Xung Hỉ

Chương 19: Tính sổ

Lý Ngoan trẻ tuổi khí thịnh, không chịu thua ở trên giường, bất giác trên mặt tối tăm, nhất định phải tìm cách bù lại.

Cũng may năng lực học tập không tệ, nếm được vị cũng đỡ cơn thèm không còn bộ dạng gấp gáp như vậy nữa, ôm lấy Tào Ý cùng hắn hôn môi. Đã có việc da thịt cận kề nên hôn môi giờ khác xa trước kia, môi răng quấn quýt mang theo du͙© vọиɠ nồng đậm, hắn một bên hôn, một bên sờ lên đầṳ ѵú Tào Ý.

Đây là lần đầu Tào Ý bị người khác sờ qua nơi này, cảm giác quái dị không nói nên lời, thầm nghĩ bằng phẳng bình thường như vậy có gì hay mà sờ. Nhưng Lý Ngoan lại yêu thích không buông tay, sờ còn chưa đủ, lôi kéo Tào Ý đứng dậy, không cho người ngồi giữa hai chân mình.

Đầu xù hướng trước người lại gần nhưng cũng chỉ biết liếʍ liếʍ mυ'ŧ mυ'ŧ, Tào Ý rốt cuộc không chịu nổi, chỉ huy nói: “… Nhẹ nhàng cắn một chút cũng được, ngươi đừng liếʍ quài như vậy.”

Vừa dứt lời, miệng Lý Ngoan dùng sức ngậm đầṳ ѵú mυ'ŧ mạnh một cái, sau đó nghe Tào Ý, lấy răng khẽ cắn lên, Tào Ý nhất thời thở hỗn hển lên, cả người mềm nhũn hết nửa bên, ôm lấy bả vai rắn chắc của Lý Ngoan.

Lý Ngoan vô sự tự thông, thầm nghĩ ở trên giường cũng không phải cứ ôn nhu như nước là hay, thì ra Tào Ý thích hắn thô bạo một chút. Lúc này hai tay sờ xuống dưới, ôm lấy mông Tào Ý mạnh mẽ nâng lên, vật nghiệt chướng cứng như sắt kia chống vào cửa huyệt, thân trụ dinh dính nước sáng bóng, hòa lẫn giữa mỡ cùng thứ lúc trước Lý Ngoan bắn ra, làm cho phía dưới Tào Ý một vùng lầy lội.

Lần đầu tiên còn chưa nhắm ngay, trượt ra, Tào Ý một tay vịn vai Lý Ngoan, một tay vịn phía dưới của hắn, khó khăn nuốt vào.

Lý Ngoan hô hấp nặng nề, gắt gao nhìn chằm chằm nơi kết hợp của hai người, miệng phía dưới bị căng no đến mép trắng bệch, cảm giác chỉ động một chút liền có thể vỡ, đợi Tào Ý nuốt vào toàn bộ, mới hô hấp nặng nề mở miệng: “Như thế nào?”

Tào Ý chỉ ôm cổ Lý Ngoan không nói lời nào.

Lý Ngoan còn cho rằng y ngượng, hiếm thấy nhìn thấy Tào Ý như vậy, bên trong y vừa nóng vừa hẹp, chặt chẽ ôm trọn lấy thứ kia của Lý Ngoan, cho dù hiện tại muốn lấy mạng hắn, hắn cũng cam tâm tình nguyện cho. Chỉ biết lý luận suông trên giấy, thiếu niên chưa từng nếm qua tư vị như vậy, lúc này sắc dục hun tâm, tϊиɧ ŧяùиɠ lên não, ôm lấy Tào Ý thẳng lưng đẩy hông, động tác phóng túng mạnh mẽ làm y.

Tào Ý cưỡi trên người Lý Ngoan, bị đẩy đến lung lay sắp đổ, chỉ cảm thấy suy nghĩ trong lòng một chút cũng không sai, Lý Ngoan quả đúng là quỷ đói háo sắc, trong đói là sắc quỷ.

Lý Ngoan một tay siết eo Tào Ý, một tay dùng sức đè cổ y lại, đầu vùi ở hõm vai vừa hôn vừa gặm, giường bị hắn đυ.ng đến cạch cạch vang rền, che đi tiếng hai người gây ra.

Thanh âm kia nghe vào làm Tào Ý mặt đỏ tới mang tai, không khỏi cảm thấy may mắn đêm nay không bảo người trông coi ở bên ngoài, bằng không thật sự mất mặt vô cùng.

Y nhẹ nhàng kéo lại tóc tai Lý Ngoan, kéo hắn ra khỏi bả vai mình, nhỏ giọng oán giận: “Nhẹ một chút, giường sắp bị ngươi làm sập rồi.”

Lý Ngoan mồ hôi nhễ nhại, gương mặt tuấn tú ửng đỏ, bị Tào Ý vừa nói như vậy càng thêm kích động.

“Ngươi còn lạnh không.”

Thấy y lắc đầu, Lý Ngoan liền mượn tư thế này nhấc người lên, bảo Tào Ý nằm úp sấp trên người mình ôm chặt, nhất định phải xuống giường làm. Hắn đem người đẩy lên tường, khuôn ngực nóng rắn chắc lập tức đè lên, tính khí bởi vì đi bộ mà trượt ra nặng trình trịch rơi giữa hai chân, Tào Ý nhìn qua lại dùng bàn tay nâng lên, chính thứ này cắm vào bên trong, làm cho bản thân chết đi sống lại.

Bị y nhìn chuyên chú như vậy, Lý Ngoan quả thực không chịu được, thứ phía dưới run rẩy đứng thẳng, phun ra một ít chất nhầy trong lòng bàn tay Tào Ý, sợ tới mức Tào Ý cầm tay chặn lại, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi, lòng nói vừa mới thú vị, Lý Ngoan cũng đừng bắn chứ.

Sói con trong nháy mắt thẹn quá hóa giận, nhào tới nâng một chân Tào Ý lên, bảo y đứng một chân, cả người đành phải treo trên người mình.

“Ta không muốn bắn! Chính là… ngươi, ngươi chạm vào ta, ta không chịu được.”

Thứ thô nóng lần thứ hai đâm vào, tư thế đứng khiến Tào Ý cảm nhận càng thêm rõ ràng, chỉ cảm thấy phía dưới như bị nhét ngang một cây gỗ bự, lúc này rên lên một tiếng, lại ôm chặt Lý Ngoan, một chút ý phản kháng cũng không có, nhẹ giọng nói: “Nhẹ một chút, chậm một chút, không chê cười ngươi.”

Trong phòng vang lên tiếng nước quái dị, như tiếng giày giẫm lên bùn lầy ngày mưa, lặp đi lặp lại tiếng dinh dính nhấc chân đạp xuống.

Tào Ý bị hắn xỏ xuyên đến thở dốc không ngừng, ngẩng đầu lên đôi mắt không biết nhìn về phía nơi nào, bất mãn Lý Ngoan cúi đầu làm không nói lời nào, liền nhẹ vặn lỗ tai hắn, trêu ghẹo nói: “Không phải…. chỉ có vậy chứ, ngươi sẽ làm nhiều hơn hở? Lúc thường, ừm… chủ ý rất nhiều, lúc này, a, sao lại… lại không nói gì?”

Không nói còn tốt, y vừa nói như vậy, Lý Ngoan đột nhiên ngẩng đầu, liếc mắt nhìn y.

Vẻ mặt vi diệu, hai mắt đỏ ngầu, ngay lập tức khiến Tào Ý ý thức được nguy hiểm, hối hận cố ý nói lời này trêu chọc Lý Ngoan.

Chỉ thấy Lý Ngoan chậm lại lực dưới thân, ôm Tào Ý trở về giường, lại cùng y đổi tư thế khác, bảo Tào Ý úp mặt xuống, tứ chi mở lớn hình chữ đại dính sát vào giường, cứ như vậy cái mông vểnh lên vừa vặn thuận tiện cho động tác của Lý Ngoan. Hắn nằm ở trên người Tào Ý, đỡ lấy thứ phía dưới đâm vào, vừa vào đến cùng, cả người quấn lấy y, mười ngón đan xen, từng chút từng chút một, dùng hết mười phần sức làm y.

Tiếng rêи ɾỉ của Tào Ý chợt thay đổi, nức nở cầu xin tha thứ, chỉ cảm thấy cả người tựa như bị Lý Ngoan đâm xuyên.

“Chậm một chút… a, ngươi, ngươi chậm một chút…”

Lý Ngoan mắt điếc tai ngơ, tàn nhẫn làm y, Tào Ý không nói được lời nào trọn vẹn, vừa nói chuyện, Lý Ngoan liền ôm lấy cổ hôn y.

“… Hừ, ngươi luôn như vậy, rõ ràng cái gì cũng biết còn muốn lừa gạt ta, khi còn bé cũng như vậy, lớn rồi cũng như vậy.”

Lý Ngoan ác thanh ác khí, rốt cuộc vạch trần tất cả, ở trước mặt Tào Ý làm tên tiểu súc sinh không cần mặt mũi, thứ dưới thân hắn thô dài cứng rắn, đầu còn hơi ngẩng lên, tính tình như lừa, thứ đồ phía dưới cũng giống lừa, cắm vào bên trong còn giống như mang theo móc câu, làm toàn thân Tào Ý mềm nhũn như bãi nước, lúc thường kiêu căng tự mãn bất động thanh sắc như vậy, ở trên giường gặp phải Lý Ngoan chỉ có thể chịu thua xin tha.

“Ta đều nhớ kỹ hết… hừ, chín tuổi, ngươi không thể ra khỏi phủ gặp mẫu thân, liền trút giận lên ta, nhốt ta ở ngoài cửa.”

“Lý Ngoan… ngươi, ngươi chậm một chút, ôm ta đi.”

Hai người ở trên giường đè lên nhau một trên một dưới, thân mật vô cùng, Lý Ngoan vai rộng eo hẹp, bá đạo đè trên người Tào Ý, mơ hồ nhìn thấy thứ gân xanh giữa hai chân Tào Ý rút ra đâm vào. Tào Ý chịu không nổi đưa tay ra sau lưng đẩy hắn ra, bị Lý Ngoan không nói một lời nắm lấy, mười ngón giao nhau đặt trên giường.

“Mười tuổi… người khác làm mai cho ngươi, ta khóc lóc chạy ra ngoài tìm ngươi, ngươi còn trốn không cho ta tìm được.”

Lý Ngoan một bên làm y, một bên lật lại những nợ cũ mấy năm nay, mỗi lần nói một câu, liền dùng sức một phần, trong phòng tiếng thân thể va chạm không dứt bên tai, át đi cả tiếng khóc của Tào Ý.

Tào Ý gần như bị Lý Ngoan giết chết ở trên giường.

“Lý Ngoan, van cầu ngươi.”

“Năm ấy vì Ôn Như Hối, ngươi còn răn dạy ta…” Lý Ngoan càng nói càng oan ức, nhưng vẫn nghe lời Tào Ý, ôm lấy y, đổi về tư thế mặt đối mặt ban đầu. Tào Ý bất chấp những thứ khác, ôm cổ Lý Ngoan hôn hắn, không kịp đợi nâng eo lên ve vuốt thứ kia của Lý Ngoan.

“Ta làm sao lại khiến ngươi sợ hãi, còn nói muốn cùng ta tách ra, ngươi đây là làm gì, trước tiên tát ta một cái, lại cho người ta một quả táo nói muốn cùng người ta viên phòng.” Lý Ngoan vành mắt đỏ lên, cố nén nước mắt, cắm vào bên trong Tào Ý sung sướиɠ bấy nhiêu, trong lòng lại khó chịu bao nhiêu, lúc này cắn chặt miệng Tào Ý, tàn bạo mà hôn y, dưới thân thứ nghiệt vật kia rút ra hết lại đâm vào tận sâu, ra vào còn mang theo chất lỏng tí tách, đúng là đem thứ bắn lúc trước đều ép hết ra ngoài.

Tào Ý bất chấp tính toán của Lý Ngoan, bị làm đến mức nói năng lộn xộn, xin Lý Ngoan thương y.

Trong lòng Lý Ngoan lúc này mới thoải mái chút, bất đắc dĩ đổi về làm nhẹ nhàng, ngoài miệng lại không chịu thua: “Ta mặc kệ, chờ một lát xuống giường đi viết cam kết liền, dù sao đời này ngươi chỉ có thể có một mình ta.”

Tào Ý ừ ừ à à qua loa gật đầu, lòng nói thì ra thằng nhóc này quen mượn đề tài để nói chuyện của mình, còn không động nhanh lên.

Lúc này đỡ lấy bả vai hắn, tự mình ngồi xổm trên giường, chủ động lên xuống giữa hông hắn, Lý Ngoan rên lên một tiếng, bị Tào Ý chủ động kẹp như vậy, suýt nữa đã đầu hàng, khó khăn lắm mới không mất mặt, ở trên giường cùng Tào Ý đấu đến hăng say, Tào Ý động hắn liền dừng, Tào Ý dừng hắn liền động, làm đến Tào Ý không kêu to nổi, tính khí phía trước dính ướt, cọ xát lưu lại trên bụng Lý Ngoan.

Tào Ý dừng động lại, chỉ chốc lát sau bụng đã căng lên, đúng là không khống chế được mà co giật, sau đó nặng nề ngồi xuống, không còn âm thanh ôm lấy Lý Ngoan thở dốc, tính khí phía trước không được an ủi, bị Lý Ngoan ngây thơ làm một trận, cứ như vậy xuất tinh.

Đợi lấy lại tinh thần, nhìn thấy Lý Ngoan đang khóc.

Tào Ý uể oải, hỏi hắn khóc cái gì.

“Quá… quá thoải mái, bên trong của ngươi luôn hút chặt ta.”

Lý Ngoan hai mắt đỏ bừng như nổi lên tơ máu, trán nổi gân xanh, hiển nhiên là sảng khoái đến cực hạn, có chút không chịu được nữa, mới cố nén hai lần, phát run cầu khẩn nói: “… Ta, ta muốn bắn, còn muốn ngươi hôn ta, ôi trời ta, ta không muốn bắn…ngươi, ngươi đừng gắp quá như vậy, tâm can ơi, ca ca tốt, ông ơi, ông cười nhạo ta.”

Hắn nói năng lộn xộn, trong miệng nghẹn ngào nức nở, nói bên trong Tào Ý vừa nóng vừa mềm, bao bộc làm hắn thoải mái, hắn không muốn bắn, xin Tào Ý ôm hắn hôn hắn.

“Hu hu… người ta không muốn mất mặt, không muốn đi ra đâu, xin ngươi, ngươi hôn ta đi.”

Trong miệng hắn cầu xin, phía dưới lại không chút khách khí, đè Tào Ý gắt gao trên giường, giống như người trong ngực này có thâm thù đại hận gì với hắn, chân đạp xuống giường, ra sức tiến vào bên trong, làm Tào Ý rêи ɾỉ liên tục.

Lúc đầu còn nhớ cái gì chín nông một sâu kiểu như lành nghề, đến cuối cùng liều mạng, toàn bằng bản năng, cắn răng khổ cực đâm chọc mấy trăm lần, sau đó chau mày, cuối cùng không ngăn nổi sảng khoái việc cá nước vui vầy, chật vật bắn vào bên trong Tào Ý.

Hai người ngã ở trên giường, ôm lấy nhau thở dồn dập.

Lý Ngoan ôm Tào Ý không buông tay, lại còn đang yên lặng rơi lệ, vừa hôn vừa cọ, nước mắt dán ở cổ y.

Lúc này Tào Ý mới phục hồi lại tinh thần, ý thức được vừa rồi phóng đãng chìm đắm trong tìиɧ ɖu͙©, vội ho một tiếng, che giấu nói: “Còn biết nhiều trò như vậy, đều học theo ai.”

Lý Ngoan không lên tiếng, lại ôm Tào Ý, không cho y nằm trên người mình, thứ dưới thân nửa mềm dựa vào tϊиɧ ɖϊ©h͙ bôi trơn, cọ xát nhét vào trở lại.

Tào Ý ngượng ngùng giãy dụa, nhỏ giọng nói: “Làm gì vậy, còn không lấy ra.”

“Không muốn… chỉ muốn nhét vào, ta yêu thích chỗ này của ngươi, sau này mỗi ngày muốn cùng nơi này thân thiết.”

Tào Ý đỏ cả mặt, lại mặc cho Lý Ngoan bắt nạt.

Lý Ngoan không cho y động, một lúc lâu sau, mới giả vờ bình tĩnh nói: “… Xem người ta làm như vậy, cái khác ta cũng biết làm, lần sau chúng ta thử nữa nha.” Hắn bám vào bên tai Tào Ý nói nhỏ, Tào Ý nghe được mặt đỏ tới mang tai, đẩy Lý Ngoan sang bên cạnh, chịu không nổi nói: “Đừng nói nữa, cũng không biết ngại hay sao.”

Lý Ngoan không hé răng nhưng chóp tai đỏ lên, ôm chặt Tào Ý.

Tào Ý mệt mỏi toàn thân đau nhức, dưới thân khắp nơi bừa bộn, hai người cũng không có sức đi đổi, chỉ nằm ở trên giường, bốn mắt nhìn nhau, Tào Ý ôn nhu nói: “Sau này có chuyện gì nói rõ ràng ra, đừng có động một chút lại chơi xấu, cũng đừng đem tức giận trút lên người khác.”

Lý Ngoan mất hứng nói: “Vậy ngươi cũng không được hắt nước lạnh vào ta, ngươi biết rõ ta thích mềm không thích cứng, còn muốn ngươi dỗ ta, trong mắt cũng chỉ có ta, mặc dù răn dạy, vậy dạy bảo xong phải ôm ta một cái, ngươi ôm ta một cái ta liền không tức giận nữa.”

Tào Ý bất đắc dĩ nở nụ cười, cảm thấy bầu không khí vừa vặn, vừa muốn mở miệng, Lý Ngoan lại kêu loạn nhào tới: “Không cho nói không cho nói, có chuyện gì muốn bàn ngày khác lại bàn! Hôm nay là ngày đẹp chúng ta viên phòng, cái gì cũng không cho nói!”

Hắn một bên làm nũng, vừa đem tính khí mới cứng lại cắm vào trong cơ thể Tào Ý lần nữa, cả người đè trên người Tào Ý, ưỡn thắt lưng cày cấy, nói muốn đem mấy thứ học được chơi qua một lần.

Lúc trước Tào Ý còn chê cười Lý Ngoan mất mặt, lại không nghĩ tới sau lần đầu hắn chịu đựng qua lại ở trên giường thiên phú dị bẩm như vậy, lúc này không ngừng kêu khổ, bị làm đến ừ a nói năng lộn xộn, cho dù muốn nói cái gì cũng không nói nên lời.