Huynh Trưởng Như Phu

Chương 6: Trên máy bay sóng tình luận động.

Edit: H.

Thi Vinh nhìn lại tờ giấy con con lần cuối, đi theo đám người vội vội vàng chạy tới chỗ Tiểu Đường hỏi chỗ ngồi của cậu.

Thi Hoán ngồi cùng Tiểu Đường, hắn đang xem gì đó trên máy tính, Thi Vinh đi tới cũng không hề ngẩng đầu liếc nhìn một cái.

"Ha ha, thì ra mấy anh cũng đi nước B." Thi Vinh cực kỳ giả trân hướng hai người hô lớn. "Thật trùng hợp!"

"Nhỏ giọng một chút."

"Há? Ừm..." Thi Vinh như cái loa phát thanh bị cúp điện, lúng túng gãi đầu một cái.

"Không nghĩ tới lại chạm mặt, tôi vừa vặn muốn đi nước B tìm bạn bè chơi. Anh Tiểu Đường, chỗ của tôi ở phía trước, ừm, anh xem..."

Thấy Thi Hoán không phản đối, Tiểu Đường tận tâm tận trách nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng, đứng dậy cười cười: "Được được được, cậu ngồi đi, tôi ra phía trước ha."

Hình bóng người trượng phu ấy cứ xa dần, xa dần, rồi bị cái ghế phía trước che lấp.

Thi Vinh hài lòng ngồi bên cạnh anh trai, hoàn toàn quên mất người bên cạnh cậu là sói đội lốt người.

Máy bay cất cánh.

Thi Vinh nhẫn nhịn không mở miệng, còn Thi Hoán như ngồi bên cạnh người xa lạ, hai mắt nhìn thẳng chăm chăm vào màn hình vi tính. Từ lúc nhắc nhở cậu yên lặng, hai người hoàn toàn không nói gì khác.

Thi Vinh liếc mắt một cái, nhìn một đống chữ nghĩa không nhận họ hàng với cậu, cảm thấy thật nhàm chán. Cậu không thể tưởng tượng anh trai thà làm mấy cái đồ án đó cũng không chịu mở miệng nói chuyện với cậu. Chẳng lẽ mấy cái đó dễ nhìn hơn cậu à?

Chuyến bay này phải bay mất mười mấy tiếng, từ xế chiều bay đến sáng ngày thứ hai. Thi Vinh không chịu được loại cô quạnh này, chưa được bao lâu lại ồn ào bắt đầu giở trò.

Cậu cố ý cầm tai nghe bên kia của Thi Hoán, một chốc lại chọc chọc ghế của hắn, Thi Hoán một mực vẫn chung tình với máy vi tính, không hề nhúc nhích.

"Ừm, không ngờ lại gặp được anh hai trên máy bay." Thi Vinh hắng giọng một cái. "Em tính đi nước B vui chơi, mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, em sắp ngã bệnh luôn rồi."

Mặc dù đồ đạc cái gì cũng không mang theo đã ào ào chạy lên máy bay, nhưng cũng tính là đi chơi mà... nhỉ?

"Công ty gần đây đang bận hả? Thật ra em cũng không đi đâu xa quá, ngay ở khách sạn Bốn Mùa, lúc học cấp ba bỏ nhà đi bụi trốn ở quán rượu đó, bữa sáng cũng không tệ..."

Không khí lại bắt đầu cô đọng. Hô hấp Thi Hoán không có gì thay đổi, vẫn cực kỳ vững vàng.

"Anh hai còn giận hả?" Thi Vinh làm bộ vô ý đυ.ng phải vai Thi Hoán. "Đã làm như vậy với em rồi, anh còn chưa tha thứ cho em sao?"

Thi Hoán rốt cuộc cũng trả lời: "Trước đó không tính là trừng phạt."

"Hả?"

"Nhìn em lúc đó thật sự rất sướиɠ." Thi Hoán quay đầu lại nhìn cậu, hai mắt giống như hai viên đá quý màu đen không lẫn chút tạp chất, cao quý sạch sẽ, thế nhưng lời nói ra lại vô cùng hạ lưu: "Ngay cả lúc bị trói chặt mà cũng bắn nhiều lần như vậy... Thân thể em thật sự quá dâʍ đãиɠ, không biết làm thế nào mới được tính là trừng phạt, nhỉ?"

Trong nháy mắt huyết dịch toàn thân Thi Vinh sôi trào, xông thẳng lên mặt, cậu muốn biện giải, lại phát hiện không thể đấu khẩu thắng được tên lưu manh giả danh tri thức này.

Quan trọng hơn, đờ mờ, hiện tại đang ở trên máy bay đó!

Lúc này chưa tối hẳn, đa số mọi người còn mở to mắt nhìn nhau, bốn phía đều có tiếng nói chuyện ồn ào. Tuy rằng âm thanh Thi Hoán rất thấp, nhưng nếu để người khác nghe được quả thực xấu hổ muốn chết.

"Còn biết đỏ mặt?" Thi Hoán cười cợt. "Lúc em câu dẫn chị dâu sao không biết xấu hổ như vậy? Cũng trách anh quá nuông chiều em, làm em hư người. Nhưng không sao, anh sẽ chậm rãi dạy cho em, nếu em hư thì cứ trói em bằng cà vạt, sau đó chậm rãi trừng phạt em."

Thi Vinh tức giận nhìn Thi Hoán, vì cái gì anh trai có thể nắm bắt mọi thứ, mình lại chỉ có thể bị động tiếp nhận? Sao mình không thể làm một ít việc thoát khỏi khống chế của hắn? Cái này quả thực không công bằng, làm người ta giận đến muốn gϊếŧ người. Nhưng phải công nhận một điều, cậu không có năng lực làm như vậy.

Máy bay di chuyển rất nhẹ nhàng, nữ tiếp viên hàng không vừa mới đưa bữa ăn, bây giờ đã có mấy hành khách lục tục đắp chăn tiến vào mộng đẹp.

Thi Vinh không biết mình bị chạm dây thần kinh nào, bất chợt nảy ra một sáng kiến, ma xui quỷ khiến luồn tay dưới thảm đặt lên đùi anh trai.

Cậu rốt cuộc nhìn thấy đôi mắt không chút nào dao động, bây giờ trừng lớn, lộ ra mười phần kinh ngạc.

Có thể trừ cậu ra không ai làm anh trai kinh ngạc như vậy chăng? Ngay cả Phương Tĩnh kia khẳng định cũng chưa từng.

Bỗng dưng Thi Vinh sinh ra cảm giác thành công, cậu không hiểu mình đang làm gì, tay hơi dùng sức cách một lớp quần của anh trai mà nhu nhu xoa bóp dươиɠ ѵậŧ đang ngủ say.

Anh trai vì mình mà hưng phấn sao?

Tiếng nam nhân thở dốc bên cạnh ngày càng nặng nề, Thi Hoán rốt cuộc không nhìn máy tính nữa, hắn điều chỉnh biểu tình một chút, khép hờ mắt, dựa ra sau ghế.

Xung quanh tối tăm, lại an tĩnh.

Tiếng thở dốc gấp gáp của Thi Hoán vào trong tai Thi Vinh như tiếng trống, có tần suất đập từng nhịp vào trong tim cậu, 'tùng tùng tùng', một tiếng rồi lại một tiếng.

Cửa sổ máy bay mỏng manh, mờ mờ sáng, làm hầu kết anh trai di chuyển lên xuống càng thêm rõ ràng, mà dây thần kinh trong đầu Thi Vinh cũng bùm bùm vang vọng.

Cậu rất muốn cắn một ngụm nơi hầu kết không ngừng nhích tới nhích lui kia.

Thi Vinh chỉ làʍ t̠ìиɦ với phụ nữ, cậu chưa từng biết nam nhân sẽ phát ra mị lực như thế, cho dù là anh trai, cậu cũng phải thừa nhận đối phương vừa gợi cảm lại vừa mê người.

Đồ chơi trong tay đã không thể nào đè lại, dươиɠ ѵậŧ trong quần tây bành trướng lớn lên, hơn nữa có xu hướng càng ngày càng cứng rắn, Thi Vinh chỉ có thể dùng năm ngón tay nhẹ nhàng ôm lấy.

Chưa được vài phút, một bàn tay lớn có khớp xương rõ ràng đặt ở trên mu bàn tay cậu, sau đó thuận thế xen vào giữa các kẽ tay. Thi Vinh nhận ra anh trai đang cổ vũ, càng ra sức xoa nắn hơn.

"Thật lớn mật." Nam nhân tới sát bên tai cậu, một luồng nhiệt nóng thổi tới, đến mức làm một nửa gương mặt cậu đều nóng bừng. "Móc ra làm đi."

Thi Vinh: ....

Rõ ràng gan anh còn to hơn!

Tuy rằng trong lòng rủa một câu như vậy, nhưng tay Thi Vinh vẫn ngoan ngoãn tiến vào đũng quần anh trai. Cậu run rẩy chưa dám chạm, bàn tay thật lớn kia mạnh mẽ đè lên mu bàn tay cậu, cầm tay cậu chạm vào dươиɠ ѵậŧ cực nóng.

Tựa như một cây đuốc, lửa lan tràn từ đầu ngón tay tới toàn thân, Thi Vinh dường như bị nóng không cầm được, theo bản năng muốn rút tay về, nhưng anh trai vững vàng mà cầm chặt tay cậu, làm cậu không thể không cứng ngắc mà siết chặt.

Để thuận tiện, vốn đang ở hơi xa bây giờ cũng đã dựa nửa người trên bả vai của Thi Hoán, hormone nồng đậm của nam nhân xông thẳng vào thần kinh cậu, xương sống mềm nhũn không nặn ra được một chút khí lực.

Tuyến tiền liệt trên dươиɠ ѵậŧ làm kẽ ngón tay của Thi Vinh ướt nhẹp một mảng, mu bàn tay cùng lòng bàn tay đều bị nhiệt độ anh trai thiêu nóng.

Ngón tay Thi Hoán hơi hơi ma sát trên mu bàn tay cậu, như thúc giục động tác nhanh một chút, gấp rút không chờ được.

Thi Vinh cắn răng, chỉ cần anh trai tha thứ cho cậu, đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, xóc lọ cho nhau có đáng là gì?

Tay Thi Vinh run run, trên dươиɠ ѵậŧ thô to cứng rắn không ngừng ma sát.

"Ngây ngô như thế, bình thường em tự tuốt vậy à?"

"Không phải!" Thi Vinh nhận ra mình nói hơi to, cuống quít hạ thấp giọng xuống. "Em chưa xóc lọ cho đàn ông bao giờ cả..."

Trên máy bay đã có người bị âm thanh đánh thức, mơ mơ hồ hồ ngồi dậy, sau đó ngủ tiếp.

Tay Thi Vinh càng run kịch liệt, bản thân cậu biết kĩ năng mình làm bây giờ cùng Thi Hoán ngày đó đối lập cách biệt quá xa, nhưng tâm tình Thi Hoán lại rất tốt, phát ra tiếng cười nhẹ trầm thấp.

Thi Vinh rất muốn nhìn vẻ mặt bây giờ của Thi Hoán, nhưng xung quanh tối đen cái gì cũng không thấy rõ.

Thi Hoán lại ghé sát tai cậu, nói: "Đừng sợ, không ai biết. Em dựa vào người anh, bọn họ sẽ tưởng em là bạn trai của anh."

"Sao vậy được! Em không phải đồng tính luyến ái mà..." Dù nghiêm chỉnh mà nói thì có là trai thẳng cũng không ở trên máy sờ dươиɠ ѵậŧ anh trai ruột thịt rồi.

Thi Vinh không cam lòng, động tác trên tay càng lúc càng lớn, cậu chà xát lỗ nhỏ trên qυყ đầυ, đầu ngón tay phát ra tiếng 'lép nhép, lép nhép'.

Cậu tuốt không có kỹ thuật gì đáng nói, như đứa nhỏ nhổ ống nước, đơn giản mà thô bạo.

Dươиɠ ѵậŧ Thi Hoán vẫn cứng rắn như cột sắt, không phải hắn thích bạo da^ʍ, mà bởi vì đó là tay em trai hắn.

Tay người em trai hắn yêu nhất.