Lý Ngoan lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên xem da^ʍ sách, có lần cùng Tào Ý lên núi đào sâm, bò đến một nửa nghe được động tĩnh phía trước không đúng, giống như có nữ nhân kêu thảm thiết, nói là kêu thảm thiết cũng không đúng, vừa kêu vừa mắng, còn nghẹn ngào thở dốc.
Không chờ Lý Ngoan nhìn rõ, liền bị Tào Ý che mắt, cưỡng ép ôm lấy đổi con đường khác. Lý Ngoan nói có kẻ xấu đang hành hung gϊếŧ người, Tào Ý đỏ cả mặt, chỉ coi như không nghe thấy, nắm tay hắn cúi đầu đi về phía trước.
“Ê! Lý nhị! Ngươi làm gì, đưa sách cho ta!” Tề Uyển đang xem nhập tâm, sách liền bị Lý Ngoan lấy đi.
“Thứ này không tốt, ta thay ngươi giữ, chờ ngươi có sách mới, lại lấy đến đổi với ta.” Hắn một mặt ngôn từ nghĩa chính, bị Tề Uyển mắng cũng không thèm để ý, ngược lại là Tề Uyển, quay lưng lại tránh người, không được tự nhiên chỉnh lại đũng quần.
“Lý nhị, ngươi đã hôn người khác chưa.”
Hai huynh đệ nằm trên bãi cỏ, nhìn bầu trời.
Lý Ngoan lắc đầu, Tề Uyển còn nói tư vị hôn môi tuyệt không thể tả, Lý Ngoan phì cười ra tiếng, bảo Tề Uyển nói một chút coi tốt chỗ nào.
Đối phương vẻ mặt say mê nhớ lại, nói hôn lên môi nha hoàn trong nhà, vừa mềm vừa thơm, như trong mùa đông lạnh giá ăn được bánh sữa vừa mới hấp xong, cắn một miếng liền tan trong miệng, sau đó hỏi ngược lại Lý Ngoan: “Ngươi chưa hôn môi đệ muội hả?”
Lý Ngoan vẻ mặt “Ngươi có bệnh hả” nhìn hắn chằm chằm, không thể tưởng tượng nổi nói: “Ta nhìn thấy y trốn còn không kịp, còn hôn môi y? Mỗi ngày đều lải nhải kêu ta hái mướp, tưới nước bón phân cho mấy cây cỏ của y, buổi tối ta đạp chăn y đều phải đem chân của ta nhét trở lại, nhưng ta nóng mà! Cơm nước xong phải rửa chén, đúng giờ làm bài tập, trộm lười biếng một chút sẽ bị phạt, ta hỏi ngươi, ngươi xem thấy tiên sinh ngươi muốn hôn môi người không? Tào Ý so với tiên sinh còn đáng sợ hơn nhiều.”
Trong đầu Tề Uyển xuất hiện hình ảnh tiên sinh cầm thước, mặt nhăn như vỏ cây, khóe miệng xệ xuống chất vấn bộ dáng hắn và Lý Ngoan, nhất thời có chút buồn nôn, phẫn nộ nói: “Vậy thiệt không có hứng thú lắm… Nhưng mà tiên sinh sao so được với đệ muội, thôi thôi, nếu đều thúc giục ngươi làm bài tập, thì không có gì khác nhau, khổ ngươi.”
Hai người liền ghé vào một chỗ, nói thầm vài câu nói xấu tiên sinh, Tề Uyển hơi nhướng mày, mặt tựa mướp đắng, nói mẫu thân hắn bắt đầu thu xếp việc hôn sự cho hắn, sách cũng không muốn kêu đọc, chỉ đợi việc hôn sự thành, đi tiền trang nhà mình cùng mấy vị ca ca học quản sự, dứt lời liền thở dài.
“Hai người mặt cũng chưa gặp mấy lần, muốn nằm trên cùng một cái giường ngủ, còn muốn cùng nhau sống qua ngày, nếu như muốn ta tự mình tìm, nhất định muốn tìm một người ôn nhu như nước, ta vừa nhìn liền muốn thương nàng nhiều lắm, Chiêu Chiêu như vậy cũng rất tốt, nhưng đáng tiếc bị tiểu tử ngươi nhanh chân hơn rồi.”
Lý Ngoan giả bộ tức giận, rồi lại vui vẻ trong lòng, làm bộ đấm Tề Uyển một quyền: “Đi đi đi, chớ nói lung tung.”
Nhớ lại nụ cười của Chiêu Chiêu, đặc biệt lúc ánh mắt thiếu nữ e thẹn mong chờ đứng dưới tán cây ngẩng đầu nhìn hắn, bất giác cũng cười theo, cười xong lại cảm thấy mất mát, không nhịn được để tay lên ngực tự hỏi, muốn hôn môi Chiêu Chiêu sao? Hình như cũng không muốn.
“Hỏi ngươi đây, làm sao ngẩn người rồi!” Tề Uyển bất mãn đẩy hắn, Lý Ngoan trong nháy mắt hoàn hồn, che giấu nói: “Cái gì?”
“Ta nói nếu lúc trước ngươi được lựa chọn, ngươi muốn nương tử là cô nương như thế nào.”
“Ta à ——” Lý Ngoan tiện tay ngắt cọng cỏ ngậm trong miệng, hai chân tréo nguẩy nằm trên đất, một tay đặt ở sau đầu gối lên, lười nhác nói: “Tìm một người có thể chăm sóc ta chứ, tốt nhất là lớn hơn ta, không cần quá chiều ta, phải thông minh, như vậy nói chuyện mới không tốn sức, phải biết làm cơm, may vá xiêm y, người thức thời, hiểu chuyện, không cần chờ ta đến dỗ dành.”
Tề Uyển: “…”
Tề Uyển không thể nhịn được nữa: “Tiểu tử ngươi thực sự không có mặt mũi, còn không thấy ngại nói không muốn hôn môi đệ muội?!”
Lý Ngoan bật người lên khỏi mặt đất, tiện tay phủi cỏ dại xuống, cười vui vẻ cùng Tề Uyển đấu võ mồm, đem chuyện ba ngày sau phải giao bài tập quăng ở sau gáy, ai về nhà nấy, ai tìm mẫu thân người nấy.
Lý Ngoan một đường đi một đường nghĩ, hắn nguyện ý cùng Tào Ý sống qua ngày, cùng với chuyện có muốn hôn môi y hay không thì có liên quan gì.
Hắn sờ tiền tiêu vặt trong túi đầu tháng Tào Ý phát cho hắn, trong chớp mắt chỉ còn lại một nửa, phải mua chút điểm tâm yêu thích, đi ngang qua chợ thấy có người bán hạt giống, liền ngồi xổm xuống chọn chọn lựa lựa, bó tay toàn tập, nhìn cái nào cũng giống nhau, dứt khoát móc sạch tiền trên người, gọi tiểu thương tính tiền, mua về cho Tào Ý.
Nghĩ thời gian còn sớm, vội vàng đi hái mướp trước khi Tào Ý về đến nhà là được, lại đi trêu chó chọc mèo, đầu đường cuối ngõ đi một vòng, cùng tỷ tỷ muội muội của hắn, oanh oanh yến yến lần lượt chào hỏi, đùa giỡn, nhà này lấy cái bánh quả hồng, nhà kia lấy cái bánh bò bánh tiêu, chỉ chốc lát sau hai tay nặng trịch, ăn xong còn nhớ phải lau miệng, để Tào Ý nhìn thấy lại muốn lải nhải hắn cơm ăn không ngon mà ở bên ngoài ăn vụng.
Hắn ăn cơm Tào Ý làm, ăn nhiều năm như vậy, qua lại cũng có mấy thứ đó thôi, hắn vừa nghĩ tới Tào Ý, vừa đi về nhà, ở ngoài tường viện liền nghe thấy âm thanh Tào Ý dạy bảo người hầu bàn, thầm nghĩ trong lòng đại sự không ổn: Gay go rồi, sao hôm nay Tào Ý về nhà sớm vậy.
Đứng ở cửa ngó dáo dác, thấy Tào Ý đứng ở trong viện, sắc mặt không vui lật xem sổ sách, hầu bàn quản sự cúi đầu đứng trước mặt y, rõ ràng bị mắng không nhẹ.
Lý Ngoan nhìn ra hôm nay không thích hợp gây sự, cong eo, muốn từ chân tường lẻn đi.
Tào Ý cũng không quay đầu lại, lạnh giọng mở miệng: “Đứng lại.”
Giống như sau lưng y có mắt vậy, chống lại Lý Ngoan như mèo vờn chuột, hồ ly bắt thỏ, một chụp là chuẩn, lại răn dạy người hầu bàn vài câu, đuổi người đi.
“Lại đi đâu chơi bời? Kêu ngươi hái mướp không hái, coi lời của ta như gió thoảng bên tai, nhà này một mình ta à?” Tào Ý quay đầu lại nhìn hắn.
Lý Ngoan thăm dò da^ʍ sách cất trong túi, trong bụng thì ngó xem đồ ăn, mướp thì đung đưa treo trên giàn —— một trái chưa hái. Trước khí thế bỗng dưng yếu đi một chút của Tào Ý, lý không thẳng, khí không tráng, lúc này bày vẻ lấy lòng, đến gần giống như chó con vây quanh Tào Ý vòng tới vòng lui, nói mấy dây mướp này là hai người cùng nhau trồng, tất nhiên hái cũng phải cùng nhau hái, sẵn tiện dựa vào Tào Ý, nhất định phải dắt tay y hái mướp.
Tào Ý biết hắn lười biếng, chỉ cười không nói, bảo Lý Ngoan đi lấy nước rửa tay, mình thì vào nhà cởi ngoại bào ra, nhóm lửa làm cơm.
“Hôm nay ngươi trở về sớm thật.”
Tào Ý ôn hòa “Ừ” một tiếng, không nói chuyện thân thể không thoải mái trước mặt Lý Ngoan.
Mấy ngày gần đây Đại bá mới mở thêm cửa tiệm mới, Đại phòng Nhị phòng không biết quản lí, quản thì ra một đống nợ xấu, trừ lúc mỗi tháng chia hoa hồng lấy tiền, những việc vặt vãnh khác đều đẩy cho Tào Ý chăm chỉ lại tỉ mỉ, tiệm mới bận rộn, y đã liên tục nửa tháng làm xuyên suốt, trời chưa sáng dậy sớm làm cơm cho Lý Ngoan, làm xong cơm lại đi thống kê sổ sách, ở trong cửa tiệm xoay qua xoay lại như vậy mà hết một ngày. Lý Ngoan lớn cũng đỡ hơn một chút, có thể giúp giặt quần áo, nhưng mà những việc may may vá vá này lại không kiên nhẫn làm, vẫn phải do Tào Ý.
Lý Ngoan tiến sát lại gần, nhìn chằm chằm vầng thâm dưới mắt Tào Ý: “Nhìn ngươi mệt lắm.”
Sau đó đoạt lấy chậu nước, đẩy y ra ngoài: “Đi đi đi, hôm nay ta làm cơm, ngươi đi hái mướp.”
Tào Ý hơi cảm thấy vui, hái mướp đi vào, liếc mắt thấy được Lý Ngoan đang bắt đầu làm khùng làm điên, nào là châm nước, thêm nước rồi lại thêm nước, thêm mấy lần bột càng ngày càng nhiều, không thành hình được, tí tách theo tay Lý Ngoan, hai người hai mặt nhìn nhau, Lý Ngoan như không có vấn đề nói: “… Hôm nay không ăn mì, ăn bánh hen.”
Tào Ý nhịn cục tức, không lấy mướp đập đầu Lý Ngoan, đuổi hắn sang một góc chơi. Lý Ngoan cười khà khà, rửa tay sạch sẽ móc ra túi vải nhỏ ném lên kệ bếp, giống như vô ý nói: “Mua cho ngươi, hạt giống gì ta cũng không biết, gieo chơi đi, trồng hư ta dọn cho ngươi.”
Tào Ý cúi mặt nhìn mũi, lại đột nhiên không nổi giận, cùng Lý Ngoan thương lượng chính sự: “Tháng sau tổ mẫu ngươi đại thọ bảy mươi, nghĩ kỹ quà mừng thọ tặng cái gì chưa?”
“Chúng ta không có tiền, tâm ý đến là được rồi, hái mấy trái cây của ngươi trồng đem tới, ngươi mà tặng cái gì đáng giá, Đại bá Nhị bá sẽ nói ngươi thu hàng tích góp lại tiền riêng, liền muốn trừ tiền ngươi.”
Vẻ mặt Lý Ngoan nhàm chán, rõ ràng không để ở trong lòng, thêm củi vào bếp lò, quạt gió, đốm lửa nhỏ cháy lên, thiếu chút nữa bắn tóe lên vạt áo Tào Ý, lại tiếp tục luống cuống tay chân.
Lý nhị đυ.ng đâu hư đó, làm chuyện tốt không ra gì toàn ra chuyện xấu, Tào Ý quả thực muốn đá hắn ra ngoài.
“Không được, bà vẫn không đồng ý ta đem ngươi đưa trong kinh đọc sách, sợ ngươi bị người bắt nạt, để mượn cơ hội lần này cho bà chấp nhận.”
Lý Ngoan không tiếp lời, ừm một tiếng đứng dậy, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Tào Ý. Tào Ý cho là hắn lại muốn làm trò, còn chưa kịp mở miệng kêu hắn đi ra ngoài, chỉ nghe Lý Ngoan nghiêm túc nói: “Ngươi cùng người khác hôn môi chưa?”
Tào Ý không chút nghĩ ngợi: “Chưa từng.”
“Có cùng Ôn Như Hối không?”
Tào Ý nguýt hắn một cái, để cho hắn có chuyện nói thẳng.
“Không nói thôi quên đi, hôm nay Tề Uyển nói hôn môi giống như ăn bánh ngọt vậy, ta chưa hôn qua, nên hỏi một chút thôi.” Hắn đột nhiên đến gần, nhìn chằm chằm môi Tào Ý, tự lẩm bẩm: “Bánh ngọt thì mềm, miệng cũng mềm, bánh ngọt thì thơm, chẳng lẽ miệng cũng thơm? Vừa hay ngươi ở đây, để cho người ta thử xem mà.”
Tay Tào Ý còn để ở trong chậu bột, giả vờ trấn định mà đứng, nếu lúc này né tránh không cho Lý Ngoan nhìn, hắn nhất định không bỏ qua. Tên Lý Ngoan này có chút tật xấu, nhất định phải làm ngược lại người khác, càng không cho hắn làm cái gì, hắn lại càng muốn làm cái đó, coi như tạm thời bỏ qua, ngày sau cũng phải tìm cơ hội để bù lại gấp bội, đành phải vuốt lông, hắn sau khi thử cảm thấy không thú vị, sẽ không nhắc lại.
Từ trước lúc ở kinh thành, Tào Ý cùng đám công tử kia ăn chơi chè chén vung tiền như rác, mặc dù chưa từng làm, nhưng trận chiến gì cũng đều gặp, Lý Ngoan tuy đầu óc thông minh, nhưng trước mặt y vẫn có chút ngây ngô, liếc mắt nhìn thì biết đến tuổi rồi, bắt đầu ham muốn.
Lý Ngoan ấn bả vai Tào Ý, không cho y động, nhất định phải cùng y hôn môi thử.
Thiếu niên mười sáu tuổi trổ mã đã cao ngang y, lại cả ngày cà lơ phất phơ không đáng tin cậy, đột nhiên nghiêm túc, Tào Ý rất không quen, bị Lý Ngoan chuyên chú nhìn như vậy, trong lòng Tào Ý chỉ còn lại một ý nghĩ: sinh mẫu Lý Ngoan nhất định xinh đẹp, không biết ánh mắt hắn giống ai, lão nhị này ở Lý gia không được sủng ái, cho dù chỉ dựa vào đôi mắt này, cũng có thể lừa gạt được không ít người.
Hơi thở hai người giao hòa, Lý Ngoan lại không thật sự hôn xuống, ước chừng dừng lại cách một ngón tay.
“Tào Ý, sao ngươi không né.”