Hệ Thống Show Ân Ái

Chương 10

Nghe nói Lương Trung Tuyền bị bao dưỡng mà? Nghe đồn là bá đạo tổng tài công và ôn nhu minh tinh thụ mà? Không phải hai người đã lấy nhầm kịch bản đó chứ!

Đạo diễn Lưu nhất thời ngây ngốc, cứ như vậy sững sờ đứng trước cửa phòng ảnh đế Lương, nhìn một màn hôn hít nóng bỏng trước mắt.

Vẫn là phó đạo diễn nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng tiến lên, “Rầm” một tiếng đóng cửa phòng lại.

Lúc này đạo diễn Lưu mới lấy lại tinh thần, khó khăn xoay cái cổ đang cứng đờ, nhìn phó đạo diễn hỏi: “Cậu đóng cửa phòng làm gì?”

Vẻ mặt phó đạo diễn cũng tràn đầy nghi hoặc, hiển nhiên cái phản ứng vừa rồi không nằm trong tầm kiểm soát của anh ta.

Anh ta nói lắp với mặt đưa đám: “Tôi, tôi không biết…”

Bên kia cánh cửa, Lương Trung Tuyền thật sự không nhịn nổi, đôi môi đang ngậm môi của tổng giám đốc Thẩm bật cười, nước miếng cũng tràn qua miệng Thẩm Úc Tiều.

【 Ting, nhiệm vụ thứ tư hoàn thành, cộng 1 giá trị ân ái; Tổng giá trị ân ái: 8】

Sau khi âm thanh của hệ thống kết thúc, Thẩm Úc Tiều mới dần dần rời khỏi lòng ngực của Lương Trung Tuyền, nuốt nước bọt trong miệng xuống.

Gần đây bảo bối nhà mình thật sự quá khác thường, nếu nhìn không ra điểm không thích hợp, chỉ sợ sẽ biến thành tên ngốc mất, ảnh đế Lương hơi nhíu mày, xoa gương mặt ửng hồng của tổng giám đốc Thẩm, ngón tay cái nhẹ nhàng thăm dò bờ môi của anh, miêu tả hình dạng hàm răng, đôi mắt có thể dễ dàng làm người người gục ngã giờ phút này tràn đầy lo lắng: “Bảo bối, gần đây… Có phải anh đã gặp chuyện gì không?”

Thẩm Úc Tiều bị gãi đến ngứa ngáy, vì thế đột nhiên cắn ngón tay ảnh đế Lương, thấy cậu bị đau thì liếʍ liếʍ vỗ về, cuối cùng mới nhả ra với vẻ mặt ghét bỏ, hất cằm lên một cách kiêu ngạo, mặt lạnh nói: “Không có.”

Sự tồn tại của hệ thống quá mức kỳ lạ, mà hai chữ ‘ly hôn’ lại quá mức nhạy cảm, nên Thẩm Úc Tiều tạm thời không muốn nói với cậu.

“Vậy là tốt rồi,” ảnh đế Lương bị đẩy ra một cách vô tình, nhưng không khó chịu chút nào, cậu giơ tay lên định xoa tóc bảo bối nhà mình, lại phát hiện anh dùng keo xịt tóc, vì thế để tay lên lỗ tai anh, ám muội mà nhéo nhéo: “Lúc không vui thì đừng giấu ở trong lòng, anh phải nói ra để chúng ta cùng nhau giải quyết được không?”

Tổng tài cao ngạo bá đạo cũng không trả lời được hay không, mà chỉ hất móng vuốt của minh tinh nhà mình ra, lạnh lùng chỉnh lại cổ áo sơ mi của mình, quăng cho cậu câu hẹn gặp lại, sau đó đẩy cửa rời đi, không có một chút lưu luyến.

Ngoài cửa đã không còn tổ đạo diễn trợn mắt há mồm nữa, mà là Tiểu Vương đến gọi Lương Trung Tuyền dậy, cô ta lễ phép khom lưng tạm biệt tổng giám đốc Thẩm. Sau đó nhanh tay lẹ mắt kéo ảnh đế Lương lôi thôi lếch thếch vào phòng. Tốc độ phản ứng có thể so với phó đạo diễn vài phút trước.

“Anh Lương, phố điện ảnh nơi nơi đều là phóng viên, anh không cạo râu, vẫn nên chú ý một chút.”

Ảnh đế Lương hiển nhiên không nghe lọt tai, còn cười hỏi Tiểu Vương: “Em xem tổng giám đốc Thẩm nhà chúng ta giống kim chủ ngủ xong rồi phủi mông đi không.”

Hôm qua Tiểu Vương bị mất mặt quá nhiều lần, nên bây giờ không muốn suy đoán về sự thay đổi thất thường của cặp chồng chồng này nữa. Cô ta để quần áo Lương Trung Tuyền đã chọn lên sô pha, nhìn thẳng nói: “Anh nhanh lên đi, em ở ngoài cửa chờ anh.” Dứt lời, cô ta bước nhanh ra khỏi phòng, dựa vào tường trên hành lang, nhịn không được nhớ tới dịch thể trắng đυ.c sền sệt mình nhìn thấy trong lúc vô ý, khuôn mặt dần dần đỏ ửng lên, sau đó càng ngày càng đậm hơn.

Trên sàn nhà, trên bàn, cửa sổ sát đất… Tổng giám đốc Thẩm chơi như vậy, anh Lương thật là quá vất vả mà!

Lương Trung Tuyền rất nhanh đã mặc quần áo xong bước ra, đi xuống lầu với tư thế như thường ngày, lại phát hiện trợ lý của mình cứ lạ lạ làm sao, vẫn luôn giơ tay đứng phía sau như đang đỡ cậu, làm như cậu là bệnh nhân yếu đuối mong manh không bằng.

Mà bên kia, tổng giám đốc Thẩm mới vừa ngồi xuống xe, đã bị động tác của mình làm cho tê rần, không nhịn được “A” một tiếng.

Trợ lý Tiểu Chu đang lái xe mà lòng tràn đầy nghi hoặc, nhìn sếp qua kính chiếu hậu, cuối cùng vẫn không dám mở miệng hỏi, chỉ là sau khi về đến công ty, cậu ta lặng lẽ đặt một hộp thuốc trĩ lên bàn làm việc của tổng giám đốc.

Ảnh đế Lương đã sớm nhận ra mọi người đang hiểu lầm, nhưng không khó chịu chút nào, thậm chí còn rất thích cảm giác cả thế giới chỉ có chúng ta là người biết sự thật, lòng tràn đầy vui mừng chờ đến hôm sau “Kim chủ” sẽ đến thị tẩm mình.

Nhưng không may Thẩm Úc Tiều lại nuốt lời, đoàn phim người người trơ mắt nhìn ảnh đế Lương xuất sắc diễn một vẻ mặt kinh điển [nụ cười đã tắt… đằng sau nước mắt.jpg].

Lúc này Tiểu Vương đã thông minh hơn, không nói một lời đi theo anh Lương, ngay cả khi thấy Lương Trung Tuyền thầm tự nhủ “Có thể là anh ấy bận quá” để an ủi bản thân, cô ta cũng không lộ ra vẻ mặt khác thường.

Tra thụ không đáng được đồng cảm!

Ở bên kia, người bị gán ghép là “Tra công”— Tổng giám đốc Thẩm đúng là rất bận, kế hoạch thu mua công ty giải trí đã bị người ta đâm thọc tại đại hội cổ đông.

Theo lý thuyết, công ty Thẩm Thị thuộc về sản nghiệp gia tộc, cha con nhà họ Thẩm sở hữu gần 70% cổ phần, Thẩm Úc Tiều cũng có tài nên Thẩm Thị càng phát triển, các cổ đông sẽ không có tư cách ngăn cản, nhưng phía trên còn có chủ tịch ngồi đó, tuy Thẩm Úc Tiều là tổng giám đốc, nhưng cổ phần trong tay anh còn ít hơn một số cổ đông khác. Vì thế nên có người muốn làm chuyện tốt, thừa dịp chủ tịch dẫn phu nhân đi Úc chơi không tiện liên lạc, mà làm khó dễ Thẩm Úc Tiều.

Thẩm Úc Tiều không nhẹ không nặng quăng tài liệu lên bàn làm việc, lạnh giọng hỏi Tiểu Chu: “Hai người đó đi Úc từ khi nào?”

Khuôn mặt Tiểu Chu đầy vẻ bất đắc dĩ, giải thích: “Chủ tịch chỉ nói muốn dẫn phu nhân đi xem thế giới động vật thực tế, tôi còn tưởng rằng là đi vườn bách thú, không ngờ ngài ấy trực tiếp đi vào rừng… Sếp yên tâm, chủ tịch và phu nhân đi theo đoàn phim cùng đội thám hiểm có kinh nghiệm, sẽ không có nguy hiểm đâu.” Lúc này Thẩm Úc Tiều mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, sắc mặt cũng tốt hơn chút, nhưng vẫn nói: “Cho người đi tìm họ, nếu họ không muốn đến chỗ có tín hiệu thì lập tức trói về.”

Tiểu Chu nhịn cười, gật đầu đồng ý, ngay sau đó hỏi: “Còn đại hội cổ đông thì sao ạ?”

“Cứ mở họp đi, đúng lúc dự án có tiến triển mới.” Thẩm Úc Tiều kìm nén cảm giác khó chịu ở dạ dày, nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, chần chờ nửa ngày, cuối cùng vẫn không cầm lấy, bây giờ đang đóng phim, Lương Trung Tuyền sẽ không rảnh… Nghĩ tới đây, dạ dày càng đau hơn vừa nãy, anh đứng lên, nuốt thuốc đau dạ dày xuống.

Vị cổ đông phản đối kia họ Lý, mới hai mươi tuổi, cha của anh ta là người gắn bó với tập đoàn đã lâu, đầu năm nay xảy ra tai nạn giao thông, nên chuyển tất cả cổ phần cho anh ta.

Anh ta đã từng giống tổng giám đốc Thẩm, tuổi còn trẻ đã gánh vác trách nhiệm, nhưng không ai cảm thấy người này có thể đánh đồng với tổng giám đốc Thẩm thiên tài, mọi người không hề xem trọng người thanh niên này, hơi làm lơ anh ta, nhưng không ai nghĩ rằng, anh ta lại đột nhiên đưa ra phản đối tại thời điểm Thẩm Úc Tiều đã xử lý tốt hết tất cả, đang chuẩn bị ký hợp đồng.

Với lý do chính đáng là vì chính sách của ngành công nghiệp giải trí ngày càng khắt khe, nên kinh tế ngày càng đình trệ, Thẩm Thị chưa bao giờ đặt chân vào lĩnh vực này, công ty Thẩm Úc Tiều muốn thu mua lại là công ty giải trí đứng top 10 cả nước — Tinh Vân. Lĩnh vực chưa bao giờ đặt chân tới, công ty đó lại quá mức khổng lồ, có khả năng Thẩm Thị sẽ ăn không vô, ngược lại còn bị bào mòn.

“… Dự án lớn như vậy, nói thu mua là thu mua, còn không nói với các cổ đông một tiếng, tổng giám đốc Thẩm cũng không tránh khỏi việc quá tự tin rồi. Dễ dàng tiến quân vào ngành công nghiệp giải trí phức tạp như vậy, ở phương diện đó chúng ta cũng không có chuyên gia, nguy hiểm quá lớn. Nếu thất bại thì người phải đền bù chính là chúng ta!” Cái người họ Lý trẻ tuổi kia mặc tây trang giày da, tràn đầy tự tin đứng trước bàn hội nghị, dõng dạc hùng hồn giống như đang diễn thuyết, không hề chú ý tới vẻ mặt như đang nhìn thằng ngốc của các cổ đông khác.

Người nọ thấy không ai phản bác, thì nói càng nhiệt tình hơn: “Huống chi, chúng ta đều biết chồng của tổng giám đốc Thẩm…” Anh ta liếc mắt về phía Thẩm Úc Tiều, khuôn mặt hiện lên vẻ khinh thường: “Ai có thể bảo đảm anh đột nhiên bước vào lĩnh vực giải trí không phải vì chính bản thân mình?”

Suy nghĩ của đứa nhỏ này không khỏi quá đơn giản, tuy rằng các cổ đông ở đây rất có ý kiến với sự độc đoán của Thẩm Úc Tiều, nhưng nghe thấy cao kiến của cậu Lý này, mọi người trao đổi ánh mắt với nhau rồi nhịn không được lắc đầu.

Mặc dù nhiệt huyết có thừa, nhưng IQ không đủ, ông Lý thật sự để một người như vậy quản lý số cổ phần của ông ta sao, giống như không có trâu bắt chó đi cày vậy, quá làm khó đứa trẻ này rồi. Ngay sau đó, mọi người nhớ tới ngài chủ tịch mấy năm trước rõ ràng đang rất khoẻ mạnh lại ném tất cả mọi thứ cho đứa con mới mười chín tuổi của mình mà bay đi du lịch, ánh mắt thương hại lại dần dần dồn về phía tổng giám đốc Thẩm… Thật ra tổng giám đốc Thẩm mới là người vất vả nhất…

Sau khi đưa công ty ra thị trường, nhiều năm qua vẫn chưa bị người ta giáp mặt phản bác như vậy, Thẩm Úc Tiều thế mà lại cảm thấy có chút hoài niệm, anh ném bản kế hoạch lúc trước qua một bên, nhận lấy một phần tài liệu khác từ trong tay trợ lý, rồi đưa cho công tử Lý, trong lúc truyền đi vài vị cổ đông cũng nhìn thấy, trên đó đã viết lại kế hoạch mới, kế hoạch thu mua Tinh Vân đã đổi từ tập đoàn thu mua biến thành cá nhân Thẩm Úc Tiều thu mua.

Nếu thật sự trở thành cá nhân thu mua, thì phải làm lại đánh giá, phải viết lại kế hoạch, ngay cả đàm phán cũng phải đàm phán lại, số lượng công việc đột nhiên tăng lên gấp đôi.

“Tiểu tổng giám đốc Thẩm à,” một vị cổ đông nhịn không được lắc lắc đầu: “Tập đoàn này vốn dĩ là của cha con các cậu, chúng tôi sẽ không có ý kiến, hơn nữa cũng không nhất định thật sự phải đền tiền, cậu đâu cần phải làm vậy?”

Thẩm Úc Tiều luôn luôn lễ phép với các vị cổ đông của cha, anh trả lời: “Lúc trước đúng thật là tôi suy xét không chu toàn, làm các vị thêm phiền toái, tôi thừa nhận việc muốn thu mua Tinh Vân xác thực có liên quan đến người yêu của tôi. Cậu Lý suy xét là đúng, Tinh Vân vẫn nên làm công ty độc lập dưới danh nghĩa người yêu tôi sẽ tốt hơn.”

Trong lúc nhất thời, phòng họp lâm vào ngại ngùng im lặng.

Công tử Lý một lời khó nói hết mà cầm tờ giấy trong tay, không biết nói gì mới tốt, anh ta phản đối việc thu mua Tinh Vân đơn giản là vì muốn tạo cảm giác tồn tại trong đại hội cổ đông, muốn được chứng minh bản thân, anh ta đã dự liệu đến khi phía Thẩm Úc Tiều mở miệng giải thích thì mình sẽ xuống nước thuận theo, nhưng mà, sao anh lại trực tiếp… Từ bỏ?

Vốn dĩ đã chuẩn bị tốt một loạt lý luận, hiện giờ tất cả đều không còn tác dụng, công tử Lý có cảm giác bất lực như dùng tay đánh vào bông.

Nhưng các cổ đông khác lại suy nghĩ nhiều hơn.

Ngành công nghiệp giải trí xuống dốc chính là sự thật, giá cổ phiếu Thẩm Thị có thể sẽ chịu ảnh hưởng, nhưng Thẩm Úc Tiều cũng không phải loại người sẽ mê muội vì nhan sắc, nếu không có cách giải quyết hoàn mỹ hoặc biết vài thông tin mà người khác không biết, anh sẽ không đưa ra một quyết định lớn như vậy. Hơn nữa, cha con nhà họ Thẩm là cổ đông lớn nhất, công tử Lý chỉ là một hạt cát nhỏ, căn bản không cần để ý đến anh ta.

Chỉ là Thẩm Úc Tiều lại đồng ý mở cuộc họp cổ đông, còn sửa lại kế hoạch trong nháy mắt, anh đang nghĩ gì? Muốn bản thân phát tài, hay là có âm mưu khác? Tóm lại không thể nào là vì người minh tinh nhỏ bé không được yêu chiều kia…

Thẩm Úc Tiều cho họ thời gian suy đoán, ngay sau đó phá vỡ sự im lặng, nói sang chuyện khác, dường như sự việc bị Lý công tử phản đối chỉ là việc cỏn con: “Thật ra lần này mời các vị đến đây, là vì một chuyện khác, công ty con ở mảng năng lượng của chúng ta sẽ hợp tác với công ty ô tô Thừa Long trong dự án mới năm sau…”

So với công ty giải trí nhỏ không đưa ra tính thuyết phục, thì các cổ đông càng chú ý đến dự án mới hơn, không khí ngại ngùng nhanh chóng biến mất, mọi người đều nghiêm túc bắt đầu thảo luận chính sự.

Mà người khởi xướng trận phản đối này — Công tử Lý cảm thấy uất ức ngồi co ro trên ghế, yên lặng ôm lấy tấm thân nghe cái gì cũng không hiểu…