Thẩm Úc Tiều bất ngờ đối diện với cameras, cả người lập tức cứng lại, chỉ cảm thấy mặt nóng đến kỳ cục, tim đập liên hồi như nổi trống trong ngực, mình vừa làm cái gì thế này? Làm nũng, lại còn cười không ngớt… Lần trước bị người xem nói đáng yêu, nhưng ít nhất anh vẫn nhận thức được anh vẫn được xưng là người đàn ông cường đại, lần này thì tốt rồi, hoàn toàn mất mặt rồi.
Anh yên lặng đẩy Lương Trung Tuyền ra, dùng toàn lực cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt, nhưng lỗ tai đỏ bừng từ lâu đã bán đứng chủ nhân của nó.
Hệ thống cũng ngay ở lúc này quấy rồi: [tích, bởi vì không nhìn thấy camera, dẫn đến số đường rải quá nhiều, chỉ số tình cảm +5, tổng chỉ số tình cảm là 55.
]
Da mặt dày như ảnh đế Lương, giờ phút này cũng thấp thỏm không yên, tuy cậu thường xuyên làm nũng chơi xấu trên màn ảnh, nhưng là còn chưa bao giờ hôn lưỡi với bảo bối nhà mình trước mặt mọi người, cậu trấn tĩnh sờ sờ sau lưng bảo bối nhà mình đã cứng đờ, chỉ có thể an ủi nói: “Ít nhất chúng ta đã tắt micro…”
Tôn Duệ không đành lòng nhắc nhở bọn họ: “Cái kia… Camera cũng không tắt…”
Trên thực tế, cameras vốn dĩ đã tắt chế độ thu tiếng, mà nhân viên kỹ thuật thấy bọn họ tắt microphone, dưới sự bày mưu tính kế của tổng đạo diễn, họ đã nối cameras tới phòng phát sóng trực tiếp, nếu không phải Tôn Duệ phát hiện ra hai người không nhìn thấy cameras, chạy nhanh đi nhắc nhở, thì không biết lát nữa bọn họ còn có thể nói những gì nữa.
Hai vợ chồng: …
Tổng giám đốc Thẩm xoay người xuống giường, dùng tốc độ nhanh nhất đi giầy vào, một bộ phải đi, lại bị ảnh đế Lương túm chặt tay.
Thẩm Úc Tiều quay đầu lại, đối diện nhìn thật lâu lão công nhà mình lỗ tai cũng đã đỏ bừng, rốt cuộc, hai người cũng không nhịn được nữa, bật cười.
Lương Trung Tuyền dùng sức, túm bảo bối nhà mình ôm vào lòng ngực, cười nói: “Xong rồi, lão công, hình tượng tổng tài bá đạo của anh đã sụp đổ rồi.”
Tổng giám đốc Thẩm nghe vậy, thu hồi ý cười, lạnh lùng ngẩng đầu lên: “Không có.”
Lương Trung Tuyền lại nhịn không được muốn cười, lại bởi vì đang bị bệnh nên vừa cười vừa ho khan.
Thấy cậu ho khan, Thẩm Úc Tiều lập tức vứt chuyện vừa mới bị mất mặt ra sau đầu, nhét cậu vào trong chăn, chột dạ ngồi ở mép giường chơi di động, không nói một lời nào.
Mà giờ phút này, phòng phát sóng trực tiếp thứ ba từ lúc hai người hôn môi nhau tựa hồ như muốn nổ tung, tràn màn hình đều là “a a a a”
— tôi khóc đây! Người đại diện sao có thể làm như vậy chứ a a a a a! Để cho bọn họ tiếp tục hôn nhau đi!!
— hu hu hu hu, bị chắn nhiều lần như vậy tôi rốt cuộc cũng thấy cảnh hôn môi, tôi thỏa mãn rồi!!
— a a a a Kiều Kiều cười làm tim tôi run lên! Kiều Kiều bị hôn đến mềm nhũn thế nào lại có thể đáng yêu như vậy chứ a a a a a!
— gõ bằng cả hai tay để chứng minh sự trong sạch, nụ hôn này tôi đã luân hãm rồi!
— trời ạ, hóa ra lúc không có cameras bọn họ ở chung hòa hợp thế này sao! Nụ cười của Kiều Kiều làm tôi ngọt chết mất!
— cái kia……tuy là hình ảnh hai người ở bên nhau thật ngọt, nhưng là ý tứ của tổng giám đốc Thẩm rốt cuộc là gì!
— [tài khoản cao cấp] để tôi làm một bài phân tích, tổng giám đốc Thẩm đầu tiên nói “Biết trị như thế nào không”, sau đó lại nói “Trị hết”, ý tứ của hắn là cảm phong hàn và cảm nhiệt, một lạnh một nóng, sau khi hôn môi thì lây bệnh cho nhau, như thế liền khỏi, nhưng sao lại có thể như thế nhỉ? Cho nên, Kiều Kiều chính là làm nũng muốn được hôn.
— cmn
— woa, nghe cũng có mấy phần đạo lý
— [tài khoản cao cấp] phía trên là ý tứ của tổng giám đốc Thẩm, nhưng ý tứ mà ảnh đế Lương để ý tới hiển nhiên là càng lớn mật hơn, ý tứ của hắn đại khái là chuyển từ hôn môi thành làm chút chuyện khác, tổng giám đốc Thẩm liếc mắt một cái là nhìn ra, vi thế mới nói là ý của hắn không phải như vậy, tổng giám đốc Thẩm là đang làm nũng muốn hôn, ảnh đế Lương cũng đã nhìn ra, nhưng là muốn trêu đùa tổng giám đốc Thẩm hai câu mới bằng lòng hôn, lúc này đã hiểu chưa?
— lý giải, năng lực quanh co lòng vòng của Kiều Kiều nhà chúng ta đúng là không ai theo kịp được
— tôi thấy bọn họ hôn nhau liền cái gì cũng quên hết, hóa ra ăn kẹo đường còn có thể như thế sao ha ha ha ha
— trời cao thiếu tôi một Kiều Kiều
— tôi vốn cảm giác ảnh đế Lương đột nhiên hôn xuống rất mê hoặc, đúng là chỉ có Tuyền Tuyền mới có thể giải mã được Kiều Kiều, đột nhiên ghen ghét không chịu được…….
— còn có tài khoản cao cấp nữa [đầu chó]
— tài khoản cao cấp chắc chắn là một cô gái có kính hiển vi và khả năng giải mã, tôi điên cuồng trong sự ngọt ngào này!
— giải mã như này tôi ăn, thực xin lỗi tôi không thể để ảnh đế Lương rút đao
— ngoan, không rút đao liền không phải con rùa con bê ha ha ha ha ha
………….
Trong văn phòng bộ phận quản lý của giải trí Tinh Vân, Nhậm Duy vừa phát ra bình luận thở dài một hơi, tuy rằng đã từng nói qua trước mặt ông chủ, nhưng trên thực tế cậu ta không phải fan CP, cậu ta là fan sự nghiệp của tổng giám đốc Thẩm! Nhưng chính là cậu ta chỉ có thể giải mã như thế này, cậu ta đâu có biện pháp nào nữa……
“Trưởng phòng Nhậm, tôi tìm ngài có chút việc.” Thanh âm Hồ Lệ đột nhiên xuất hiện làm Nhậm Duy hoảng sợ, cậu ta luống cuống tay chân tắt phóng sóng trực tiếp, quay đầu lại, nhìn về phía nữ nhân đứng phía sau hốc mắt đỏ bừng.
Nhậm Duy sau khi được Tôn Duệ gợi ý ảnh đế Lương từng là nghệ sĩ của Tinh Vân, đã cố ý đi hỏi thăm.
Hồ Lệ công tác ở Tinh Vân nhiều năm, cũng từng có không ít thành tựu, vỗn dĩ chức phó trưởng phòng này phải là của cô ta mới đúng, nhưng bởi vì năm đó cô ta giúp một phú thương coi trọng Lương Trung Tuyền giật dây bắc cầu, thậm chí còn có ý đồ hạ dược người ta, sau khi ảnh đế Lương phát hiện ra, trực tiếp nháo chuyện này lên tới cả phía ban lãnh đạo công ty, thà rằng cùng công ty xé rách mặt cũng không đồng ý thỏa hiệp
Nhậm Duy nghe mấy người công tác lâu năm ở công ty nói lúc đó ảnh đế Lương đã đánh vài người thuộc ban lãnh đạo, còn đập hư phòng họp, thì quả thực không thể tin được, chưa nói là hình tượng quân tử bị sụp đổ, mà ở ngay trong chương trình phát sóng trực tiếp, tính tình ảnh đế Lương ngoài hài hước ra thì lại càng hài hước hơn, thật không thể nào tưởng tượng được lúc hắn tức giận thì như thế nào, cho nên, ở trong mắt Nhậm Duy, có thể bức một người tính tình tốt như vậy đến mức phải đánh người, Hồ Lệ khẳng định đã làm chuyện gì đó quá phận.
Vốn dĩ bởi vì chuyện này đã không thích rồi, sau đó giám đốc còn để lộ ý tứ của tổng giám đốc Thẩm, Nhậm Duy tự nhiên bắt đầu âm thầm gây khó dễ cho Hồ Lệ, đối phương nhịn được một thời gian, rốt cuộc nhịn không được tìm tới cửa.
Hồ Lệ hai mắt đỏ ửng, sốt ruột nói: “Tôi muốn biết vì sao công ty lại điều Thành Trăn đi, mấy năm nay tôi liều sống liều chết mới đưa được hắn đến vị trí này, dựa vào cái gì mà nói điều là điều đi chứ?”
Trên mặt Nhậm Duy treo nụ cười của người làm quản lý: “Tuổi của Thành Trăn cũng đã lớn, cần phải chuyển hình, không thích hợp với hình tượng lưu lượng như này nữa, cô lại có kinh nghiệm mang minh tinh lưu lượng, công ty cũng là vì cô mà suy nghĩ thôi.”
Hồ Lệ: “Vì tôi mà suy nghĩ sao? Vậy vì sao không đưa người mới cho tôi? Hiện tại trong tay tôi chỉ có mấy minh tinh mười tám tuyến, một chút cũng không có tương lai, hợp đồng cũng sắp hến kỳ, đây là công ty vì tôi suy nghĩ sao? Trưởng phòng Nhậm, tôi cũng không phải là cậy già lên mặt với ngài, nhưng tôi đã ở Tinh Vân gần hai mươi năm, tuy là chỉ mang theo lưu lượng, nhưng lưu lượng kiếm về cho công ty bao nhiêu tiền, không phải là ngài không biết.
Tôi không tin đây là quyết định của công ty, ngài nói xem, có phải là Lương Trung Tuyền đang trả thù tôi hay không?”
Nhậm Duy nhơ tới lúc trước nghe giám đốc và trưởng phòng Trịnh nói chuyện phiếm, ảnh đế Lương cho tới bây giờ, chưa một lần nào tham dự việc quản lý của công ty, nhịn không được buồn cười: “Chị Hồ, tôi cũng nói thật với chị, theo tôi được biết, từ trước đến nay ảnh đế Lương cũng chưa hề đả động gì đến chị công ty vì sao phải làm như vậy……chị vẫn nên hỏi Thành Trăn một chút, không biết hắn từ chỗ nào biết được, tổng giám đốc Thẩm không cho phép công ty xuất hiện hiện tượng dẫn mối, nếu không phải là công ty giúp chị đỡ được chuyện này, thì không phải chỉ là tình huống không mang ai mà là từ chức.”
Thế mà lại là Thành Trăn? Hồ Lệ chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cô ta xác thật là dùng tiền đồ uy hϊếp Thành Trăn, nhưng sau đó hắn cũng tự nguyện, dựa vào cái gì hắn có thể chuyển hình, còn mình thì bị đóng băng chứ? Cô ta dường như vừa nhận một cú tát trời giáng, hoàn toàn không có tâm tư phân cao thấp với Lương Trung Tuyền, ngược lại đem hết phẫn nộ chuyển về phía Thành Trăn, mơ màng hồ đồ đi ra khỏi văn phòng.
Đuổi Hồ Lệ đi, Nhậm Duy mở di động ra, tính toán tiếp tục bình luận, lại nhìn thấy hai vợ chồng đã không ở bệnh viện nữa, bởi vì đã hết sốt, hai vợ chồng lãnh thuốc, sau đó cực chuyên nghiệp mà ngồi lên xa trở về thôn Bạch Thạch Lạp Tử tiếp tục quay phim.
Chờ đến khi về đến thôn thì trời cũng đã tối, hai tổ khách quý khác đang ở trong sân bổ củi, thấy bọn họ trở về, lập tức qua đón, sau khi biết Lương Trung Tuyền đã hạ sốt, mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Tả Nguyệt Minh khóc không ra nước mắt lên án nói: “Tổng giám đốc Thẩm, lúc các anh không ở đây, chúng tôi bị Xa Một Chút khi dễ, chúng tôi mang thức ăn cho nó, còn chưa lại gần nó đã sủa, sau một hồi lâu, cuối cùng phải dùng gậy gộc đẩy tô thức ăn qua cho nó.”
Thẩm Úc Tiều: “Xa Một Chút?”
Tả Nguyệt Minh: “Chính là con chó kia, ảnh đế Lương đặt tên cho nó.”
Tổng giám đốc Thẩm buồn cười nhìn Lương Trung Tuyền, đối phương hắc hắc cười, làm bộ như không có chuyện gì: “Tôi đi hỗ trợ bổ củi.”
Nhưng mà một nhà tam đệ nói thế nào cũng không cho bệnh nhân như hắn động thử được, cuối cùng đại ca bị mọi người an bài tiến vào phòng bếp, phụ trách nấu cơm.
Thời điểm bọn họ không có mặt, hai tổ khách quý khác cùng với tổ tiết mục đi quét tuyết và đi ra sông lớn đυ.c băng cho người dân để đổi lấy một con gà và thịt khô để cải thiện thức ăn, Lương Trung Tuyền có cơ hội biểu diễn tài nấu nướng, lập tức động thủ nấu ăn.
Còn Thẩm Úc Tiều đi xem “Xa Một Chút”.
Xa Một Chút vốn còn đang uể oải nằm ghé trước ổ chó, thỉnh thoảng lại thè lưỡi ăn tuyết, thấy Thẩm Úc Tiều lại đây, lập tức hưng phấn đứng dậy, không ngừng phe phẩy cái đuôi, dụi dụi mũi vào lòng bàn tay anh.
Thẩm Úc Tiều thuận theo yêu cầu của nó mà xoa đầu nó, Xa Một Chút hơi ngẩng đầu lên, bắt đầu khò khè trong miệng.
“Con chó này có duyên với cậu đấy,” một đại nương là hàng xóm ở bên cạnh, đứng sau hàng rào, trong tay xách theo một chậu nược, mặt đầy tình thương nhìn một người một chó.
Tổng giám đốc Thẩm tuy miệng thối nhưng đối với người lớn tuổi hơn vẫn rất có lễ phép, anh chào hỏi với đại nương, đối phương cười đáp ứng, sau đó tiếp tục nói: “Con chó này cũng mười hai tuổi rồi, sau khi chị dâu Tưởng vào thành phố, nó vẫn luôn mang bộ dạng ủ rũ như lúc nãy, đã rất lâu rồi không như vậy.”
Thẩm Úc Tiều hơi kinh ngạc cúi đầu nhìn con chó lớn đang làm nũng dưới tay mình, bởi vì anh cũng chưa từng nuôi chó, cho nên chỉ cảm thấy lông của con chó này có vẻ rất dài, lại không nghĩ tới nó đã già như vậy rồi.
Đại nương tiếp tục nói: “Chó nhà này tính tình cũng theo chủ, lão Tưởng chủ nhà này khi về già si ngốc, chó cũng hồ đồ theo, có một lần ra cửa, thiếu chút nữa không tìm được, trước kia nó rất thân với thằng nhóc Tưởng, cậu với thằng nhóc Tưởng nhìn qua có điểm giống nhau, nó khẳng định là không nhận ra mới đem cậu thành thằng nhóc Tưởng kia.
Chó là loài vật trung thành, nếu không phải coi cậu là người trong nhà, nó không có khả năng thân thiết với cậu như vậy.
Thẩm Úc Tiều: “Đại nương, ngài có biết con chó này tên là gì không?”
Đại nương hơi nhíu đôi mắt lại, ha ha cười nói: “Không phải gọi là Xa Một Chút hay sao ha ha ha ha.”
Ở nhà thường xuyên bị a di trêu ghẹo, tổng giám đốc Thẩm lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác bất đắc dĩ này, đại nương hàng xóm cười đủ rồi mới nói: “Nhà bọn họ cũng chưa từng đặt tên cho nó, chỉ có thằng nhóc Tưởng khi còn nhỏ gọi nó là Nháo Nháo, thằng nhóc Tưởng đi ra ngoài học đến bây giờ……chắc cũng phải bảy tám năm chưa trở về đây, cũng không biết con chó này còn nhớ hay không.”
Đại nương nói xong lúc sau liền trở về nhà, Thẩm Úc Tiều cúi đầu nhìn con chó, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Nháo Nháo?”
Con chó lớn lập tức hưng phấn, cái đuôi quẫy càng loạn, không ngừng cọ cọ làm nũng Thẩm Úc Tiều.
Khán giả bị tình cảm của Nháo Nháo dành cho chủ nhân làm cho cảm động không chịu được, sôi nổi bình luận hy vọng tổng giám đốc Thẩm có thể nhận nuôi nó.
Mà tổng giám đốc Thẩm dường như cũng có tâm tư như khán giả, hơi cúi đầu trầm tư một lúc, một lúc sau khi chơi với chó đủ rồi, yên lặng đi vào trong nhà.
Lương Trung Tuyền đang ở gian ngoài bận rộn, thấy anh trở về, cười nói: “Anh bao nhiêu tuổi rồi còn chơi với chó? Mau ngồi trên giường đất trong phòng cho ấm, một lát nữa là có cơm rồi.”
Thẩm Úc Tiều mím môi, muốn nói lại thôi, khán giả có người dùng bình luận phối âm— chúng ta đem Nháo Nháo mang đi đi.
Nhưng giây tiếp theo, tổng giám đốc Thẩm chăm chú nhìn Lương Trung Tuyền, đột nhiên nói: “Nếu sau này về già em thật sự bị si ngốc, không được nhận nhầm người khác thành anh.”
Ảnh đế Lương: meo meo meo?