Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 15: Vào nhà động phòng

Nhà của Đàm Tông Minh lớn đến lạ thường, Triệu Khải Bình đã đến mấy lần, phạm vi hoạt động vẫn giới hạn ở lầu một. Thu hoạch từ lần duy nhất lên lầu là thấy được phòng tắm của nhà người có tiền. Khi hai người họ ôm nhau ngã vào sô pha bằng da thật kia, trong đầu Triệu Khải Bình lại nghĩ đến chuyện khác, đó là, lần trước rốt cuộc Đàm Tông Minh rót cho cậu bao nhiêu rượu?

Đàm Tông Minh đặt những chiếc hôn nóng bỏng lên tóc mai và trên má cậu, vươn tay cởϊ áσ lông vũ như bọc bánh chưng trên người Triệu Khải Bình, xem như trừng phạt bác sĩ nhỏ không tập trung. Triệu Khải Bình bị lột tới còn mỗi cái áo sơ mi, cắn môi thở hổn hển, lại còn rảnh rỗi mà hỏi người phía trên xác nhận: “Đàm Tông Minh, lần trước sau khi em ngủ ở chỗ này anh đã làm gì? Đừng bảo với em là anh lên lầu ngủ…”

Đàm Tông Minh hôn lên môi bác sĩ nhỏ, nuốt mất câu nói nhảm dài ngoằng kia. Hơi thở nóng bỏng phun lên trên mặt đối phương, như hai con rồng đang tranh đấu hung hãn. Đàm Tông Minh cạy mở hàm răng của bác sĩ nhỏ, đầu lưỡi mềm mại lướt qua toàn bộ hàm răng của cậu, sau đó quấn quít bên đầu lưỡi của đối phương. Bọn họ thở hồng hộc tách ra, Triệu Khải Bình rốt cuộc tìm về lưỡi để mà nói chuyện: “Đàm Tông Minh… Mau trả lời vấn đề của em.”

Đàm Tông Minh giật giật người, vùi bác sĩ nhỏ vào trên ghế sô pha càng sâu hơn nữa. Bây giờ bác sĩ nhỏ đang nằm giữa hai cánh tay của anh, chớp mắt hỏi anh một vấn đề rất xảo trá. Anh hôn một cái lên mí mắt người ta, ép đối phương phải nhắm mắt lại. Trong mắt bác sĩ nhỏ toàn là hình bóng anh, như thế quá phạm quy, gần như trong nháy mắt làm Đàm Tông Minh hưng phấn.

Anh kéo cà vạt của mình ra, hít một hơi. Vạt trước của cà vạt rũ xuống hõm cổ của bác sĩ nhỏ, cậu rụt cổ kêu nhột một tiếng, cười hì hì quay đầu qua, dùng răng ngậm cà vạt trong miệng, sau đó kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Đàm Tông Minh. Anh bị kéo cúi đầu, hơi nóng phun lên môi bác sĩ nhỏ. Cậu cười liếc mắt nhìn anh, giật giật cổ, ý bảo Đàm Tông Minh nhích lên phía trên một chút.

Hiện giờ bọn họ ngực tựa ngực mà kề sát bên nhau, gần đến mức có thể chia sẻ tiếng tim đập của nhau. Tay Đàm Tông Minh dừng trên đỉnh đầu bác sĩ nhỏ, xoa xoa sau đó từ từ rơi xuống sau tai rồi lại xuống nữa. Tóc của bác sĩ nhỏ mềm mại, chăm chút chỉnh lại bằng keo xịt tóc, bây giờ bị bàn tay của Đàm Tông Minh xoa loạn, như cây cỏ tắm mình trong mưa xuân.

Bác sĩ nhỏ bất mãn dùng gò má đυ.ng vào tay Đàm Tông Minh một cái: “Đàm Tông Minh, anh vẫn chưa trả lời em đó.”

Đàm Tông Minh dùng bụng ngón tay vuốt ve khóe mắt của bác sĩ nhỏ: “Sao lại hỏi vấn đề này?”

Triệu Khải Bình ôm cổ Đàm Tông Minh, kéo anh đến gần mình hơn chút nữa, nói bên tai anh: “Em chỉ muốn biết, anh nhìn trúng em từ lúc nào?”

Đàm Tông Minh hiểu ra cười một tiếng, chóp mũi chạm vào nhau mà nói với bác sĩ nhỏ: “Anh cũng không nhớ bắt đầu từ khi nào nữa. Anh chỉ nhớ có một hôm anh nằm mơ, mơ thấy em biến mất, tỉnh lại cảm thấy sợ vô cùng.”

“Đàm Tông Minh, thì ra anh cũng có chuyện để sợ à,” sắc nước và ánh đèn lấp lánh trong mắt bác sĩ nhỏ, cậu nhếch khóe miệng, an ủi Đàm Tông Minh như an ủi bệnh nhân, “Yên tâm đi, em sẽ không biết mất, Đàm Tông Minh.”

Trừ khi có một ngày em không cần anh hay anh không cần em nữa, em mới có thể nói tạm biệt với anh.

Đàm Tông Minh cười lên, đổi lấy một chiếc hôn nồng nàn dài lâu với Triệu Khải Bình. Bác sĩ nhỏ hé miệng, cảnh vật trước mắt như bị quầng sáng dịu dàng bao phủ, cậu chỉ có thể nhìn rõ cây thủy sam trầm mặc yên lặng bên ngoài cửa sổ sát đất thật lớn. Cậu cố gắng phun ra mấy câu mơ hồ từ giữa những nụ hôn như kìm kẹp kia: “Đàm Tông Minh, mang em lên lầu…. Đừng ở chỗ này.”

“Được.”

Cậu bị Đàm Tông Minh nửa ôm nửa kéo mà đứng lên, lòng bàn chân gần như mất đi sức lực, cũng chẳng biết mình làm thế nào mà bị mang đi xuyên qua phòng khách, leo lên cầu thang lên lầu. Cậu giẫm lên thảm lông cừu mềm mại trắng nõn, như một thanh niên vụng về mới học Tango, lảo đảo, hoàn toàn không khống chế được nhịp bước của mình. Làm cho cậu bất mãn là, trong lúc Đàm Tông Minh hôn cậu, còn có thể vươn tay nâng đầu gối cởi vớ cho cậu.

Cậu như bị treo lên người Đàm Tông Minh vậy, bàn chân trần giẫm lên chân Đàm Tông Minh, để anh dẫn dắt cậu hoàn thành một hồi khiêu vũ cuồng hoan bất tận này. Ngọt ngào, choáng váng, chuyển hướng chóng cả mặt. Đàm Tông Minh như là thần rượu rơi vào nhân gian, thề phải dẫn cậu vào cao trào sung sướиɠ nơi thế tục.

Này quá lệch lạc so với tưởng tượng ban đầu của Triệu Khải Bình —- cậu tưởng bọn họ phải là thực lực ngang nhau một chút mới đúng.

“Quần áo…. Lấy quần áo lại đây.” Lý trí của Triệu Khải Bình cuối cùng ngoi lên giữa cơn lốc xoáy của tìиɧ ɖu͙©, muốn Đàm Tông Minh nhặt áo lông vũ bị ném trên thảm lên.

“Bác sĩ Tiểu Triệu, sao em còn rảnh mà quan tâm quần áo vậy?” Đàm Tông Minh ôm eo bác sĩ nhỏ, ôm cậu lên bậc thang.

Giọng của bác sĩ nhỏ mang theo mấy phần khàn khàn, cậu nằm bên tai Đàm Tông Minh, nhỏ giọng nỉ non: “Bên trong có đồ em đã chuẩn bị sẵn.”

Mắt Đàm Tông Minh lóe lên một cái, buồn cười nói: “Thì ra bác sĩ Tiểu Triệu có chuẩn bị cả rồi.”

Bác sĩ nhỏ cười đôi mắt cong cong, trong giọng nói là sự ngả ngớn vui sướиɠ mà Đàm Tông Minh quen thuộc: “Không, thật ra thì em chuẩn bị mắng anh một tràng xong ra ngoài tìm chuyện vui một chút.”

Tay Đàm Tông Minh trượt xuống từ vòng eo gầy nhưng rắn chắc của bác sĩ nhỏ, đột nhiên dùng sức nâng cậu lên, khiêng lên vai mình. Răng cắn vào trái tai của người nọ: “Bác sĩ Tiểu Triệu có thể thử một chút, chờ lát nữa xem em còn sức mà ra ngoài tìm chuyện vui không nhé.”

Bác sĩ nhỏ vì mất đi trọng lực trong nháy mắt mà ôm chặt lấy bả vai Đàm Tông Minh, duy trì tư thế lộn ngược bị khiêng lên cầu thang, không quên mấy thứ nằm trong áo lông vũ của cậu.

Đàm Tông Minh cười: “Đừng lo, anh đã sớm chuẩn bị rồi.”

Triệu Khải Bình bị đẩy ngã xuống giường, cảm giác như mình ngã vào một đám mây. Cậu mở to mắt nhìn Đàm Tông Minh cởi xuống món đồ cuối cùng trên người mình, sau đó như không cam lòng yếu thế mà ngồi dậy cởϊ áσ sơmi và cà vạt của Đàm Tông Minh. Bọn họ tay chân hỗn loạn mà cởi thắt lưng cho nhau, ngay lúc cởi thắt lưng của Đàm Tông Minh ra, Triệu Khải Bình ngửa mặt ngã lên giường, nâng một cánh tay lên che mắt.

Đàm Tông Minh cầm cổ tay cậu, nhẹ giọng hỏi cậu: “Sao vậy?”

Triệu Khải Bình không để anh nhìn mắt cậu, giọng khẽ run: “Không được đâu, Đàm Tông Minh, em sợ mình không làm được.”

Cậu phí công chuẩn bị đầy đủ rồi mới tới nơi này, nhưng ở giây cuối cùng vẫn không khống chế được mà sợ hãi, như là lần đầu tiên cầm dao phẫu thuật đứng trên bàn mổ, chỉ là lần này bệnh nhân là chính cậu.

Đàm Tông Minh hôn cổ bác sĩ nhỏ một cái, nói với cậu: “Vậy mà hồi nãy em còn thề son sắt nói muốn làm anh, nói được mà không làm được nha.”

Bác sĩ nhỏ rút cánh tay lại, lộ ra đôi mắt đỏ lên căm tức nhìn đối phương: “Đàm Tông Minh, sao anh phiền thế. Mẹ nó anh có kinh nghiệm lên giường với đàn ông à?”

“Suỵt— lại mắng người rồi.” Đàm Tông Minh cười vươn tay ra ôm bác sĩ nhỏ vào trong lòng, một tay khác cởi ra cái quần vướng víu. Giọng anh trầm trầm, như là tiếng sóng vỗ về dưới ánh trăng: “Anh đã nói với em, anh chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

Chân của bác sĩ nhỏ bị bàn tay ấm nóng nhẹ nhàng tách ra, cậu ngược lại hít một hơi lạnh, nghiến răng hỏi người đang châm lửa trên người cậu: “Chuẩn bị kiểu gì? Để em xem anh giấu mấy cuộn phim kia chỗ nào rồi?” Phục hồi tinh thần lại, lộ ra nụ cười nghịch ngợm: “Đàm Tông Minh, hóa ra cả ngày lẫn đêm anh toàn nghĩ mấy chuyện này à.”

Đàm Tông Minh bóp một cái không nhẹ không mạnh lên phần dưới của cậu, hài lòng mà nhìn bác sĩ nhỏ tắt đài: “Bác sĩ Tiểu Triệu, em cũng phiền thật nha.”

Triệu Khải Bình không phải là trai còn zin không có kinh nghiệm, từ góc độ nào đó mà nói thì cũng coi như là kinh nghiệm phong phú. Nhưng cậu bị Đàm Tông Minh dùng lưỡi và ngón tay trêu chọc một lúc, gần như là bay mất toàn bộ lý trí. Đàm Tông Minh mạnh mẽ vô cùng, cũng dịu dàng vô cùng, Triệu Khải Bình định nắm giữ quyền chủ động để phản kích ngay từ đầu đã bị Đàm Tông Minh diệt trừ trong thinh lặng. Đàm Tông Minh chen vào giữa hai chân bác sĩ nhỏ, xúc cảm khi da thịt tiếp xúc thân mật không kẽ hở như điện giật chạy từ cột sống lên thẳng đại não của Triệu khải Bình, làm đầu óc cậu nháy mắt nổ tung, ngón chân bất giác co lại.

Đàm Tông Minh nhẹ nhàng trêu chọc cậu, thấp giọng nói bên tai: “Bác sĩ Tiểu Triệu, hình như em có phản ứng rồi kìa.”

Triệu Khải Mình hé mắt, cậu nâng lên chân trái, chậm chạp lại chuẩn xác cọ lên phía dưới của Đàm Tông Minh, cười mệt mỏi mà lại thích ý: “Đàm tổng, như nhau thôi.”

Đàm Tông Minh bắt lấy chân trái của cậu. Ngón tay anh trầm ổn mạnh mẽ, dán lên mắt cá chân của bác sĩ nhỏ mà vuốt ve. Trong mắt bác sĩ nhỏ thoáng hiện lên vẻ bối rối, không biết anh định làm gì. Đàm Tông Minh cười lên, cúi xuống hôn lấy mắt cá chân của bác sĩ nhỏ. Sau đó là bàn chân. Cuối cùng là ngón chân.

Adrenalin nổ tung trong mạch máu của bác sĩ nhỏ, làm nước mắt cậu trào ra. Cậu cố hết sức nuốt sự nghẹn ngào chua xót vào trong cổ họng. Làm gì vậy chứ, diễn à?

“Đàm Tông Minh…. anh lại lên cơn gì nữa đấy?”

Cậu giật lại chân mình, ngón chân vô tình lướt qua môi Đàm Tông Minh, căng thẳng như một cây cung bị kéo căng.

Đàm Tông Minh thuận thế đỡ khớp chân cậu, ngã người về phía trước. Bác sĩ nhỏ không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt trốn sang một bên.

Anh bắt lấy tay Triệu Khải Bình kéo xuống bên dưới, để cậu cảm thấy mình cũng hưng phấn. Ngón tay bác sĩ nhỏ thon dài, lành lạnh, anh thậm chí có thể cảm nhận được ngón tay cậu đang run lên. Anh hôn lên nước mắt mà bác sĩ nhỏ rơi trong vô thức, để mặc cho lông mi của cậu run lên trên bờ môi mình.

“Đàm Tông Minh,” Triệu Khải Bình khàn giọng, “Anh nói thật đi, anh thật sự là lần đầu tiên lên giường với nam à?”

Đàm Tông Minh cười trộm trong lòng, cầm lấy tay Triệu Khải Bình giúp anh bắn ra.

“Ừ, anh chỉ lên giường với mỗi mình bác sĩ Tiểu Triệu thôi.”

Triệu Khải Bình vốn muốn phản bác lại cái câu nhiều nghĩa này, nhưng cao trào tới trở tay không kịp, như có người dùng tay chặn lại toàn bộ lời cậu muốn nói vậy. Cậu trừng mắt thất thần co rút thân thể, cả thế giới lùi về sau, chỉ còn Đàm Tông Minh chiếm lấy tầm mắt cậu.

Chỉ có Đàm Tông Minh.

Tóc đen. Vết nhăn khi cười nơi khóe mắt. Hàm răng lộ ra khi cười. Giọt mồ hồi nhỏ xuống trên ngực anh. Và cao trào đã đến.

Triệu Khải Bình nhắm hai mắt lại, chậm rãi rút tay ra, giả vờ quên cái cảm giác sền sệt mềm mềm này từ đâu ra. Cậu không phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa, tiếng xoàn xoạt trong bóng tối qua đi, cậu giao hết thảy bí mật của mình cho Đàm Tông Minh.

Đàm Tông Minh dùng ngón tay kɧıêυ ҡɧí©ɧ phía sau người Triệu Khải Bình, mí mắt của bác sĩ nhỏ run rẩy không ngừng theo động tác của anh. Đàm Tông Minh định mở rộng càng chu đáo hơn một chút, bác sĩ nhỏ lại dùng giọng khàn khàn gọi tên anh. Đàm Tông Minh. Đàm Tông Minh. Đàm Tông Minh.

Sự tự chủ anh lấy làm tự hào sụp đổ, gần như là chờ không nổi mà tiến vào cơ thể bác sĩ nhỏ. Trong một giây kia trái tim anh như bị một bàn tay vô hình bóp một cái, anh thề sẽ nhớ thời khắc này cả đời. Bác sĩ nhỏ hình như rất đau, anh cũng chẳng khá hơn chút nào. Nhưng bác sĩ nhỏ chỉ nhíu mày nuốt xuống tiếng rêи ɾỉ không cách nào kiềm nén được. Cậu vững vàng treo trên người Đàm Tông Minh, hung hãn như muốn khảm Đàm Tông Minh vào thân thể của mình.

Đàm Tông Minh hít một hơi thật sâu. Trong không khí tràn ngập mùi vị mập mờ vẩn đυ.c, anh ngửi được mùi nước hoa Cologne trên người Triệu Khải Bình. Mùi tuyết tùng và đồng hoang. Anh và Triệu Khải Bình như hai con gấu bự vụng về, ôm đối phương lăn trên tuyết. Tiếng nức nở vỡ vụn của bác sĩ nhỏ bị anh nuốt hết vào bụng. Anh ôm bác sĩ nhỏ càng chặt hơn nữa, làn da trên người cậu thật là ấm áp.

Triệu Khải Bình cảm thấy mình chìm nổi trong mặt biển ấm áp. Sau đó cậu từ từ lặn xuống, hỗn loạn mà vui sướиɠ. Cậu chạm đến lâu đài dưới đáy biển, tối tăm lại an toàn, cậu có thể ở đó mãi không đi. Ấm nước nhỏ trong lòng ùng ục ùng ục toát hơi nóng, hơi nóng bay bay, biến thành bóng dáng của Đàm Tông Minh.

Tay bọn họ chặt chẽ nắm lấy nhau, trong kẽ tay toàn là mồ hôi.

Đầu Triệu Khải Bình sắp bị đốt đến hồ đồ. Cậu nghĩ, mình đang làm gì vậy nhỉ? Đàm Tông Minh đang làm gì thế nhỉ?

Mình. Đàm Tông Minh. Mình và Đàm Tông Minh.

Không biết là ai điên hơn đây.

Lúc cậu tỉnh lại trời đã tối đen, trong phòng chỉ có một ngọn đèn đầu giường sáng lên. Toàn thân cậu như bị xe tải hạng nặng nghiền qua, ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích nổi. Cậu thử há miệng một cái, cổ họng sưng đến không nói được lời nào. Đàm Tông Minh ngồi trên thảm trải sàn dưới giường nhìn cậu, đệm một cái gối dựa cho cậu, lại dỗ cậu uống một ly nước.

Triệu Khải Bình yên tâm thoải mái mà hưởng thụ sự quan tâm của Đàm Tông Minh. Cậu nhìn nhìn, thấy đầu giường để một cây đàn ghi ta. Cậu nhận ra đây là cây đàn mà lúc trước Đàm Tông Minh đã dùng để đàn trước mặt cậu.

Cậu dùng ánh mắt hỏi Đàm Tông Minh làm gì vậy, Đàm Tông Minh xoa xoa tóc bác sĩ nhỏ, bổ sung câu trả lời muộn màng: “Hôm đó sau khi em uống say ngủ trên ghế sô pha, anh cứ thế mà ngồi nhìn em.”

“Khi đó anh đã nghĩ, anh hi vọng có thể nhìn em như vậy mãi thôi.”