Mộ Triết nửa ngồi trên sofa, tấm lưng dài rộng tì trên thành ghế, ánh mắt thẳng tắp chăm chú nhìn vào tivi. Hắn luôn luôn như thế, khi làm chuyện gì cũng thật là tập trung.
Tiếng nước trong phòng tắm đã dừng hẳn, Mộ Y Viễn lấp ló đứng sau bức tường trông ra vị trí chú nhỏ yêu dấu đang ngồi. Cậu yêu chết cái dáng vẻ lơ đãng thờ ơ đó của hắn, vừa gần gũi vừa lười biếng, khác hẳn một Mộ Triết nghiêm túc thận trọng vào mỗi buổi sáng sớm, trông gợi cảm chết đi được.
Dù sao chú cũng đã hơn ba mươi, tuy không nói ra song cậu vẫn hiểu rằng một ngày nào đó hắn sẽ tìm kiếm cho mình nửa kia phù hợp, cùng người đó đắp xây hạnh phúc lứa đôi. Mộ Y Viễn cậu đến cùng cũng chỉ là một người thừa, nếu không nhanh chóng nắm bắt, đem người đoạt đến trong tay thì sớm muộn sẽ bị loại bỏ khỏi cuộc đời Mộ Triết.
Mười năm qua, đối với hắn cậu có vị trí rất quan trọng, là người mà hắn quan tâm chăm sóc từng chút một. Mộ Y Viễn được hắn cưng chiều sủng nịch. Cậu tham luyến tình cảm yêu thương đó, cậu không cam tâm để ai bước vào thế giới của chú nhỏ, không chấp nhận chú nhỏ của mình đem tâm trao cho một kẻ khác.
Mộ Triết, chú phải là của em..
Đáy lòng Mộ Y Viễn dâng lên một niềm quyết tâm cao độ, cậu phải nhanh chóng tiến hành công cuộc tán đổ chú nhỏ nhà mình mới được.
Một tuần sau đó, Mộ Y Viễn cuối cùng cũng lựa chọn được kế sách đầu tiên cho mình.
Cậu chọn mua một số đồ ngủ mới ở trên mạng, vẫn là dùng thẻ của Mộ Triết để chi trả. Hắn ngược lại cũng không hề có nửa điểm ý kiến, để mặc cậu thích gì thì mua nấy.
Thế nên mấy ngày sau mới nảy sinh một màn xấu hổ chết người.
Mộ Y Viễn đứng trước gương lớn cạnh bồn rửa mặt, xoay tới xoay lui ngắm nhìn thân thể như ngọc của mình trong tấm kính bóng loáng ấy. Cậu âm thầm hài lòng với cái eo nhỏ nhắn mảnh khảnh và gò mông căng đầy của mình.
Qυầи ɭóŧ đã thay sạch sẽ, Mộ Y Viễn cũng không muốn mặc áo tắm rườm rà lại còn không phô bày được thân thể cùng da thịt quá nhiều, nửa kín nửa hở dù rất gợi cảm nhưng vẫn chưa đủ để cậu câu dẫn Mộ Triết.
Tiểu song tính nhân trước khi vào tắm đã lục lọi cả buổi trong tủ quần áo, hài lòng nhìn áo ngủ ren trắng mà cậu mua được trên mạng mấy tuần trước. À không, là chú nhỏ mua cho thì đúng hơn.
Bởi lẽ dù cậu có rất nhiều tiền từ tài sản ba mẹ nuôi để lại, nhưng trước giờ Mộ Y Viễn vẫn rất ỷ lại Mộ Triết, đồng thời hắn cũng chiều chuộng cậu hết mực, mọi chi phí đều do hắn bỏ ra. Nói Mộ Triết nuôi Mộ Y Viễn lớn đi chăng nữa cũng chẳng sai chút nào.
Nhìn áo ngủ mỏng manh mềm mại đang cọ xát vào mấy ngón tay nho nhỏ của mình, tiểu song nhi mím môi ngượng ngùng cười, thế này thì chú nhỏ sẽ chảy cả máu mũi mất thôi.
Thế là mảnh áo mỏng veo đó không biết vô tình hay cố ý mà chẳng hề theo chân chủ nhân, cứ thế mà rơi vãi trên sàn nhà.
Mộ Triết bấm chuyển kênh, ánh mắt lay động nhìn sang phía đồng hồ treo tường, thầm nghĩ bây giờ nên làm gì.
"Chú ơi.."
Hắn vừa xoay người, đã nghe tiếng đứa cháu gọi từ bên trong. Mộ Triết vốn dĩ cưng nựng Mộ Y Viễn, dĩ nhiên lúc này lập tức nhanh chân đi vào.
"Chú ở đây, tiểu Viễn sao thế ?" Hắn quan tâm hỏi.
Hắn vừa đi tới cửa phòng, đã thấy dưới đất rơi một tấm áo trắng, theo phản xạ liền nhặt lên. "Con làm rơi áo à ?"
Lúc này Mộ Y Viễn bên trong phòng tắm nói vọng ra: "Chú mang vào cho con với.."
Hắn có lắc đầu tỏ vẻ bó tay với vật nhỏ hậu đậu này, nhưng vẫn nghe lời đem áo vào cho Mộ Y Viễn. Đến khi sắp sửa đưa cho cậu qua cửa kính, hắn mới nhận ra cái áo này không được bình thường.
"Tiểu Viễn.. áo của con ?"
Bàn tay to lớn của Mộ Triết như có thể nhìn thấy qua lớp vảy xuyên thấu, làm hắn giật cả mình. Không tin được nên còn vò thêm mấy cái, lúc này mới càng khẳng định thứ vải vóc này có bao nhiêu là mỏng manh khêu gợi.
"Chú, mau đưa cho con đi."
Mộ Y Viễn lạch cạch mở cửa, chẳng thèm bận tâm trên người chỉ độc chiếc qυầи ɭóŧ mà vô cùng tự nhiên đến trước mặt Mộ Triết, khiến hắn giật mình lập tức xoay mặt đi.
"Tiểu Viễn !"
Mộ Y Viễn nghe được sự giận dữ trong tiếng quát của chú nhỏ, nhưng lúc này cậu chẳng cảm thấy sợ hãi. Nhanh chóng cầm lấy áo ngủ, xoạch xoạch hai tiếng liền mặc vào xong. "Hì, mặc xong rồi mặc xong rồi, chú không cần xấu hổ."
Mộ Triết nhíu mày thật chặt, hung hăng nói: "Con lớn rồi sao còn khoả thân đi lại lung tung như thế ?" rõ ràng trước đây cháu cưng của hắn không hề có thói quen chọc người đỏ mặt này.
Cậu cười toe toét ôm lấy cánh tay Mộ Triết: "Chúng ta đâu có gì phải ngại ngùng đâu ạ."
Hắn lập tức cảm nhận được vυ' mềm của cháu yêu đang vô thức cọ cọ vào người mình, cơ thể lập tức trở nên căng thẳng.
Mộ Triết lộ rõ vẻ mặt không thể tin được nhìn Mộ Y Viễn, hắn cao hơn cậu một cái đầu, từ trên nhìn xuống thực sự toả ra thứ khí thế đè ép khó mà chống cự nổi.
Mộ Y Viễn trong lòng lộp bộp chột dạ, lại nhanh chóng đánh trống lảng đi: "Chú ơi, áo ngủ hôm trước chú mua cho con, chú xem xem tiểu Viễn mặc có đẹp không nè ?"
Mộ Y Viễn cười ngọt ngào buông cánh tay của hắn, lại xoay người qua trái qua phải để hắn có thể ngắm nghía từ trên xuống dưới của cậu một cách rõ ràng hơn.
Mộ Triết hơi chuyển tầm mắt, hắn không thể nhìn thẳng vào cháu nhỏ của mình ngay lúc này, khi mà lấp ló dưới tầng vải trong suốt ấy hắn có thể trông rõ hai vυ' thịt với đầu nhũ hồng hào tròn trịa.
Hơn nữa, bên dưới là qυầи ɭóŧ trắng nõn nhỏ xíu bao trọn lấy nơi tư mật, cơ thể tiểu song nhi non mềm lại thon gọn xinh xắn, vùng bụng dưới dẫn xuống gò mu dĩ nhiên cũng thu hút và quyến rũ vô cùng.
"Chú không thích nhìn con như vậy sao ?" Mộ Y Viễn chớp chớp mắt, bất mãn chu môi hỏi.
Nhóc con còn giả vờ nhíu mày, hờn dỗi ra mặt: "Hay là chú thấy con mặc không đẹp ?" Nói xong còn đặc biệt lắc lắc cái eo thon.
Mộ Triết tại nơi Mộ Y Viễn không thấy lặng lẽ siết chặt nắm tay, giọng nói vẫn trầm đều nhưng lộ rõ vẻ cưng chiều dung túng, song ánh mắt vẫn chưa thể đặt lên người cậu: "Đẹp."
Lời này thì chắc chắn là thật, đời hắn chưa bao giờ nhìn trực tiếp một người ăn mặc mát mẻ lại hấp dẫn như thế.
Cậu đối với lời khen ngợi ngắn gọn này của hắn không có chút buồn phiền nào. Tính tình Mộ Triết tương đối lãnh đạm, bình thường cũng không thích cùng người khác cười cười nói nói, chỉ duy nhất đối với cậu là ngoại lệ cởi bỏ vỏ ngoài xa cách trầm tĩnh, biểu hiện cao độ chính là ánh mắt yêu thương và dịu dàng.
Nhưng mà hắn vẫn không quên dạy dỗ Mộ Y Viễn một chút: "Sau này đừng ăn mặc như thế nữa."
Cậu dĩ nhiên không dễ dàng nghe lời: "Tại sao vậy ạ?"
"Con còn hỏi tại sao ?"
Mộ Y Viễn cắn môi không đáp, thầm nghĩ trong lòng vì chú là đàn ông, còn con là song nhi nên mới có tình huống này xảy ra.
Mộ Y Viễn đứng dựa vào vách tường, tay nắm chặt dưới vạt áo, hai mắt mở to chăm chú nghe lời răng dạy của Mộ Triết. Hắn thấy cậu dường như bị doạ cho sợ hãi, ánh mắt sắc lạnh cũng nhu hoà trở lại, cảm thấy có lỗi vì đã nặng lời với cậu.
"Mộ Y Viễn !"
Mộ Triết quát lớn, lần này hắn thực sự thấy nổi giận vô cùng.
Tiểu bảo bối của hắn mà lại có thể nói ra những lời như thế.
Nhóc con đang ủy khuất chợt bị gọi tên một cách hung dữ liền sợ hãi hơi lùi về sau, nhưng chạm vào lưng cậu vẫn chính là vách tường lạnh lẽo, không có đường lui.
"Chú lớn tiếng như thế làm gì !"
Mộ Y Viễn có suy nghĩ muốn chạy, nhưng lập tức bị Mộ Triết dùng tư thế kabedon, giam cậu lại chặt chẽ.
"Ai dạy con nói mấy lời đó ?" hắn không tin bảo bối nhỏ nhà hắn lại có thể phát ra từ ngữ thô tục xằng bậy như vậy.
Thô tục cũng thôi đi, đằng này.. đằng này còn muốn lσạи ɭυâи ?
Mộ Y Viễn bị hắn làm cho lá gan cũng xẹp xuống, không biết phải cứng rắn chống đối ra sao. Cái môi hồng mềm mấp máy muốn nói rồi lại thôi, ướŧ áŧ mịn màng.
"Con chỉ nói sự thật mà thôi." cậu không muốn dối trá, đối với người mà cậu yêu nhất, cậu càng không muốn dối trá.
Mộ Triết hung hăn bóp lấy vai cậu, thanh âm hắn đè thấp, gằn từng chữ một: "Sự thật ? Con xem những lời xằng bậy vừa nói là sự thật ?"
Bả vai bị bóp đến có chút đau đớn, Mộ Y Viễn vì thế càng thấy tủi thân: "Chú.. tiểu Viễn thích chú mà.."
"Chú biết, chú cũng thích con, thương con." Mộ Triết trầm giọng, chắc nịch nói. Nhưng Mộ Y Viễn biết hắn đang nghĩ về thứ tình thân xa vời kia, không phải loại cảm xúc mà cậu trông chờ.
Mộ Y Viễn nức nở rũ mắt không nhìn hắn nữa, trông cậu lúc này giống chú thỏ con vừa đáng thương vừa nhỏ bé, lòng Mộ Triết hệt như bị ai đó véo một cái thật đau.
Vốn dĩ định dùng thời gian dài, nước chảy đá mòn mà quyến rũ chú lên giường. Nhưng nào có ngờ vào ngay giờ khắc này, trong giây phút bị lời nói không thể tin được của Mộ Triết kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Mộ Y Viễn dần dần không kiềm chế được khao khát tỏ tình của mình.
"Chú à, tiểu Viễn thích chú.. không phải kiểu chú với cháu đâu."
Mộ Triết thẫn thờ không lên tiếng, lại nghe cậu rủ rỉ nói tiếp: "Là muốn.. cùng chú ở bên nhau."
" Tiểu Viễn, chúng ta là chú cháu." Mộ Triết thì thào, bưng mặt Mộ Y Viễn muốn cậu nhìn vào mắt mình. " Nhìn chú này, tiểu Viễn.."
"Hông nhìn, muốn chú nện con.. huhu.." bé con vẫn lắc đầu phản đối sự hoà giải của chú nhỏ, nằng nặc đòi cᏂị©Ꮒ cho bằng được.
"Con.." Mộ Triết bị cậu làm cho tức muốn nổ phổi, lại chẳng nỡ mắng mỏ nặng lời.
Cậu sụt sịt chảy nước mắt, tiếp tục lắc đầu nguầy nguậy, đầy tội nghiệp nói: "Chú biết em không có quan hệ huyết thống với chú mà."
"Nhưng như vậy cũng không được." hắn nắm chặt hai bên vai của nhóc con, cứng rắn nói. " Xưng hô kiểu gì đấy hả ?"
Mộ Y Viễn đột nhiên giãy dụa, thoát khỏi gông xiềng của Mộ Triết, tiến lên ôm lấy hắn.
Mộ Triết cưng chiều cậu thành quen, thế nên cũng không có phản xạ đẩy cậu ra.
Hai người chú cháu cứ thế mà ôm nhau.
"Chú.. cho em một cơ hội đi mà.."
Mộ Y Viễn run rẩy, như là van lơn, như là nỉ non. Giọng nói giờ đây nghẹn ngào, tha thiết mười phần.
Mộ Triết chỉ lẳng lặng ôm cậu chặt hơn, không hề trả lời, cố gắng tỉnh táo bỏ qua xúc cảm khó nói truyền đến da thịt hắn từ cơ thể mềm mại non nớt dưới áo ngủ mỏng manh của cháu yêu.
Mộ Y Viễn nghĩ là hắn từ chối, liền uất ức đến bật khóc.
Thua rồi, cậu chỉ vừa đánh trận đầu mà đã thua sạch hết.
Hay kế sách đầu tiên Mộ Triết liền cho cậu đáp án không thể nào đau đớn hơn.
Tiểu song tính nhân khóc rưng rức, bất mãn đến nỗi tay chân đều muốn bám chặt vào người nam nhân không buông. Cậu vùi mặt vào l*иg ngực thoang thoảng hương bạc hà của chú yêu, tham luyến cảm giác ấm áp đầy an toàn này.
Mộ Triết đã lâu không cùng đứa nhỏ này tiếp xúc thân mật. Chính hắn dõi theo Mộ Y Viễn lớn lên từng ngày từng ngày, trong mắt luôn xem cậu là nhóc con mình thương yêu cưng chiều mà nuôi dưỡng nên vẫn nhớ rõ giữ khoảng cách. Giờ đây đoá hoa hắn vun trồng chăm bón đã tươi tắn nở rộ, xinh đẹp yêu kiều. Từ bàn tay đến cẳng chân chạm vào hắn đều mang lại cảm giác mềm mại dễ chịu, khiến Mộ Triết không khỏi gồng mình nhằm giữ tỉnh táo.
Thật thơm, thật mịn.. da thịt của bé con trắng nõn mượt mà, nơi áp vào người hắn mát rượi thanh dịu. Mộ Triết bị cậu ôm đến cả người nóng lên, bàn tay ôm ở eo cậu vì thế không chịu được mà thêm phần siết chặt.
Mộ Y Viễn tuy còn thút thít khóc song vẫn cảm nhận được cái ôm ghì chặt của chú nhỏ. Chẳng đoán ra ý tứ trong hành động của hắn, nhưng cậu lúc này không còn gì để mất cả, liều chết một phen cũng là con đường duy nhất mà thôi.
Mộ Triết ôm người đến nghiện, đời hắn chưa bao giờ cận kề tiếp xúc với phụ nữ hay song nhi như thế này, cho nên dễ dàng bị cảm giác thoải mái của cái ôm làm cho đê mê mụ mị.
Quan trọng hơn, điều kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn là hai cái vυ' thịt của bé con không chút kiên dè ép vào l*иg ngực rắn chắc, khiến đầu óc hắn sắp ngừng trệ vì suy nghĩ: hai cái bánh bao mập này mềm vãi ra.
Trong lúc Mộ Triết còn đang chìm đắm trong khoái lạc tinh thần, bé con trong ngực đột nhiên rục rịch, ngẩng đầu lên nhìn hắn đầy thẹn thùng sợ hãi.
Chưa kịp để chú nhỏ lên tiếng, Mộ Y Viễn đã nhanh chóng đoạt lấy thế chủ động.
Hai bước ba bước, tiểu song nhi quyết liệt sấn tới, kiễng chân, áp môi mình vào môi của người đối diện.
Hôn rồi.
Mộ Triết trong phút chốc triệt để hoá đá.
Hai cánh hoa mềm mại hồng hào tức thì cảm nhận được độ ấm từ đôi môi mỏng đẹp đẽ của chú nhỏ. Mộ Y Viễn đầu đầy pháo hoa, nghịch ngợm còn mυ'ŧ nhẹ lên nơi mình hằng mơ tưởng, liền phát ra âm thanh chùn chụt xấu hổ. Đến khi bị một lực đạo rất lớn đẩy ra, cậu mới hoàn hồn trở lại.
Mộ Triết hai mắt long lên đυ.c ngầu, tay che trên miệng, tức giận đến mặt cũng đen sầm: " Quá quắt lắm rồi."