Edit: H.
"A a a a —— Ưʍ... Hô... A a a —— !!!" Một hồi vui vẻ mãnh liệt giống như bị roi da không ngừng đánh lên trên người, cậu không nghĩ tới bị chân anh trai giẫm lên vậy mà thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Thi Hoán ngồi ở trên giường, không nhìn rõ vẻ mặt.
Toàn thân Thi Vinh bị chân anh trai chi phối, cậu giống như nô ɭệ của quốc vương, chỉ có thể mặc cho hắn tùy ý xâu xé.
Cậu không sợ hãi, bởi cậu biết, Thi Hoán chắc chắn sẽ không làm tổn thương cậu.
Ngược lại đáy lòng Thi Vinh tràn đầy khát vọng mơ hồ, dáng vẻ lúc này của anh trai cậu chưa từng thấy qua, nhưng cậu hiểu rõ đây cũng là một phần con người Thi Hoán.
Tâm tình Thi Hoán rõ ràng cực kì vui sướиɠ, trực giác động vật nhỏ của Thi Vinh báo cho cậu như vậy. Đây có phải mang ý nghĩa cậu và anh trai đã thân thiết hơn mức nào đó?
Huống hồ, Thi Hoán còn mang cho cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ và hưởng thụ mà mười mấy năm nay cậu chưa từng nếm trải. Thi Vinh là một người dễ dàng bị kɧoáı ©ảʍ vui vẻ chinh phục, nhưng cũng chỉ có mình Thi Hoán làm cậu tận hứng mà bắn ra.
Lực chân Thi Hoán không ngừng tăng thêm, là dẫn chứng tốt nhất cho việc chân hắn không bị gì, ngón chân linh hoạt ôm lấy lớp vải bọc dươиɠ ѵậŧ cương cứng của Thi Vinh mà gảy gảy qua lại. Chỉ giẫm một cái đã khiến Thi Vinh thoải mái muốn chết, bắp đùi không bị khống chế kịch liệt co quắp.
Thi Hoán không đạp l*иg ngực Thi Vinh nữa, tư thế này cũng có thể ngồi thẳng nửa người trên, nhưng Thi Vinh bị vui vẻ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tê liệt nằm trên mặt đất, cánh tay cũng không có lực chống dậy.
Vì để quyến rũ mấy cô gái, Thi Vinh cũng thường xuyên đi tập thể hình, luyện được một thân cơ bắp rắn chắc xinh đẹp. Cơ ngực thật mỏng bây giờ hiện ra ánh nước lóng lánh mê người, không biết là khí hậu nhiệt đới nước B nóng ẩm hay là mồ hôi do tìиɧ ɖu͙© tản ra.
Trong chốc lát, Thi Vinh cảm thấy dưới quần thấm ướt, thì ra là bắn rồi. Bị anh trai nhẹ nhàng giẫm hai cái liền bắn tinh.
Quần tây khá dày lại nóng nực, hạ thân dính nhớp ướŧ áŧ, tại đũng quần lộ ra một mảng nước sẫm màu.
"Nóng không? Quần em ướt hết rồi." Mũi chân Thi Hoán gạt gạt lưng quần Thi Vinh, quăng một đề nghị vô cùng mê hoặc. "Chỉ có chúng ta ở trong phòng, em có thể cởϊ qυầи ra."
"Không... Không được... A a... Không muốn... A a a... Không cần..." Thi Vinh mơ hồ cảm thấy nếu như quần cũng cởi đi, có thể sẽ phát sinh sự việc gì đó không thể vãn hồi.
Thi Hoán cũng không miễn cưỡng, chân chỉ dọc theo Thi Vinh đem lưng quần hơi hơi kéo xuống.
Đã cách dươиɠ ѵậŧ cậu rất gần, nơi đó da dẻ mẫn cảm muốn chết, Thi Hoán tàn nhẫn không hề đυ.ng tới bộ vị quan trọng nhất, nhưng lại không ngừng trêu chọc cậu, dươиɠ ѵậŧ như bị vô số con sâu gặm cắn, khó chịu cực kỳ.
Rõ ràng chỉ cần hướng về bên cạnh một chút là có thể tùy ý giẫm đạp dươиɠ ѵậŧ cậu, Thi Vinh mơ hồ hiện ra ý nghĩ, chỉ cần có thể giải phóng cảm giác ngứa ngáy tận trong xương tủy này, cho dù có bị đối xử thô bạo cũng không sao.
Cho dù dùng chân nghiền cũng được...
Mạch máu từ đại não ầm ầm đều chạy xuống nửa người dưới, cậu không kiềm lòng được dùng ánh mắt cầu xin Thi Hoán. Thường ngày chỉ cần cậu như vậy, bất luận yêu cầu gì anh trai cũng sẽ thỏa mãn.
Nhưng Thi Hoán lại giơ chân lên, bắt chéo lên chân còn lại. Hắn ra vẻ rộng lượng mà nói: "Nếu không thích thì thôi, anh không ép em nữa."
Bàn chân xinh đẹp mà thon dài từ từ nhấc lên, rời đi thân thể Thi Vinh, tựa hồ còn kéo theo một sợi tơ da^ʍ mĩ, đem linh hồn của cậu cũng kéo lên theo.
Khát vọng mãnh liệt làm Thi Vinh suýt chút nữa muốn khóc, mỗi tế bào trên thân thể đều kêu gào không ngừng, tụi nó không thích như vậy, tụi nó không vừa lòng, tụi nó muốn cái gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn. Vui sướиɠ và du͙© vọиɠ của cậu gần như gởi gắm hết lên bàn chân Thi Hoán.
Hiện tại dùng tay thủ da^ʍ đã không thỏa mãn nổi cậu, nếu như bây giờ đem quần cởi xuống sẽ có bao nhiêu thoải mái...
Thi Vinh ngơ ngác nhìn ngón chân trắng nõn của anh trai, thân thể đã không còn thứ gì ngăn cản, cậu nhoài người dậy, trong bộ não chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, muốn ăn ngón chân anh trai.
Thi Hoán cảm thấy ngón chân truyền đến một trận ẩm ướt, hắn nhìn lại, Thi Vinh mặt mày ửng hồng quỳ dưới chân hắn, đem ngón chân của hắn ngậm vào trong miệng.
Thật giống một nô ɭệ chân chính đang toàn lực giúp chủ nhân vui lòng.
Rốt cuộc ăn được vật kia, Thi Vinh không kìm nén được nhẹ nhàng mυ'ŧ một cái, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn không nói thành lời. Tuy thân thể vẫn không ngừng run rẩy, nhưng cậu vẫn có cảm giác mình đang nắm lấy một phần linh hồn của anh trai.
Chân Thi Hoán vừa mới bôi thuốc, môi cậu hiện tại cũng tràn ngập mùi thuốc, mùi vị anh trai bị giấu ở nơi nào đó rất sâu không với tới được. Thi Vinh bất mãn một chút, nhẹ nhàng gặm cắn, dùng đầu lưỡi ra sức liếʍ mυ'ŧ, nhưng làm thế nào cũng không thấy vui vẻ.
Thi Hoán nhìn cậu, rốt cuộc nở nụ cười, ôn nhu sờ sờ đầu em trai: "Bé ngoan, ngồi lên đùi anh hai."
Thi Vinh được anh trai xoa đầu, một phát dính chưởng, cậu mơ hồ cảm thấy Thi Hoán sẽ phát phần thưởng cho cậu. Tư thế bây giờ thuận tiện dùng lực, thế là Thi Vinh mơ mơ màng màng ngồi xuống đùi Thi Hoán.
Hai người mặt kề mặt, hơi thở ấm nóng quấn quýt lẫn nhau, tiếng thở dốc từ l*иg ngực đối phương một đường chạy thẳng tới tim, làm không khí chung quanh hai người càng thêm nóng, cũng càng ngọt.
Thi Vinh chỉ cảm thấy có vật gì đó cứng rắn đỡ lấy cậu, nhưng đại não quá mức hưng phấn làm cậu quên đi cảm giác nguy hiểm. Thi Vinh trần trụi cùng thân thể người khác tiếp xúc làm cho cậu càng thêm thiêu đốt khô nóng, thân thể cậu trần như nhộng, quần áo Thi Hoán lại vô cùng chỉnh tề. Bởi vì bị âu phục ma sát da thịt, cảm giác ngứa ngáy sâu trong cốt tủy càng thêm dày đặc.
"Em khó chịu... Ô... A a... Thật ngứa, anh ơi, giúp em một chút... Ngứa quá... A a... Ha..."
Cậu biết Thi Hoán có thể giải quyết vấn đề này, không nhịn được được cọ cọ trên âu phục anh trai, như cún con làm nũng. Thi Hoán cũng không nhịn được mà hít sâu một hơi, đem dươиɠ ѵậŧ từ trong quần móc ra. "Anh hai có thể giúp em, nhưng phải trả lễ lại, hiểu chưa?"
Bởi vì đã có kinh nghiệm, Thi Vinh hết sức quen thuộc mà siết chặt dươиɠ ѵậŧ anh trai, không biết vì cái gì, nhưng cảm thụ trên máy bay và hiện tại rất khác nhau. Có lẽ khoảng cách quá thân cận, tìm thấy dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng, lại cùng nó cọ xát càng làm cậu hưng phấn hơn.
Chìm đắm trong cơn vui vẻ, Thi Vinh thậm chí không phát hiện một tay khác của Thi Hoán đã chậm rãi trượt từ eo cậu đi xuống, hướng vào bên trong quần.
Rõ ràng đều là tay, nhưng tay anh trai rất khác cậu, bàn tay hắn thon dài, khớp xương rõ ràng tuốt lộng trên dươиɠ ѵậŧ cậu, giống như lưỡi dao mảnh khảnh mà sắc bén đâm vào nơi ngứa ngáy nhất, làm cho cậu không nhịn được mà cất cao thanh âm, hét lên một tiếng.
Thật, thật thư thái...
Hông Thi Vinh mềm nhũn, hô hấp dồn dập dựa trên bả vai anh trai không ngừng thở hổn hển, lại nhịn không được đong đưa mông theo tiết tấu của Thi Hoán, dễ dàng cho hắn làm động tác ở phía sau nhiều hơn.
Khi hắn tìm được hậu huyệt không ngừng co rút của em trai, khuôn mặt Thi Hoán hiện lên nét sửng sốt.
Hắn lấy tay ra, dưới ánh đèn nhạt màu nhìn một chút, trên ngón tay có dính chất nhầy trong suốt ướŧ áŧ hơi phản quang.
Mà em trai hắn hoàn toàn không phát hiện dị thường của bản thân, như trước dựa trên người hắn, bình thường khó mà tưởng tượng được đang phát ra âm thanh rêи ɾỉ da^ʍ mị ngọt ngào.
Dường như phát hiện ra cái gì đó, dươиɠ ѵậŧ Thi Hoán càng thêm cứng rắn như thép.
Dưới sự hưng phấn cực hạn, hắn không cẩn thận bấm một cái vào qυყ đầυ Thi Vinh, tay kia nhanh nhẹn đặt ở hậu huyệt Thi Vinh, cảm nhận được nó đột nhiên co rút, sau đó chất lỏng sền sệt nhớp nháp chảy ra càng nhiều.
Em trai vậy mà có một da^ʍ huyệt còn chảy nước nhiều hơn âʍ đa͙σ đàn bà.
Thi Hoán cẩn thận đưa một đốt ngón tay vào trong hậu huyệt căng mịn, thừa dịp lúc Thi Vinh thần trí mơ màng không rõ mà thăm dò một vòng, sau đó dễ dàng tìm được một điểm nhỏ nhô lên.
"A a a a a a a a a a —— !!!!! Chỗ đó!!! A a a a a a a, anh ơi, cứu em... A a a a... Ô... Ha... Ha... Thật lạ, a a, cái mông thật lạ —— !!!!!"
Tuyến tiền liệt đột nhiên bị tập kích, Thi Vinh bị kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khủng bố đến hai mắt trắng dã, hai chân mạnh mẽ cuống quít ôm chặt tại hông nam nhân, giống như ôm chầm nhánh cỏ cứu mạng, hai tay ôm chặt cổ anh trai.
Theo ngón tay Thi Hoán đâm một cái, từng tấc tế bào trên cơ thể Thi Vinh đồng thời nổ tung. Cậu không cách nào khống chế được mà điên cuồng xuất tinh.
Đó là nơi cậu chưa từng chạm qua, nhưng lại cực kỳ có thiên phú. Sau khi xuất tinh người cậu không còn chút sức, chỉ có thể cuộn lại trong l*иg ngực Thi Hoán nức nở nhè nhẹ.
"Không sợ, Thi Vinh ngoan." Thi Hoán tàn nhẫn đem người cậu lật lại, để cậu dựa lưng trên người mình, đồng thời thân thể trần trụi, tầm nhìn đối diện với tấm gương. "Nhìn em thật kỹ vào, ngắm thử xem em có bao nhiêu xinh đẹp."
Trong gương, tay một nam nhân ôm lấy cổ của một nam nhân khác, tư thế này làm cho đầṳ ѵú đỏ tươi của Thi Vinh giống như khoe khoang cao cao đứng thẳng trên cơ ngực xinh đẹp, nửa người dưới đã bị lột sạch, quần tây đắt tiền cùng qυầи ɭóŧ bị cởi tới đầu gối, có một loại cảm giác nửa có nửa không, xấu hổ muốn chết. Cơ thịt rắn chắc trên đùi cũng dinh dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhớp nháp ươn ướt một mảng lớn.
"Đừng, đừng nhìn... Ô... A a a... Anh ơi... Xin anh, ách, a a a a —— !!!" Thi Vinh quay đầu ra chỗ khác muốn trốn tránh bản thân dâʍ đãиɠ trong gương, lại bị người sau lưng gắt gao ôm lấy.
Thi Hoán an ủi mà hôn cổ cậu một cái, ngón tay chết tiệt kia lại như trước không ngừng đè tới điểm nứиɠ nghiến xuống, chơi đến khi toàn thân Thi Vinh đỏ bừng nhìn mình ở trong gương mà xuất tinh, còn dùng miệng giúp Thi Hoán bắn ra.
Toàn thân Thi Vinh hỏng rồi, cậu không biết mình bắn mấy lần, nổ tung mấy lần, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được anh trai ôm cậu tắm rửa sạch sẽ, đắp chăn cho cậu, cuối cùng còn hôn trán cậu một cái.
Cái hôn tràn đầy thành kính và dịu dàng.