Sau khi cảm thấy được khả năng chân tướng sự tình của những dấu vết đó , Xa Lợi Thác bất tri bất giác mặt đỏ tai hồng .
Đại tế sư không rành thế sự chỉ được biết những loại sự tình ra qua sách .
Trong lúc vô ý tìm sách thì hắn thấy được một cuốn tiểu thuyết trăm năm trước được cổ nhân viết và lưu hành khắp phố phường, có miêu tả tỉ mỉ chuyện nam nữ giao hoan nam . Như Xa Lợi Thác cũng có chút không hiểu rõ, đàn ông phải làm sao mới có thể đem dươиɠ ѵậŧ mềm oặt của họ để vào bên trong thân thể phụ nữ vâyh ?
Nhược Y đơn nhiên không hề biết trong lòng Xa Lợi Thác đang vì cô mà sóng to gió lớn, núi cáo chập chùng phương xa làm cô như si như say, cảnh sắc bao la hùng vĩ như thế , khi cô sống ở khu 13 âm u trước nay chưa từng gặp qua.
“Anh trước nay đều không nghĩ đến việc muốn đi ra ngoài sao?” Nhược Y bỗng nhiên quay đầu hỏi thiếu niên.
Thế giới bên ngoài rộng lớn như thế , cô không hiểu vì sap thiếu niên thanh tú này nguyện ý chùn chân bó gối tại tòa thành tử khí trầm trầm này
Bị cô đột ngọt hỏi một câu làm hắn có chút hoảng sợ, Xa Lợi Thác hấp tấp thu hồi ánh mắt đang du tẩu ở trên người cô.
Hắn rũ con ngươi xinh đẹp xuống , cẩn thận suy tư một phen, sau đó lắc lắc đầu.
“Không có.” Hắn thẳng thắn nói.
Thiếu nữ kinh ngạc nhấc mi.
Xa Lợi Thác phát hiện ngay cả biểu tình đầy nghi hoặc của cô cũng đẹp đến mức làm người khác không dời mắt đi được.
“Tôi ở…… Ở trong sách đọc được những thứ ở thế giới bên ngoài ……” Hắn vội vàng giải thích nói.
“Anh có sách?” Trong nháy mắt, trong mắt thiếu nữ giống như có ánh sáng lưu chuyển, quá mức lộng lẫy làm trái tim Xa Lợi Thác vô cớ đập lỡ một nhịp.
“Ừm.” Thiếu niên gật gật đầu, sau đó bổ sung nói, “Tôi có rất nhiều sách.”
Hắn bỗng nhiên phát hiện trong lòng mình có chút chờ mong.
Quả nhiên thiếu nữ ngẩng đầu lên, đem đôi mắt chứ đầy vui sướиɠ như trong dự đoán của hắn nhìn hắn.
“Tôi có thể mượn nhìn xem một chút được không?” Cô cẩn thận hỏi thử.
Sau mấy trăm năm kể từ đại chiến thế giới lần thứ ba kết thúc , trải qua quá trình hậu quả chiến tranh,khoa học kỹ thuật của nhân loại như đã bị lùi lại tương đương với thời Trung cổ , chỉ có ở lúc không giờ khu loại này cơ hồ tụ tập toàn bộ đế quốc sở hữu tài nguyên địa phương mới miễn cưỡng vẫn duy trì hai mươi thế kỷ sơ sinh hoạt tiêu chuẩn.
Mà ở thời đại này, giấy dùng để viết sách sớm đã trở thành vật cực kỳ quý giá hiếm thấy.
Xa Lợi Thác chưa bao giờ tiếp xúc với bên ngoài nên không biết, đồ vật mà hắn có rất nhiều thì người khác dù làm cả suốt cuộc đời cũng không thể với tay lạm lấy .
Hắn dẫn cô đến thần điện tế sư trong Tàng Thư Các.
Từ khi sinh ra hắn đã bước vô số lần mức trong mỗi một góc của tòa cung điện này, thậm chí có thể ước tính đo lường được . Nơi này được thiết kế phần lớn bằng nguyên liệu gỗ, dù là một viên gạch hay một viên ngói hắn cũng đều vô cùng quen thuộc, bước chân như bay, tốc độ này là Nhược Y đi theo phía sau khó mà đuổi kịp .
Chỉ cần bước, hơi nhanh một chút, thể ngọc trong cơ thể liền sẽ va chạm một chút lại một chút cửa tử ung , giống như tiểu huyệt đang bị dươиɠ ѵậŧ nam nhân cắm vào bên trong không ngừng thọc vào rút ra đè ép, thực nhanh dâʍ ŧᏂủy̠ của cô liền theo bắp đùi chảy xuống, lưu lại một mảnh dính nhớp.
Một đợt lại một đợt khô nóng từ trong chỗ sâu của hoa kính hướng khuếch tán khắp người cô, Nhược Y khí khăn chịu đứng tê mỏi mềm nhũn của hai chân, thân mình lung lay sắp ngã.
Không ngoài dự đoán chỉ mới bước thêm mấy bước , cô liền gục người quỳ rạp xuống đất , thân ảnh màu trắng cảm thấy có điều lạ nên quay người kịp thời đỡ cô.
Thiếu niên rốt cuộc hậu tri hậu giác phát hiện Nhược Y không khoẻ, hắn đoạt trên người tới, vững vàng đem cô ôm trong ngực trung.
Hơi thở Nhược Y không theo bất cứ tiết tấu mà cứ ---hồng hộc ----rơi vào trong l*иg ngực hắc, thái dương cô chảy ra một tầng mồ hôi mỏng , ngực đẫy đà phập phồng không ngừng, mỗi một ngụm thở ra đều mang theo ướŧ áŧ thẹn thùng.
Xa Lợi Thác cúi đầu đánh giá gương mặt bỗng nhiên ửng hồng của cô, hai tròng mắt sóng nước lưu chuyển lã chã chực khóc, làm lòng hắn dâng lên một cỗ khó chịu khó nói thành lời.
Tế sư tính tình thanh lãn không để ý dục cầu lần đầu tiên ngửi được hương vị dục niệm ở trên một người khác phái .
Hắn không biết phải làm sao ngón tay thon dài vô ý đặt lên đường cong duyên dáng của phần lưng.
Thân mình nhẵn nhụi mềm mại của Nhược Y là hắn cả kinh, ấm áp lưu luyến trên đầu ngón tay, trong lúc nhất thời thế nhưng luyến tiếc đem tay buông ra.
Sau một lúc lâu, rốt cuộc cơ thể cô cũng đã bình ổn, cô nhẹ thở gấp đẩy Xa Lợi Thác ra , thẹn thùng như đứng trước mặt hắn thủ da^ʍ , dâʍ ŧᏂủy̠ chảy đầm đìa .
Nhược Y ngượng ngùng, căn bản không dám nâng mắt nhìn thiếu niên tóc bạc thuần túy không tỳ vết trước mặt .
Xa Lợi Thác không biết đã xảy ra chuyện gì , chỉ là mới vừa rồi trong cổ họng cô dật ra một tiếng thở dốc rung động lòng người. Tựa như măng mùa xuân từ dưới ba tất đất chui lên sinh sối nảy nở, tựa như xuân phong thổi qua, bên trong thân thể hắn có cái gì đó đang ngo ngoe rục rịch, khó khăn muốn thoát ra.
Hai người dưới ánh sáng chiếu rọi xấu hổ giằng co, cuối cùng Xa Lợi Thác --- khụ---- một tiếng: “Thực xin lỗi, tôi không để ý…… Là cô không thoải mái……”
Đôi mắt Nhược Y rũ xuống, thân thể bị nam nhân kia dâʍ ɭσạи , làm sao cô dám mở miệng giải thích.
Khó chịu như có một ngọn giáo đâm vào ngực không thể chống cự bị người làm bẩn không còn thanh khiết, Nhược Y cảm thấy vô cùng hổ thẹn .