Edit: H.
"A a a a a —— —— !!!!" Thi Vinh ngâm gọi một tiếng cao vυ't, thân thể cậu giống như cá mắc cạn mà bắt đầu co giật.
Gậy đấm bóp đã tiến vào một nửa, lỗ thịt mẫn cảm bị kéo ra một độ rộng chưa bao giờ có, mỗi một chỗ ngứa đều bị chấn động quá mức kịch liệt xoa bóp, tê dại đằng sau hậu huyệt không ngừng lan tràn toàn thân.
Thi Vinh không nghĩ tới anh trai vậy mà không nhân nhượng làm thẳng tới bước này, cậu muốn mở miệng nói gì đó, nhưng há miệng nửa ngày lại không thốt được lời nào, trong cổ họng chỉ phát ra âm thanh rêи ɾỉ ngắn vụn.
"Không đau sao?" Thi Hoán nhìn thấy em trai lại đang phát da^ʍ cười hỏi.
Cơ vòng chưa qua rèn luyện trong huyệt động đàn hồi tới mức vượt qua sức tưởng tượng của Thi Hoán, hắn mơ màng nghĩ tiểu huyệt phấn nộn chật hẹp kia nuốt dươиɠ ѵậŧ của mình sẽ có bao nhiêu thoải mái.
Thi Vinh giả vờ không nghe Thi Hoán hỏi, có lẽ đau thật, nhưng tê dại sâu tận trong xương tủy làm cậu mất đi tất cả cảm giác, trong bộ não sắp mất khống chế lóe lên từng luồng sung sướиɠ.
Nếu Thi Vinh nói bất cứ cái gì, e rằng cậu cũng không có đường ra.
Thi Hoán không để ý Thi Vinh không trả lời, hắn từ thân thể em trai đã có thể nhìn ra đáp án. Tay cầm gậy đấm bóp của Thi Hoán không trực tiếp cắm vào hết mà tàn khốc đem đầu gậy nhựa trong lỗ thịt của em trai chếch lên.
Đầu gậy thô bạo ma sát trực tràng non mềm, Thi Vinh bị nửa cây gậy đấm bóp ȶᏂασ đến mềm nhũn thành một vũng nước xuân, thậm chí không tự chủ mà di chuyển mông, ý đồ muốn đem gậy đấm bóp hút vào, đẩy đến nơi ngứa ngáy nhất.
Cậu vùi đầu vào chăn, phần eo xụi lơ, tư thế này làm cặp mông đầy đặn vểnh cao, tạo nên khung cảnh cực đẹp. Cậu thường tắm nắng nên duy trì được màu da rám nắng xinh đẹp, bởi vậy hai bên mông thịt mập mạp cũng là màu mật ong khiêu gợi, mà giữa khe mông còn cắm một cây gậy đấm bóp màu hồng phấn, bắp đùi cậu theo tiết tấu liên tục chấn động, dươиɠ ѵậŧ giữa hai chân lắc lư run rẩy, chỉ thiếu một chút nữa sẽ cao trào.
Nếu có người sờ vuốt dươиɠ ѵậŧ cậu thì tốt rồi...
Thi Vinh uốn éo vai, nhận ra tay mình đã bị còng tay chặt chẽ trói lại, chỉ có thể nghiêng đầu qua chỗ khác, khẩn cầu nhìn về phía Thi Hoán.
"Không được." Thi Hoán dịu dàng ấm áp mà tàn nhẫn cự tuyệt. "Em chỉ có thể dùng c̠úc̠ Ꮒσα cao trào."
Thi Vinh tuyệt vọng lắc đầu liên tục, cậu mơ hồ đã biết động tác kế tiếp của anh trai: "Không thể! Không, y a a a... Sờ sờ em, không thể... A a... Ha..."
Cùng lúc đó tay Thi Hoán bỗng dưng dùng sức, gậy đấm bóp lấy khí thế như phá cổng thành quân địch, dứt khoát đâm tới nơi sâu chưa từng có, đó là chiều dài mà ngón tay không thể đạt được.
Thi Vinh trong lúc hoảng hốt cảm thấy mình bị xuyên thủng rồi, nơi sâu xa mẫn cảm nhất bị khai thác, nổi lên từng đợt sóng dữ dội, cả người cũng theo tiết tấu chấn động của gậy đấm bóp mà phát ra tiếng 'ông ông'.
Không được... Không thể bắn tinh!
Một khi bắn tinh sẽ có thêm việc gì đó vượt ra khỏi tầm kiểm soát, không thể cứu chữa được.
Mũi chân Thi Vinh co lại đến mức trắng bệch, dươиɠ ѵậŧ trướng thành màu đỏ tím, dáng vẻ cực kì nhẫn nại. Nhưng bức tường phòng thủ có vẻ kiên cố này cũng phí công, Thi Hoán lại hơi dùng sức một cái, gậy đấm bóp hung hăng tới điểm nứиɠ kia mà ma sát.
Không được... Không thể được...
Thi Vinh gấp đến độ cả người run rẩy, nhưng vẻn vẹn vài giây sau, một lúc mơ màng thất thần thì đã bắn tinh. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c phun lên bụng, thậm chí lên ngực, hai viên tinh hoàn cũng run run, đem đồ vật tích góp bắn ra không còn một mống. Bắn xong vài cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ thế nhưng cũng chưa dừng lại, phảng phất còn có thứ gì khác muốn xuất ra.
Xuất tinh liên tục hai lần làm cho Thi Vinh mệt đến bở hơi tai, cậu nằm bò trên dưới, cả người đều bị móc rỗng. Thi Hoán tốt bụng đem cây gậy đấm bóp chết tiệt kia rút ra ngoài, lúc rời đi vì miệng huyệt có quá nhiều nước da^ʍ mà phát ra một tiếng 'ba' xấu hổ.
Cuối cùng cũng xong.
Thi Vinh không nói được mình vui mừng hay tiếc nuối, cậu nỗ lực ngồi dậy lắc lắc cổ tay, ra hiệu Thi Hoán mở ra cho cậu.
Trừng phạt đến mức này rồi, Thi Hoán cũng nên tha thứ cho cậu chứ... nhỉ?
Thi Hoán đứng dậy dựa vào trên đầu giường, ra hiệu Thi Vinh quay lại.
Rõ ràng đùa bỡn cậu tới dáng vẻ dâʍ đãиɠ hạ lưu như vậy, bản thân lại là dáng vẻ như quý tộc đoan trang ưu nhã.
Nhưng Thi Vinh không tức giận nổi, bây giờ cậu chỉ muốn những thứ này mau mau kết thúc.
Ánh sáng ở đầu giường sáng sủa một chút, chắc là dễ dàng mở còng tay hơn, thế là Thi Vinh ngoan ngoãn quay lưng về phía anh trai, để cho hắn nhìn rõ móc nối.
Thế nhưng không nghĩ tới Thi Hoán lại ôm lấy bắp đùi cậu nhấc lên, đem cả người Thi Vinh chuyển đến trên đùi hắn, còn đem chân tách đầu gối của cậu ra hai bên, làm cho dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn bại lộ rõ ràng.
"Ha... Làm sao vậy? Anh hai, nhanh... Nhanh cởi cái quỷ kia ra! Anh ơi, nhanh cởi đi..." Thi Vinh sốt ruột vặn vẹo eo, nỗ lực muốn Thi Hoán mở còng tay cho cậu.
"Thi Vinh, xin lỗi." Thi Hoán đem đầu cậu quay lại, để hai mắt cùng đôi mắt hắn đối diện, chăm chú nhìn.
"Được rồi, a a... Em, em không tính toán! Chỉ cần anh... Anh đừng tiếp tục giận em... Có được không... Ha... Giờ thì thả em ra, a ——!!" Lời còn chưa dứt, miệng đã bị cái gì đó ngăn chặn.
Có thể nói hoàn toàn ngược lại với tác phong quý tộc trước giờ, bây giờ Thi Hoán như dã thú tàn bạo nghiền ép môi cậu, mùi vị xa lạ mà quen thuộc của anh trai tràn đầy khoang miệng cậu, thậm chí đầu óc. Toàn thân Thi Vinh mơ màng, ngơ ngác nhếch miệng tùy ý để Thi Hoán cuồng bạo xâm lược. Không trầm ổn, không ôn hòa, đó là một nụ hôn gấp gáp lại tràn đầy khát vọng chiếm hữu của Thi Hoán.
Vừa mới xuất tinh thân thể vốn không còn bao nhiêu sức lực, đại não bị thiếu dưỡng khí cũng không kịp suy nghĩ bất cứ cái gì. Thi Vinh chỉ nhận ra đối phương đang thèm khát cái gì, liền dần dần mất đi ý nghĩ giãy giụa.
Đầu lưỡi Thi Hoán liếʍ qua từng tấc răng miệng, lợi cũng bị liếʍ đến tê dại, thậm chí còn liếʍ láp trên cuống lưỡi, ép cậu đáp trả.
Kinh nghiệm hôn môi với phái nữ của Thi Vinh rất ít, bây giờ lại khϊếp sợ, bị liếʍ hôn mạnh bạo như vậy ngay cả khí lực phản kháng cũng không có, thuận thế đem đầu lưỡi vọt vào trong cổ họng đối phương.
Chiếm được đáp trả Thi Hoán cực kì kích động, hắn càng điên cuồng dùng sức mυ'ŧ lấy đầu lưỡi non mềm của Thi Vinh, nhiệt độ cực nóng của đối phương tựa hồ dọc theo đầu lưỡi lan tràn toàn thân cậu.
Tìиɧ ɖu͙© xa lạ mà mãnh liệt vỡ tung trong cơ thể, tiếng thở dốc của Thi Vinh chậm rãi biến thành ồ ồ, thậm chí không tự chủ được cọ xát trên l*иg ngực anh trai.
Cậu không nhận ra dươиɠ ѵậŧ tiếp tục cương cứng, cũng không phát hiện vật cứng đang chống đỡ bản thân là dươиɠ ѵậŧ chưa phát tiết của anh trai, cậu chỉ một mực đắm chìm nụ hôn cháy bỏng, trong bầu không khí cực kì tươi đẹp.
Cậu chìm đắm tới mức lúc Thi Hoán buông cậu ra, cậu còn không nhịn được cuống quít truy đuổi môi lưỡi của hắn.
"Thích hôn môi?" Thi Vinh nghe thấy âm thanh mang đầy ý cười của Thi Hoán.
Không, không phải như vậy.
Thi Vinh có rất nhiều bạn tình, nhưng lại cực ít hôn môi, có thể nói đây là quy tắc ngầm.
Hơi thở của anh trai làm cậu cực kì thoải mái, cậu cũng không có ý định phản kháng. Thi Vinh thật sự muốn biết lúc khuôn mặt bình tĩnh tự tin của anh trai đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙© sẽ ra sao, có phải sẽ vô cùng gợi cảm không?
Nhưng Thi Hoán trước sau như một động tác cực kì thành thạo điêu luyện, hắn ôn nhu nhìn Thi Vinh trần trụi, tuy phần ôn nhu này đã lâu chưa từng xuất hiện, nhưng có cảm giác như hắn là gia trưởng đang nhìn tiểu hài tử đáng yêu.
"Không công bằng... A a a... !!" Thi Vinh giống như phát tiết mà cắn vào cái cổ trơn bóng trắng nõn như ngọc, nhưng lại không dùng bao nhiêu phần lực, ngược lại như đang ve vãn, làm người ta cảm thấy ngứa ngáy. "Tại sao... Tại sao... A... Sao chỉ có mình em sướиɠ?"
Kỹ thuật Thi Hoán thành thạo đến đáng sợ, nhắc nhở cho cậu nhìn rõ tình huống trước mặt. Tuy rằng Thi Vinh chưa từng nhìn thấy, nhưng cậu đại khá cũng đoán được trước kia Thi Hoán cũng có vô số tình nhân, vô số người trèo lên giường hắn, dạng chân cho hắn mặc sức đùa bỡn, hệt như cậu hôm nay.
Thi Vinh chua xót nghĩ, cậu có tư cách gì để nói hắn, chính cậu cũng như vậy mà, có khác gì đâu?
Nhưng vừa nghĩ như vậy, ngực Thi Vinh vẫn đau đến mức không thở nổi.