Hotgirl Lưu Lạc Giang Hồ

Chương 14

Nhưng , trong lúc nàng đẩy cửa phòng ra , bước vào trong thì nụ cười trên mặt nàng bỗng cứng ngắc ; nàng đã hoàn toàn không cười nổi.

Trong phòng được bao phủ lên một mùi rượu thoang thoảng , không cần phải nghĩ nhiều , vừa rồi nhất định có người thừa lúc nàng đang tắm lén lút xâm nhập vào phòng , nếu vậy …

Hoàng Thi Hàm không dám nghĩ nhiều thêm nữa , thân mình lướt một cái đi đến bên giường , cầm gối đầu lên . Quả nhiên không sai! Bọc kim ngân dưới gối đã không cánh mà bay , nhưng lại có một tờ giấy , chữ việt như rồng bay phượng múa.

Gửi cô nương đại tự đại bi

Bởi vì tình hình kinh tế tại hạ không tiện , cố xin tạm mượn bạc cô nương dùng một chút , ngày sau ổn thỏa xin trả gấp bội . Đại ân đại đức , cảm kích vô cùng.

Tri danh* không thể nói (nổi tiếng)

Không ! Không thể nào ! Hoàng Thi Hàm hoảng , cả người như rớt vào trong sương mù , hoàn toàn tìm không thấy bờ.

Mặc dù vừa rồi nàng đang tắm . nhưng nàng tai thính mắt tinh sao lại có thể không phát hiện ra bọn đạo chinh xâm nhập trong vòng hai mươi trượng , hay là võ công của người đấy cao cường , còn xa hơn cả nàng ? Hay là …

Hoàng Thi Hàm không muốn lãng phí trí tuệ của mình , bởi vì mất đi lộ phí chẳng khác gì mất hết thảy . Không có bạc , sau này nửa bước khó đi , cuối cùng kêu nàng lưu lạc đầu đường , còn nói cái gì mà hành hiệp trượng nghĩa, trừ cương tế nhược đây ? *( trừ mạnh giúp yếu)

Điều quan trọng nhất bây giờ chính là phải tìm ra tặc tử kia , đoạt bạc bị trộm về , hảo hảo giáo huấn hắn một phen . Nhưng mà cái tên Tri danh không thể nói là ai đây?

Tri danh không thể nói ? Tri danh không thể nói … Hoàng Thi hàm trầm tư , rất nhanh nàng nghĩ đến một tên cặn bã có khả năng nhất.

Biểu tình mơ hồ trên mặt hắn thoáng chốc thay đổi thành một nét cười lạnh thoáng hiện , tám phần chính là hắn ! nàng vừa lẩm bẩm tự nói vừa cầm tay nải để dưới chân giường .

Cung may tay nải vẫn chưa mất . Kẻ cắp hiển nhiên là người trong nghề , rõ ràng phân biệt được trong bao quần áo không đặt ngân lượng , nhưng cũng bởi vì vật mà Phục Ma Kiếm Lão thái bà truyền cho nàng mới không bị đối phương trộm đi , nếu không hậu quả khẳng định khó lường .

Thật sự là tức chết ta ! Hoàng Thi Hàm tức giận đến mức sắc mặt thay đổi mấy lần , lập tức mở cửa sổ , thân hình lướt một cái như luồng khói hẹ bay khỏi phòng , trong chớp mắt liền biến mất trong bóng tối.

Trong Đại thông đổ phường tiếng người sôi nổi , vạn đầu dúi vào , rất náo nhiệt .

Bình tĩnh nhìn lại mọi chuyện , chỉ thấy bên phải trong đổ phường , có một mười hai người ngồi một bàn tròn lớn , bên cạnh có một đám người vây quanh , nhưng thật sự ngồi ở trên bản đổ lại chỉ có một người – A Lãng.

Bàn tròn mười hai người này là Đại thông đổ phường chuẩn bị dùng để ra tay với những khách nhân hào phóng xa xỉ , nếu đổ vào không đủ mười tám lượng thì không thể ngồi xuống , chỉ có thể đứng một bên quan sát.

“Tây Bát Nhạc huynh , ngươi sao vậy?” A Lãng nhìn chằm chằm vào một lão già ở mặt bàn bên kia , thần thái hào hứng , vẻ mặt tiểu nhân đắc ý .

Bộ dạng của hắn hiện tại , cùng với lúc ở Khai Phong đại tửu lâu không bạc trả tiền thì cách biệt một trời một vực , đã thấy trước mặt hắn chất một đống ngân phiếu cao gầ lên cùng một núi nhỏ bạc trắng , nhìn tình huống thì đêm nay thủ khí của hắn không tệ , khẳng định là thắng không ít.

Lão già sắc mặt trắng bệch , hai tay cầm áp bảo * ( một loại đồ dùng để đánh bạc thời xưa) toàn thân giống như phát bệnh sốt rét run rẩy không ngừng . “A … Lãng công tử , lão …”

A Lãng nở nụ cười , ra vẻ khó hiểu nói : “Tốt xấu gì ngươi cũng phải buông áp bảo ra , ra mới đổ vào được , nếu không ván này sao có thể tiếp tục nữa?”

“ A Lãng công tử , người hôm nay đã thắng được không ít …” Lão già bày ra bộ mặt đắng như khổ qua , “thật sự đã thắng được không ít , chi bằng dừng tay từ đây”

“Hắc hắc , ngươi nói nghe thật hay đó!” A Lãng bày ra vẻ mặt chán ghét “Sao ngươi không suy nghĩ trường hợp như hôm qua , ngươi thẳng hết tài sản của ta , hại ta hôm nay cả tiền ăn cũng không có , còn thiếu Mộ Dung Tuấn một nợ nhân tình.” Sắc mặt lão già càng thấy chua sót hơn “ A Lãng công tử , hão cũng chỉ là người ăn cháo cầm hơn để sống qua ngày .” A Lãng cắt đứt lời của hắn “Tốt lắm ! ngươi đi tìm chưởng quầy của ngươi ra , ta cùng hắn đối đổ , nếu hắn thua , việc không nói có thể nói chứ!”

Lão già còn không kịp trả lời , bức rèm phía sau cửa leng keng vang lên , một gã trung niên mập lùn . “ Lãng lão đệ quả nhiên không đơn giản , chỉ mới qua một ngày đã hạ cố đến tệ điếm gỡ vốn”

A lãng ngoài cười nhưng trong không cười nói : “từ chỗ nào mất thì từ chỗ đấy lấy trở về , mọi người không phải đều nói như vậy sao ?”

“Hảo! Thật hay!” Gã trung niên ục ịch ha ha cười . “Sảng khoái ! Sảng khoái ! Như vậy Lãng huynh chuẩn bị đánh cuộc thế nào đây ?”

“Thì một phen thẳng thua , ta hạ toàn hộ!” A lãng ngay cả một chút lo lắng cũng không có , đem ngân phiếu trên mặt bàn đẩy về phía trước như thể toàn bộ đồ trên bản chỉ là đá , giấy vụn.

Bắp thịt trên mặt trung niên ục ịch co giật một hai cái sau đó gật đầu nói : ‘Được , tệ điếm xin nhận của Lãng huynh ! Dứt lời , hai tay của hắn nâng áp bảo lên , nhoáng một cái , rung động hai cái , ước chường mười bảy , mười tám . lúc này mới hạ áp bảo xuống bàn.

Phàm là người đi lại trên giang hồ , có người nào không biết người trung niên ục ịch này kỳ thật chính là Đổ vương Dư Bàn Tử thanh danh lan xa . Nghe nói hắn đổ gần ba mươi năm , chưa bao giờ thất thủ . Bởi vậy , lúc náy hắn tự mình áp trận , nhiều người lập tức xông tới ; người chơi bạc không ngờ có thể tận mắt nhìn thấy kỹ thuật cao siêu của Dư Bàn Tử , việc này chẳng lẽ không phải là cơ duyên khó mua được hay sao .

Vẻ mặt A Lãng vẫn thản nhiên ngồi nguyên cô , nụ cười tà trên mặt thoảng thoảng dù ai cũng không thể nào đoán biết . “Ta mua đại.”

“Đại?” Dư Bàn Tử thần sắc không thay đỏi , “Lãng huynh khẳng định mua đại , không đổi ý ?” A Lãng lắc đầu , “ta làm việc luôn rõ ràng , hơn nữa tuyệt đối không hối hận .”

“Được !” Dư Bàn Tử quát to một tiếng , tay phải từ từ vươn tới chỗ cái bát , nhẹ nhàng xốc một cái , mở bát.

Ba khối xúc xắc ba lục yên ổn nằm ở đấy chén , mười tám điểm , đại; Dư Bàn Tử thần sắc đột nhiên đại biến , phút chốc xanh mét.

“Không ! Không có khả năng …” hai mắt Dư Bàn Tử lồi hẳn ra , trừng mắt nhìn ba khối xúc xắc , như thể không tin được chuyện này.

Vừa rồi hắn trảo bát đã dùng nội lực vừa thô vừa thu , làm cho xúc xắc trong bát cùng quay một mặt , trở thành ba nhất , thế nhưng một lát sao lại biến thành kết quả thế này , hắn nghĩ hoài không ra.

Nhìn tầm vóc như Dư Bàn Tử cũng có thể hiểu rõ nội công của hắn đã đạt tới cảnh giới nào … chẳng lẽ thanh niên tên A Lãng trước mắt giấu nghề , giả trư ăn cọp?

Vừa rồi khi hắn đang đưa tay bắt bát xuống đồng thời A Lãng cũng đẩy ngân lượng trên bàn , chẳng lẽ chính là trong khoảng khắc đó hắn động tay chân?

Dư Bàn Tử đang lúc hết sức trầm tư , A Lãng đã hắc hắc cười mỉa , “Thật là xin lỗi , đa tạ…” Thần sắc hắn vẫn không đổi ngồi một chỗ . “Không biết nhà cái quý tiệm còn muốn tiếp hay không , buổi tối hôm nay ta còn chưa đổ đã ghiền đâu!” Tuy rằng hắn cười hì hì nói ra lời này nhưng trên thực tế lại chan chua cực điểm . Ngay cả người chỉ huy Đại thông đổ phường Bàn Tử cũng thua , trên đời này còn có người nào có thể qua được hắn ?