gì thì tới phụ mẹ một tay, đừng đứng đấy!"

Lâm Lạc: "......"

Nên nói thế nào với mẹ cậu, chúng ta đã trở thành triệu phú, không cần bày sạp bán bánh crepe kiếm tiền nữa?

Tuy rằng như vậy, Lâm Lạc vẫn là đứng bên cạnh gian bán bánh crepe giúp đỡ Phùng Quyên.

Lúc Lâm Nặc còn nhỏ là phụ giúp thu tiền.

Nhưng hiện giờ người dùng tiền mặt cũng không nhiều, Lâm Lạc không cần thu tiền liền giúp đỡ làm trợ thủ.

Hai mẹ con bận rộn khí thế ngất trời.

Đợi tới qua trận bận cuối cùng, Lâm Lạc mới rốt cuộc được rảnh rỗi nghỉ ngơi.

— Cũng không có ghế thừa nào cho cậu ngồi nghỉ, Lâm Lạc tuỳ ý ngồi trên bậc thang ven đường.

Miêu Tố Quân chính là vào lúc này tới.

Cô ra ngoài cùng với bạn, lúc đi qua cửa Tây nhìn thấy Lâm Lạc ngồi bên đó đang cùng người phụ nữ bày sạp bán bánh crepe nói chuyện.

Người đàn bà này bọn họ đã nhìn thấy vài ngày, là gần đây mới tới.

Miêu Tố Quân từ trước tới nay chưa bao giờ ăn quán ven đường, nhưng nghe nói quán nhỏ bán bánh crepe này rất ngon, hơn nữa còn nhiều.

Lúc đầu không chú ý, hiện giờ mới phát hiện hình như là người phụ nữ ngày đó bên cạnh Tinh Ngộ.

"Lâm Nặc?"

Miêu Tố Quân đi tới đứng trước mặt Lâm Lạc, từ trên cao nhìn xuống cậu: "Cậu ở đây làm gì?"

Lâm Lạc ngay lập tức đứng lên, phủi phủi mông.

Bên cạnh, Phùng Quyên cười nói: "Nặc Nặc, đây là đàn chị của con đi? Có muốn ăn bánh crepe không?"

Hôm báo danh, Phùng Quyên gặp qua Miêu Tố Quân, có ấn tượng sâu đậm với mái tóc hồng của cô, vì vậy liếc mắt liền nhận ra.

"Không cần." Miêu Tố Quân nói "Tôi không ăn cái này, không sạch."

Tay cầm trứng gà của Phùng Quyên nhất thời có chút lúng túng, đặt trứng gà lại, miễn cưỡng cười nói:

"Đồ làm bếp này của cô đều rửa rất sạch sẽ, tay cũng rửa sạch, không có mất vệ sinh."

"Cô rửa có sạch sẽ, bên đường cũng có khói bụi bay vào, làm sao có thể vệ sinh?" Miêu Tố Quân nói.

Lâm Lạc đứng đó, cản trước mặt Miêu Tố Quân, nhíu mày nói: "Đàn chị, cô không ăn cũng được, có thể đừng phá hỏng sinh ý nhà người khác được không?"

Miêu Tố Quân bĩu môi: "Tôi ghét nhất là mấy quán nhỏ trước cổng trường này, làm cho hoàn cảnh cổng trường kém cỏi, vừa bẩn lại không có mỹ quan, trường học sớm nên đuổi những quán nhỏ buôn bán này đi."

Lâm Lạc bị tức bật cười: "Đáng tiếc, trường học chính là không đuổi chúng tôi đi."

"Cô có bản lĩnh thì bảo trường học đuổi đi, không có bản lĩnh thì đừng lắm mồm."

"Cậu nói chuyện kiểu gì đấy?" Miêu Tố Quân nhíu mày "Có người nói chuyện với đàn chị như cậu thế này à?"

"Tôi cũng chưa hề gặp qua người như cô thế này." Lâm Lạc xầm mặt "Không biết còn tưởng rằng chó đang sủa."

"Nặc Nặc, đừng mắng người." Phùng Quyên quở trách nói "Nói chuyện đàng hoàng."

Bà lập tức lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Miêu Tố Quân, đúng mực nói: "Cô gái, tôi bán đồ từ trước tới nay đều rất vệ sinh rất sạch sẽ, nếu như ai ăn đồ tôi có vấn đề, cháu bảo người ta tới tìm tôi."

"Nếu không lời này không thể nói mò."

"Cháu không thích ăn, tôi cũng không miễn cưỡng cháu, nhưng cháu đừng cản trở tôi làm sinh ý."

"Cô ơi, cho một phần bánh crepe, thêm xúc xích." Một cậu con trai phía sau bước lên nói.

Miêu Tố Quân liên tiếp bị hai người Lâm Lạc Phùng Quyên làm mất mặt, cố tình còn có người không có mắt cố tình tới mua bánh crepe rởm, cô liền chế nhạo nói:

"Ăn cái bánh crepe, cái loại quán ven đường này không sợ ăn đau bụng?"

Cậu con trai kia cũng không quen biết Miêu Tố Quân, không hiểu gì liếc nhìn cô một cái: "Đồ điên."

Lại nói với Phùng Quyên: "Lại thêm quẩy."

"Được thôi!" Phùng Quyên cười nói.

Miêu Tố Quân ghét bỏ nhăn mũi, lùi ra sau một bước, giống như sợ khói dầu làm bẩn quần áo hàng hiệu của mình, thấp giọng chửi một câu.

"Tố Quân." Cách đó không xa truyền tới giọng nói người đàn ông, người đàn ông trẻ tuổi đó bước tới gần Miêu Tố Quân, cười nói "Em làm sao vẫn ở đây?"

"Không phải nói đi ăn cơm với anh sao?"

Phùng Quyên vốn dĩ đang yên lành bán bánh crepe nghe thấy giọng nói liền ngẩng đầu, bỗng nhiên cả người giống như bị sét đánh nhìn người đàn ông trẻ tuổi kia.

___________________________

Tác giả có lời muốn nói

Cảm ơn các thiên sứ nhỏ vào thời gian 2021-07-07 15:57:40~2021-07-08 17:11:09 ném ra phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng cho tôi nha ~

Cảm ơn thiên sứ nhỏ ném mìn: Thiên tử tại thượng 1 cái;

Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!