Huynh Trưởng Như Phu

Chương 15: Còng tay.

Edit: H.

Thi Vinh nghĩ dù gì cũng xóc lọ hai lần, mấy chuyện quá đáng cũng đã làm hết trên máy bay, còn sợ gì nữa?

Huống hồ Thi Hoán là người biết tiến biết lùi, có chừng mực, coi như giúp hắn giải quyết nhu cầu cũng không xảy ra chuyện gì lớn.

Đầu óc Thi Vinh bị cồn dấy lên hưng phấn cùng hỗn loạn, Thi Hoán đem áo vest cậu cởi ra, ngón tay chậm rãi cởi từng nút áo sơ mi, l*иg ngực trần trụi bại lộ trong không khí.

Lòng bàn tay anh trai thô ráp vân vê trên đầṳ ѵú Thi Vinh, đáng lẽ phải là nơi nam nhân không có cảm giác, nhưng lại giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến không ngừng bò vào cơ thể cậu, ngứa ngáy mãnh liệt đến tận xương tủy.

Thi Vinh nhịn không được phát ra tiếng nghẹn ngào xin tha.

Thế nhưng Thi Hoán không buông tha cậu, móng tay cứng rắn chặn lại đầṳ ѵú Thi Vinh, trong nháy mắt một luồng hoảng sợ cùng mong đợi xông thẳng lên não, chưa kịp để cậu suy nghĩ là gì thì móng tay đã tàn nhẫn đâm vào núʍ ѵú, l*иg ngực Thi Vinh co giật run rẩy đứng lên.

"Đừng... Đừng a a a a —— !!!!" Dường như có cả một ngàn cây kim đâm thẳng vào núʍ ѵú, Thi Vinh không khống chế được thân thể mà kịch liệt giãy giụa, gáy thậm chí còn đυ.ng trúng vai Thi Hoán ở phía sau. "Đừng... A a a... Đau... Anh ơi... A... Em đau..."

"Không sao, không bị rách da." Thi Hoán như động viên mà xoa bóp hai vυ', đầṳ ѵú màu năm sậm vốn thuộc về nam nhân lại bị chơi tới trướng lên, lộ ra sắc đỏ tươi ngon miệng. "Sao lại khóc rồi?"

"A... A a a... Ô..." Lúc này Thi Vinh mới phát hiện mặt mình đã ướt một mảng, cậu mờ mịt lắc đầu, bây giờ chỉ muốn rời khỏi nơi này, không muốn ở lại đây một chút nào nữa.

Những lời cậu nói lúc nãy giờ đã quên không còn một mống, Thi Vinh chỉ cảm thấy hiện tại anh trai cực kì khủng bố, cực kì đáng sợ.

Sau lưng bị thân thể anh trai dính sát đến không ngờ, trước ngực cũng bị hai cánh tay gắt gao ôm lấy tùy ý cưỡиɠ ɧϊếp, cái này căn bản không phải là dáng vẻ anh trai đối với em trai, mà giống như nam nhân đang đùa bỡn da^ʍ phụ dâʍ đãиɠ.

Đột nhiên Thi Vinh cảm thấy mọi thứ dường như thoát khỏi suy tính của cậu, không phải như thế, đáng lẽ không phải như vậy...

Dù cho anh trai không nằm dưới đi chăng nữa, nhưng hắn hẳn nên ăn nói khép nép ngại ngùng xin cậu sờ dươиɠ ѵậŧ bản thân, sau đó dùng miệng giúp cậu, cuối cùng ôn nhu tri kỉ mà hầu hạ cậu sao?

Thi Vinh không nhịn được, đôi mắt ngập nước kêu to: "Không cần, không cần nữa! Em không muốn... A a a... Anh ơi, không nên như vậy... Buông em ra... A a..."

Thi Vinh muốn đẩy khối thân thể đang dán sát ra, nhưng bất kể cậu dùng sức giãy giụa thế nào cũng không làm được. Tay cậu không thể cử động, từ chỗ cổ tay truyền đến cảm giác căng thẳng —— tay cậu bị trói lại rồi.

"Đừng giật mạnh quá, nếu em bị thương anh hai sẽ đau lòng."

"Anh, anh làm cái gì! Buông em ra... A a a... Đừng, đừng ngắt..."

Bàn tay trên đầṳ ѵú cho dù cậu có vùng vẫy cỡ nào cũng không hất ra được, ngược lại theo tiết tấu cậu giãy giụa mà càng dùng sức. Dây lưng trên cổ tay cũng giống như muốn xẻ thịt mà chen vào trong đó.

Thi Hoán không biết từ lúc nào đã lấy còng tay da từ trên tường xuống còng vào tay cậu, độ dài và độ lớn đều ôm sát cổ tay, chỉ cần cậu khẽ động một cái cũng đau đớn. Lúc trước Thi Vinh không hề biết mấy đồ vật trên tường sử dụng như thế nào ở cơ thể người, giờ thì cậu biết rồi đó.

"Chẳng phải nói giúp anh giải quyết nhu cầu sinh lý sao?"

Áo sơ mi của Thi Vinh nửa cởi ra nằm vắt vẻo trên người, từ đầṳ ѵú trở xuống nổi lên sắc hồng tìиɧ ɖu͙©, cơ ngực xinh đẹp bị bóp lấy tràn đầy dấu đỏ, hỗn hợp nước mắt cùng nước miếng làm cằm cậu ướt nhẹp. Thi Hoán vừa nhìn tới đấy, dươиɠ ѵậŧ lập tức cương cứng.

Hắn mười phần ám chỉ mà đem nơi rắn đanh kia đè lên trên mông em trai: "Bây giờ anh đang nứиɠ, làm sao đây?"

"A a a... Em không biết... Em dùng tay, anh ơi, buông em ra... A a a... Ô... Em dùng tay giúp anh ra mà... Ô..." Thi Vinh bị cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bao phủ, trong lúc nhất thời nước mắt chảy càng nhiều.

"Là đàn ông cả, đừng khóc." Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng Thi Hoán vẫn đau lòng muốn chết, ôn nhu hôn một cái lên lông mi ướt nhẹp cùng đôi mắt ngập nước của cậu. "Yên tâm, anh cũng sẽ làm em sướиɠ."

"Thật, thật sao?"

"Đương nhiên, lần trước em không thấy thoải mái sao?"

Thoải mái, rất là thoải mái... Thi Vinh hoảng hốt nghĩ, nhưng tình huống bây giờ cậu bị anh trai trói chặt ép ở dưới thân, tựa hồ có chút không giống...

"Anh hai sẽ không làm đau em." Âm thanh Thi Hoán như ác ma luồn lách vào trong tai cậu. "Anh cam đoan em sẽ rất sướиɠ."

Rốt cuộc Thi Vinh đã thôi giãy giụa một chút, còng tay da cũng không ghìm huyết quản cậu chặt chẽ nữa.

Trừ việc bị trói chặt và hành động quá mức thô bạo ở bên ngoài thì quả thật Thi Hoán giữ đúng lời hứa của hắn. Dươиɠ ѵậŧ cứng rắn như cột sắt chống đỡ cậu, trên tay vẫn chậm rãi chơi đùa đầṳ ѵú, cơ bụng và thắt lưng mẫn cảm.

Rất nhanh Thi Vinh đã bị làm đến mơ mơ hồ hồ, nước mắt vẫn còn đọng trên mặt mà đã lại lăn vào lòng anh trai, càng thuận tiện cho Thi Hoán dùng lực.

Bởi vì hai tay không thể chống cự, quần cũng bị cởi ra, qυầи ɭóŧ trước sau đều có một vệt nước, chất lỏng kỳ lạ đem qυầи ɭóŧ thấm đến ướt đẫm.

Mặc dù thân thể đã trải qua dạy dỗ cùng thể chất dâʍ đãиɠ khó xuất hiện, nhưng da^ʍ huyệt Thi Vinh lại tự phân bố nước da^ʍ như đàn bà, Thi Hoán cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì.

Nhưng hắn chắc chắn, bây giờ hắn muốn cᏂị©Ꮒ.