Chọc Ác Sói

Chương 2: Tổng tài bá đạo (2)

"Chậc chậc..." trả lời nàng là tiếng liếʍ mυ'ŧ càng nặng nề vang khắp phòng.

Ngôn Hàn cuồng nhiệt vội vàng âm yếm bên thỏ trắng này rồi đến bên kia, đến khi hai núm màu hồng nhạt chuyển sang màu đỏ sưng lên mới buông tha.

Nhìn thân hình trắng nộn mị hoặc trải đầy dấu vết làm hắn tự hào vô cùng, lửa giận cũng tiêu hơn phân nửa.

Nóng rực vết hôn từ trên xuống chiếc rốn nhỏ, bày tay lột mạnh bỏ chiếc váy đã te tua. Bây giờ trên người Tuyết Ngọc Băng cũng chỉ còn chiếc qυầи ɭóŧ chữ T che đậy mập mờ nơi bí ẩn nhất!

"Ân a...~"

Tại sao nàng lại không có một chút sức lực thế này, mềm nhũn như bãi nước.

Nhìn tiểu nữ nhân dưới thân tỏa ra hơi thở kiều mỵ vì động tình chỉ muốn hóa thân vì sói nuốt vào bụng!

"Tiểu yêu tinh! Hôm nay ngươi chạy không thoát!" cuối đầu hung hăng hôn lên đôi môi đang phát ra mê người tiếng rêи ɾỉ, đôi tay đi xuống tới tiểu huyệt dừng lại. Không kinh ngạc khi cảm nhận được một mảnh ẩm ướt.

"Còn không cần? Ta thấy ngươi muốn ta nhanh lên thao ngươi!" cách qυầи ɭóŧ bàn tay xoa nhẹ tiểu huyệt.

"Không... ân.... không ....a... phải.."

"Ân..." Nơi tư mật chưa từng bị người khai quật, bây giờ đamg bị bàn tay to hung hăng đùa giỡn làm sao nàng chịu nổi.

Nhưng mà rất ngứa, cũng rất thoải mái, nàng còn muốn nhiều!

Cảm nhận được được tiểu huyệt chảy ra nước đủ, tay phải không lưu tình chút nào xả bỏ vật che đậy cuối cùng trên thân mình làm người ta phải huyết mạch phun trương.

Thật đẹp!

Tiểu huyệt màu hồng nhạt không có một sợi tóc, nộn nộn vô mao, chính giữa hoa môi là một lỗ nhỏ đang chảy dịch ái. Chỉ nhìn cảnh này làm Ngôn Hàn như muốn nổ mạnh.

Tuy trong quần đã đột lên như lều trại nhưng hắn vẫn cố gắng áp chế tìиɧ ɖu͙© cuồn cuộn làm đầu sự. Lý trí sắp bị du͙© vọиɠ thay thế nhưng vẫn chưa được.

Nơi đó quá nhỏ, hắn không thể làm bị thương nàng!

Cuối xuống thân mình khẽ hít vào hương thơm đúng là tiểu huyệt có mùi thơm lạ lùng, sạch sẽ.

"Hàn ca ca, ngươi.... ngươi đừng nhìn..." Tuyết Ngọc Băng xấu hổ lấy tay che lại, bí mật nơi hoa viên bị bại lộ dưới ánh mắt trần trụi làm tiểu huyệt khẽ co rúm lại. Mà nàng còn không biết xấu hổ ái dịch càng chảy ra.

"Không chỉ muốn nhìn, ta còn.... muốn ăn luôn nơi này!" lấy ra bàn tay đang cố che khuất, cuối đầu hôn lên, chiếc lưỡi bắt đầu cuồng quét ái dịch chứa đầy hương thơm ngọt ngào làm nàng run rẩy cùng tê dại.

"A a ân~~ Đừng.... đừng... ân dừng lại a~"

Kɧoáı ©ảʍ truyền khắp toàn thân làm nàng không thể bắt đầu đầu của hắn đẩy đẩy, giống như cự mà ngênh.

"Đừng dừng lại? Được, như ngươi mong muốn...!" cố ý vạch trần lời nói của nàng, giờ hắn chỉ quan tâm chăm sóc tiểu huyệt xinh đẹp này thôi.

"A... "

"Thật chặt..."

Ngón trỏ khẽ theo đường đi sâu vào bên trong vách, chỉ mới đi vào một ngón tay nhưng hắn vẫn cảm nhận bên trong nhỏ đầy thịt rất hút. Sau đó bắt đầu rút ra chọc vào dần dần nhanh lên.

"Không.....a không...."

"Ân a.... ân"

"Từ... từ bỏ"

Nữ nhân tựa vui thích lại tựa thống khổ rêи ɾỉ, truyền vào Ngôn Hàn truyền vào tai, phảng phất là đối hắn một loại cổ vũ, đầu lưỡi của hắn tìm được giấu ở hoa huyệt diệt trân châu, hung hăng một quyển một áp, không ngừng liếʍ láp gặm cắn.

“Aaaaaaaaa~” Tuyết Ngọc Băng thân thể đột nhiên cứng đờ, trong đầu trống rỗng, đỏ thắm cái miệng nhỏ khẽ nhếch, đáy mắt một mảnh thất thần, dưới thân phảng phất giống như mất khống chế kɧoáı ©ảʍ nhắc nhở nàng, chính mình vừa rồi cao trào!

Phấn nộn huyệt khẩu cuồn cuộn không ngừng trào ra một đại sóng trong suốt mật dịch, Ngôn Hàn hé miệng nóng vội nuốt, có chút không kịp nuốt mật dịch chảy về phía hắn cằm.

Thật lâu sau, hắn rốt cuộc ngẩng đầu, đứng lên, hai mắt nhìn chằm chằm Tuyết Ngọc Băng còn chưa từ cao trào trung phục hồi tinh thần lại biểu tình!

Khuôn mặt ửng đỏ quyến rũ hơi ngẩng, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch phát ra kiều mỵ tiếng rêи ɾỉ. Đôi mắt vô thần nhìn trần nhà , tay chân thì mềm nhũn dựa nằm trên sô pha. Bộ ngực to tròn bởi chủ nhân hít thở sâu mà rung động phập phồng mê người. Giống hệt như con cá nằm trên thớt mặc người xử lý.

Chẳng có người nam nhân nào nhìn thấy cảnh này mà không làm gì cả!

Ngôn Hàn trên tay động tác không ngừng, hắn bắt đầu giải thắt lưng, sau đó cởi bỏ chiếc áo sơ mi cùng quần.

Dáng người cao lớn, làn da màu cổ đồng cơ bắp rắn chắc hoàn mỹ như điêu khắc. Dưới háng cự long bạo khởi gân xanh, dài hơn hai mươi cm và to bằng bắp tay em bé lớn nhỏ. Uy vũ nhếch lên vô cùng khủng bố, bên trên lổ nhỏ chảy ra dịch sữa kêu gào muốn phóng thích.

Thân mình trần trụi đè ép lên Tuyết Ngọc Băng, cự long chính xác bên ngoài tiểu huyệt cọ xác!

"Không! Không cần, sẽ chết..." cảm giác tiểu huyệt để một cây gậy nóng bỏng, nàng lấy lại tinh thần sau khi cao trào nhìn xuống thì hoảng sợ bật khóc lùi ra sau muốn thoát khỏi.

"Ngoan~ sẽ không sao" Khàn khàn trầm thấp an ủi nàng nhưng hắn biết hắn không thể dừng lại được. Hôm nay nàng phải là nữ nhân của hắn!