Ngụy Triệt bật ngồi dậy, mồ hôi tuôn ra như tắm, anh đưa tay sờ lên mặt, nơi đó đã vương đầy nước mắt. Trái tim còn đang nhảy kịch liệt trong l*иg ngực. Mới một giây trước thôi, anh còn đang phiêu đãng trong căn phòng của Từ Nam, nhìn câu đau đớn giãy giũa, nốc từng chai từng chai rượu, cuồng loạn rồi nỉ non gọi tên anh. Anh muốn ôm lấy cậu nhưng không thể, giây phút hơi thở của cậu yếu dần rồi vụt tắt, tâm anh cũng như một mảnh tro tàn, đau đớn chết lặng.
Nhưng sao giờ......
Anh đưa mắt đánh giá bài trí căn phòng trước mắt, phòng lấy hai màu lam trắng làm chủ đạo, đồ đạc tối giản, chỉ có một giường cỡ lớn, một tivi màn hình phẳng, một tủ đầu giường, đây chẳng phải là phòng ngủ của anh tại biệt thự số 10 đường Nam Viên hay sao? Căn biệt thự này sau khi anh bị bắt giam, anh em "tốt" đã ngay lập tức dùng thủ đoạn đoạt lấy.
Ngụy Triệt nhếch môi cười lạnh, anh bình ổn hơi thở loạn nhịp, chậm rãi sắp xếp lại dòng suy nghĩ.
"Thời điểm mình còn ở tại biệt thự Nam Viên là lúc 26 tuổi, tiếp nhận công ty đã được 4 năm, cha mẹ vẫn là cha mẹ tốt, em gái ngoan đang du học nước ngoài, anh em vẫn kề vai bá cổ, tình nhân vẫn dịu ngoan hết mực yêu anh,.. haha..."
Ngụy Triệt bật cười khô khốc, nhưng nụ cười không lan đến đáy mắt, trong mắt là một mảnh băng lạnh.
Vươn tay chạm mở màn hình di động, 07g30 phút sáng thứ sáu, nhìn ngày tháng hiển thị, kí ức dần dần tái hiện trong tâm trí anh.
Ngày hôm nay cách sinh nhật 27 tuổi của anh còn đúng 1 tháng, buổi sáng họp Hội đồng cổ đông về việc đấu thầu xây dựng công viên giải trí Cố Đô, giữa chừng xảy ra vấn đề, đã có công ty xây dựng khác giành trước hợp đồng.
Ngay sau đó anh nhận được cuộc hẹn mời ăn tối từ chính công ty đối thủ, đối phương muốn bàn về vấn đề chuyển đổi quyền sở hữu hợp đồng xây dựng, chủ tịch công ty họ Từ, tên một chữ, Nam.
Ánh mắt Ngụy Triệt lóe lóe, bàn tay để dưới chăn đã vô thức nắm chặt lại thành quyền.
Nam Nam, bất kể là mộng hay là thực, nếu thật sự ông trời cho anh cơ hội sống lại, anh sẽ không lại để mất đi em.
---------------------------------------------------------------
Thư kí Tiền một lần nữa liếc mắt nhìn ông chủ của mình qua gương chiếu hậu, xác nhận người vẫn là người thật không phải giả mạo, mặt mới không cảm xúc nhắc lại câu trả lời y chang 5 lần trước:
"Ngụy tổng, tây trang màu sắc trang nhã, cà vạt phối hợp tiêu chuẩn, kiểu tóc cũng thật tân thời."
Xem đi xem đi, làm quản lý là phải biết lấy lòng a, vừa phải nói làm sao cho khách quý cảm thấy bản thân quan trọng, tiện thể giúp vị khách khác chiếm thêm hảo cảm. Sau này còn sợ họ không đến ủng hộ sao, ha ha..
Đáng tiếc, tiểu tâm tư vuốt mông ngựa của quản lý không thành, ai đó vừa nghe mày lại càng cau chặt, ngay cả thư kí Tiền đi theo phía sau cũng nhíu mày. Chỉ khác là, một người đang tự trách, một người lại đang nghi ngờ.
Đến phòng bao, Ngụy Triệt trước ánh mắt kinh ngạc của thư kí Tiền yêu cầu hắn ở bên ngoài, lại từ chối để quản lý giúp đỡ, cẩn cẩn dực dực đẩy ra cánh cửa.
Cửa dần hé mở, nam nhân đang ngồi cúi mặt vẩn vơ suy nghĩ ngay lập tức ngẩng đầu.
Như trong cơn mơ,
Nam nhân một lần nữa đứng trước mặt anh, một thân tây trang màu xám thanh lịch, tóc nâu mềm mại, trong mắt chỉ đong đầy mỗi dáng hình anh.
Hai ánh mắt giao nhau, đấy mắt nam nhân xẹt qua tia lưu luyến, nhưng ngay lập tức bị đè ép xuống.
Ngụy Triệt im lặng đứng nhìn cậu đi từng bước về phía mình, mọi thứ xung quanh như mờ đi, chỉ còn mỗi cậu. Mặt trái xoan, mắt hoa đào sáng lấp lánh, môi mỏng treo nụ cười nhợt nhạt.
Cậu lịch sự vươn tay: "Chào Ngụy tổng, hân hạnh được tiếp đãi anh, em tên Từ Nam."
Mồ hôi đã thấm ướt lưng cậu, nhưng người đối diện nãy giờ vẫn một mực im lặng, đã 5 phút trôi qua. Dựa theo hiểu biết của cậu về anh, chắc hẳn anh đã phải ngay lập tức châm biếm cậu, sau đó là sảng khoái đồng ý. Chẳng lẽ mình dự đoán sai điều gì... cậu hốt hoảng phỏng đoán.
Cậu hoang mang lo sợ Ngụy Triệt đều nhìn đến trong mắt, trái tim không nhịn được thắt lại, đau lòng thương tiếc, muốn ôm cậu vào lòng hảo hảo dỗ dành, lại sợ làm không tốt dọa cậu chạy đi mất.
Anh hít vào một hơi, đưa tay xoa xoa mi mắt đã có chút cay, lén lút lau đi chút nước.
Anh nhìn thẳng vào mắt cậu:
"Hợp đồng này, anh từ chối"
"A.." – khủng hoảng trong mắt cậu dần không thể che dấu
Khủng hoảng thay thế bằng ngạc nhiên, cậu ngơ ngác nhìn anh, rồi từ từ, từ cổ lan dần lên tai, lên má,... cả người cậu đều nổi lên một màu hồng nhạt mê người.
"Đã đặt phòng chưa?" – Anh biết còn cố ý hỏi
"A...".. cậu há miệng thở dốc một cái, lại ngây ngốc gật mạnh đầu.
"Anh thật đợi không kịp"
Ngụy Triệt bên tai cậu thổi hơi đùa giỡn lưu manh, bất ngờ cắn nhẹ lên vành tai non mềm. Từ Nam yếu ớt thốt lên một tiếng, hai tay run rẩy chống lên ngực anh, ánh mắt lo sợ nhìn về phía cửa phòng bao, nhưng vẫn là ngoan ngoãn mặc anh nhây cắn.
"Bảo bối thật ngoan.." Anh thấp giọng nỉ non, sau đó kéo cậu đi ra ngoài.
"Phòng bao nhiêu?"
"Dạ.. 5..520"
520 – Em yêu anh, anh yêu em
Ngụy Triệt thấp giọng cười, yêu thương xoa đầu cậu. Anh nắm lấy tay cậu đi về phía thang máy, bỏ lại cho thư kí Tiền đang trố mắt không thể tin được nhìn theo một câu : "Thu dọn cho tốt"