“Tôi muốn ra ngoài một chút.”
Sáng sớm, Nhược Y bị Đồng Ân ôm vào trong ngực , nhìn hắn nói.
Thân thể bọn họ trần trụi trên giường to rộng dán chung một chỗ, dươиɠ ѵậŧ hắn hơi chạm vào da thịt Nhược Y. Nóng rực, nóng bỏng, nhưng lại không làm cô cảm thấy bất an —— hắn quả nhiên tuân thủ hứa hẹn, chưa từng chạm vào cô.
Băn khoăn trong một thời gian quá lâu, tâm sự nặng nề, giấc ngủ của Đồng Ân từ trước đến nay không sâu. Nghe cô nói, thân mình hắn hơi hơi cứng đờ, cuối cùng vẫn đem cô càng ôm chặt ở trước ngực.
“Được.” Sau đó hắn thấp giọng ở bên tai cô nói, hơi tạm dừng, lại bổ sung nói, “Tôi mang em đi ra ngoài.”
Cô tựa như một chú chim yêu thích tự do, nếu luôn đem cô nhốt trong l*иg, cuối cùng một ngày nào đó cô sẽ cố chấp quên mình muốn thoát đi.
Hắn không tính toán muốn giẫm lên vết xe đổ.
Trong bầu trời mùa thu xanh thẳm sáng trong , eo Đồng Ân thẳng tắp cưỡi tuấn mã toàn thân đen nhánh, một tay nắm dây cương, một tay hoàn toàn có thể ôm hết vòng eo tinh tế của Nhược Y .
Gió thổi qua máu tóc như thác nước của Nhược Y, lạithổi qua áo choàng màu đỏ tươi, đem màu đen cùng máu đỏ hồng đan chéo ở bên nhau, đẹp đến mê người, rung động lòng người.
Trong vó ngựa , người đàn ông tuấn mỹ cùng Nhược Y kiều diễm như hoa ở cùng nhau, đã trở thành hình ảnh chói mắt nhất khu vương đô vào lúc sáng sớm.
Xóc nảy trên lưng ngựa, Nhược Y ngồi ở trước người Đồng Ân , bị hắn ôm gắt gao, tay nhỏ cẩn thận bắt lấy vạt áo trước ngực hắn .
Cô chỉ là muốn đi ra ngoài tùy tiện nhìn một chút, không nghĩ người đàn ông này sẽ lấy loại phương thức rêu rao này mang theo cô đi ra ngoài.
Lúc này đường phố khu 0 giờ thẳng tắp tinh tế, không nhiễm một hạt bụi. Kiến trúc đá cẩm thạch thuần trắng được phân loại tỉ mỹ lót hai bên sườn, giống như người thiết kế con đường này bị chứng rối loạn cưỡng chế, không dung nổi một chút sai sót .
Phu nhân các quan lớn nhàn nhã ngồi ở bên cửa sổ phẩm trà dùng ánh mắt bắt bẻ đánh giá hai người nam nữ trẻ tuổi cưỡi hắc mã này .
Hai người kia đều là tóc đen , ở khu 0 giờ này hẳn là sẽ không xuất hiện loại người này oqr trên đường lớn .
“Nô ɭệ nhà ai tự mình chạy ra vậy?” Các quý tộc tóc bạc mắt xanh châu đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ.
“Là con trai thống soái do một người phụ nữ ở khu 13 sinh.”
Sau đó như bừng tỉnh đại ngộ biểu tình trở nên khinh thường.
“Thật sự không cần mang mũ che một chút sao?” Ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ bốn phía làm Nhược Y có chút bất an, rốt cuộc cô cũng đã ý thức được màu tóc của bọn họ ở chỗ này là một loại dị biệt.
Khóe miệng Đồng Ân hiện lên tươi cười không để bụng , hắn cúi đầu hôn hôn đỉnh đầu Nhược Y .
“Có tôi ở đây, không cần sợ.”
Lời nói trấn an làm bả vai Nhược Y vốn dĩ gắt gao căng chặt liền thả lỏng xuống , cô bỗng nhiên phát hiện ngồi trong lòng ngực hắn, ngửi được loáng thoáng mùi hường tuyết tùng cũng không phải chuyện gì xấu.
Chỉ là đường phố khu 0 giờ quá nhộn nhịp, một chút cũng không cẩu thả. Kiến trúc hoa mỹ long trọng tựa như chỉ dùng để xa xa xem xét, một khi đến gần, sẽ bị hơi thở tử khí trầm trầm áp lực.
“Tôi không thích nơi này.” lông mi nhẹ nhàng chớp động, ánh mắt lại ảm đạm vài phần.
Đồn Ân mặc dù không lên tiếng, nhưng tay ôm lấy eo thon càng chặt.
“Em có muốn nhìn một chút nơi khác của khu 0 giờ không?” Hắn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng dán sát vào bên tai cô nói.
“Một nơi khác…… của khu 0 giờ?” Biểu tình Nhược Y có chút không rõ .
“Bang” một tiếng, quất roi ngựa, cưỡi ngựa chạy như bay trên đường phố.
Nơi nhìn có vẻ ngập tràn ánh sáng xinh đẹp xa xỉ. Quang cảnh càng hoa lệ phồn hoa, bóng dáng bị giấu trong đêm tối càng thâm trầm.
Xuyên qua cửa thành to lớn, vượt qua sông nhỏ ngoại ô , lướt qua đất trống hoang vu, tuấn mã ngừng ở một khu được dựng lên bằng lều .
Nắm tay Nhược Y giúp cô xuống ngựa, nơi này mặt đất gồ ghề lồi lõm, ánh mặt trời gian nan xuyên qua khe hở phòng ốc được lung tung dựng lên , tan tác rơi rớt trên mặt đất.
Ở đây , người bán hàng rong đi qua đi lại không ngừng, thanh âm rao hàng thét to cùng tiếng động vật hí vang hết đợt này đến đợt khác, khu vực tuy lộn xộn nhưng lại thêm vài phần sắc tháu hỗn loạn nhưng vô cùng sặc sỡ.
Tóc đen, tóc đỏ, tóc vàng…… Đủ loại người đi qua đi lại ở đây, trên mặt mọi người có ưu sầu, cũng có bình đạm cũng có điềm tĩnh tươi cười.
“Những nô ɭệ tuổi già thể nhược sẽ bị đuổi ra đây, bọn họ đã không thể trở về lại quốc gia của mình, cũng không có biện pháp lưu lại vương đô…… Dần dà, nơi này liền sinh ra…… Một góc khác của giống như khu 13 ……”
Hắn nắm bàn tay mềm mại của Nhược Y, quen thuộc mà xuyên qua các khu vực bán hàng.
Hắn khom lưng tiếp nhận một vòng hoa ngọc lan ở trên tay một người phụ nữ , từ trong túi móc ra một đồng vàng nhét vào tay phụ nhân đầy nếp nhăn .
Đồng Ân xoay người đem vòng hoa mang lên trên đầu Nhược Y , cánh hoa thuần trắng tản mát ra từng trậnu hương, môi đỏ hxinh đẹp tựa thiên sứ.
Hắn quan sát cô hồi lâu, cuối cùng cũng ho nhẹ một tiếng, dịch chuyển ánh mắt.
Con ngươi liễm diễm , gương mặt đào hoa , thời thời khắc khắc đều đang dụ hoặc hắn.
Nơi này thực mới mẻ với Nhược Y , vừa giống như khu 13 lộn xộn, nhưng ở đây trong hỗn loạn lại có loại ngay ngắn trật tự.
Mọi người đều thản nhiên mà bước về phía trước. Không kịp để Nhược Y nhìn hết chung quanh, bỗng nhiên một bóng trắng rơi vào mắt cô.
Thiếu niên tóc dài màu bạc hấp dẫn mọi ánh mắt, trắng đến mức cảm thấy hắn hoàn toàn không phù hợp với nơi này, nhưng cái cô chú ý là biểu tình trên mặt hắn …… Giống như dang…… Vui vẻ chịu đựng?
“Xa Lợi Thác!” khóe miệng hiện lên nụ cười khẽ, lớn tiếng kêu tên của hắn.
Chỉ một thoáng, ánh mắt người đàn ông bên cạnh người lộ ra sắc bén như chim ưng , nhìn thiếu niên mặc áo bào trắng ở phía xa .