Liên Minh: Ta Người Đi Rừng Sáng Tạo

Chương 1: Hệ thống bị mình gọi ra rồi

“Bị dẫn trước 2-0, xem ra triều đại của EDG tại LPL(giải đấu liên minh huyền thoại chuyên nghiệp Trung Quốc) đã chấm dứt.”

“Phong độ hiện nay của RNG rất tốt! Nói không chừng, chung kết thế giới năm nay có hy vọng đấy!”

“Đoạt lấy chức vô địch thế giới ở ngay trên chính sân vận động Tổ Chim của chúng ta, đó là chuyện hạnh phúc đến dường nào, vinh dự đến dường nào!”



Tống Mệnh đứng trước gương trong nhà vệ sinh, ngắm nhìn gương mặt đẹp trai ngời ngời của mình, trong ánh mắt lóe lên vẻ vui mừng.

Hắn xuyên không rồi.

Quay về thời điểm mùa thứ 7, trở thành người đi rừng dự bị của EDG.

Và đang ở trong tình trạng bị RNG dẫn trước 2-0.

Cái thứ xuyên không chỉ có trong tiểu thuyết này, vậy mà giờ đây lại xuất hiện ở trên người hắn!

“Đi thôi.” Meiko bước ra từ nhà vệ sinh, kéo Tống Mệnh đi về phía phòng nghỉ.

Đến phòng nghỉ của EDG, Tống Mệnh nghe được một đoạn hội thoại được tôn sùng là Thánh Kinh ở kiếp trước.

A Bố(biệt danh của HLV trưởng EDG) nhận được điện thoại từ ông chủ của EDG.

“Ông chủ, À! Cậu ấy(Xưởng Trưởng - Biệt danh của Clearlove, người đi rừng của EDG) ở pha giao tranh cuối cùng lại không dùng chiêu cuối, chắc là đầu óc có vấn đề rồi.”

“Tôi không có mắng, ván trước tôi cũng không mắng cậu ấy, nhưng ván này vẫn có vấn đề.”

A Bố cúp điện thoại, khiển trách Xưởng Trưởng: “Sao cậu lại không dùng chiêu cuối! Ở bãi chim không dùng, cuối trận cũng không dùng, cái gì vậy?”

“Pha ở bãi chim đó, tại sao cậu lại không dùng chiêu cuối hả? Sắp chết cũng không dùng, lúc sau cũng không dùng, giao tranh then chốt cũng không dùng, làm gì vậy?”

Lúc này, Tống Mệnh đã đi vào phòng nghỉ, nghe thấy Xưởng Trưởng trả lời một cách rất vô tội: “Gragas bên kia quanh quẩn trong rừng chúng ta. Đường dưới cứ gọi tôi xuống, tôi xuống sao được? Người ta cứ vào rừng của tôi.”

Bầu không khí trong phòng lúc này lâm vào bế tắc.

Bộ dạng mê mang đó của Xưởng Trưởng làm cho A Bố càng thêm tức ói máu.

“Cậu ngẫm lại cho kỹ đi! Ván sau Tông Mệnh ra thay!” A Bố nói với vẻ mặt âm trầm khi thấy Tông Mệnh vừa đi vào.

Trong lòng Tông Mệnh “Rắc!” một tiếng tan vỡ.

Cho mình ra sân dưới tình huống bị dẫn 2-0 trong trận chung kết mùa hè.

Đây chẳng phải là muốn mình lên lãnh hậu quả hay sao?

Mình không muốn đổ vỏ đâu!

Tông Mệnh khóc không ra nước mắt.

Xưởng Trưởng bên kia cũng trợn tròn mắt lên.

Mặc dù phong độ của cậu ta không quá tốt, nhưng chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ bị thay!

Nhưng cậu ta cũng không phản đối, liếc Tông Mệnh một cái rồi ngồi trên ghế salon tỏ vẻ giận dỗi với A Bố.

Vẻ mặt A Bố khá lên một chút, nhìn Tông Mệnh nói: “Đừng quá lo lắng, cứ thong thả mà đánh. Tất cả trách nhiệm đều do tôi chịu!”

Tông Mệnh chết lặng.

Anh nói thoải mái nhỉ? Đánh mà thua, người mắng chẳng phải cũng là anh ư?

Hơn nữa, mình vừa mới xuyên không qua, đã an bài cho mình chuyện có độ khó khủng bố như vậy rồi sao?

Chơi sao nữa?



Trên bàn bình luận của LPL, wAwa và Mile đang bình luận.

Lúc trước, Mile đã từng công bố mình là fan của Xưởng Trưởng, nhưng để đảm bảo tính công bằng khi phân tích, anh ta chỉ có thể cười gượng nói: “0-2 rồi, với phong độ hiện tại của EDG rất khó để lội ngược dòng được.”

“Chủ yếu là do họ đánh hơi loạn, cả giao tranh tổng và đi đường đều tỏ ra lộn xộn.” Mặt wAwa đầy hớn hở, cứ như sợ rằng người ta không biết gã là một fan RNG chính hiệu vậy.

“Ờ…ờ...” Vốn là Mile cũng đã chấp nhận thực tế, còn nghĩ có khi nào EDG tung ra tuyệt chiêu gì đó không? Nhưng tin tức hậu trường khiến cho anh ta ngỡ ngàng!

“Vừa nhận được thông tin mới: ván tiếp theo EDG sẽ thay Xưởng Trưởng ra, để cho tuyển thủ mới - Todie ra sân!”

Woa!

Tiếng bình luận vừa vang lên, khán giả tại đó lập tức nhốn nháo.

“Cái gì vậy? Cho dù Xưởng Trưởng có chơi không tốt đi chăng nữa, cũng không thể bị thay ra chứ, đây là linh hồn của đội đó!”

“Todie là ai? Nghe quen quen nhưng hình như không có ấn tượng gì cả?”

“Người đi rừng mới của EDG, tham gia cúp Demacia, khi đó Xưởng Trưởng vừa trải qua s6(mùa 6) đen tối nên cậu ta đi thay.”

“Vô cho đủ đội hình thôi, cả giải đấu chẳng thể hiện được gì cả, được Iboy gánh nên mới có được chức vô địch!”

“So với Iboy thì tuyển thủ mới này không có chút ấn tượng nào cả!”

“Phế như vậy sao còn cho ra sân?”

“Chẳng lẽ EDG muốn tự hủy, coi trận chung kết như đấu luyện ư?”



Lúc này tuyển thủ hai bên đã chuẩn bị xong.

MLXG bên RNG nghe thấy tin tức này xong, cảm thấy buồn cười.

“Gặp Xưởng Trưởng mình còn hơi sợ, chứ gặp tuyển thủ mới này thì chẳng có tý áp lực nào cả.” MLXG tự sướиɠ một chút, vừa đi vừa lắc lư.

Hiển nhiên là MLXG đã chuẩn bị cho tuyển thủ mới này một bài học.

“Có thể là đòn sát thủ đó, cậu chú ý chút đi!” Ming vốn hơi mẫn cảm, nói ra cảm giác của mình.

“Sợ gì chứ, Xưởng Trưởng mình còn không sợ, lại đi sợ một tuyển thủ mới ư?” MLXG nói đầy tự tin.



“Ừm, nếu không được thì chọn Sejuani đi, bảo kê cho Tiểu Chiêu(biệt danh của Iboy - ADC của EDG) chắc vẫn chơi được.” Meiko rất lo lắng cho Tống Mệnh, sợ hắn sẽ đánh mất sự nghiệp sau trận đấu này.

“Bên kia là MLXG đó, cảm thấy chọn Sejuani còn khó chơi hơn.” Tiểu Chiêu nói nhỏ.

Mặc dù cậu ta cũng rất thông cảm với Tống Mệnh, tự nhiên bị cho ra sân, ngoài việc đổ vỏ thì còn có thể làm gì nữa?

Nhưng bây giờ là đấu giải, thắng thua quan trọng hơn.

Chọn Sejuani, chắc chẳng giữ nổi rừng đến phút 20!

Bên kia là ai!

MLXG đó!

Thần rừng hiện nay!

Nổi tiếng với lối đánh hổ báo, đi gank không cần farm. Hơn nữa, đây là mùa giải có cơ chế bù kinh nghiệm cho rừng, càng khiến MLXG như hổ mọc thêm cánh.

Lúc này, Tống Mệnh càng lo lắng cho bản thân…

Chẳng phải hắn lo về trận đấu sắp diễn ra này, mà là đang nghĩ: Hệ thống của mình đâu?



“Ting, chúc mừng kí chủ đã kích hoạt hệ thống nhà phát minh vĩ đại(nhà phát minh vĩ đại là tên của Heimerdinger bên server Trung).”

“Ting, hệ thống sẽ căn cứ dựa trên xu hướng chọn tướng, lên trang bị, bảng ngọc, bảng bổ trợ của kí chủ và meta(chiến thuật hiệu quả nhất hiện nay) để tiến hành đánh giá sáng tạo.”

“Được điểm S trở lên, sau trận đấu sẽ được chọn một phần thưởng, chúc kí chủ may mắn!”

Sau khi nghe hệ thống nói, Tống Mệnh mừng muốn khóc!

“Huấn luyện viên ơi, em chưa có tập chơi Sejuani.” Hệ thống được kích hoạt, lập tức Tống Mệnh chẳng còn lo sợ.

Lúc này A Bố đã mất hết hy vọng, bị dẫn 2-0 mà tinh thần của đội thì lơ mơ. Hơn nữa, linh hồn của đội là Xưởng Trưởng lại không có mặt. Anh ta thật sự không nghĩ ra cách nào để thực hiện được cái kỳ tích lội ngược dòng.

Nghĩ thế, A Bố cũng hờ hững huơ tay: “Cậu muốn chơi con gì?”

Tuy A Bố là huấn luyện viên của EDG, nhưng anh ta chưa từng đánh giá qua bể tướng của người dự bị này.

Dẫu sao, phong độ cuối mùa giải của Xưởng Trưởng cũng không tồi, chẳng hiểu sao trong trận chung kết lại hơi bấp bênh.

Mặc dù không cầm được hạng nhất ở giải mùa xuân, nhưng bọn họ vẫn có thể tham dự chung kết thế giới với tư cách hạt giống số 2 của LPL.

Đến lúc đó chắc đã điều chỉnh được phong độ…

Trước mắt, A Bố đang nghĩ xem, có nên cho người dự bị này vào danh sách tham dự chung kết thế giới hay không.

“Cho em Graves đi!” Khóe miệng Tống Mệnh hơi nhếch lên, nói đầy tự tin.