Nụ hôn cuồng nhiệt giống như một quả cầu lửa, đốt cháy máu của Hà Du đến mức sôi sục, phản kháng trong xương cũng bộc phát, vặn vẹo phản kháng.
"Buông tôi ra……"
Sức lực cô không nhỏ, nhưng Cố Cẩn Nhan cũng không phải là người ăn chay.
Đầu gối trói chặt hai chân của Hà Du khiến cô không thể cử động, giơ hai tay bị trói lên trên đầu, sau đó cúi đầu hôn lên tai cô.
"Ưm—"
Hà Du không còn vùng vẫy nữa.
Cố Cẩn Nhan trấn an cô một hồi, sau đó ngẩng đầu, nhìn cô từ trên xuống: "Mắng tôi sao?"
Hà Du há miệng thở dốc, vẻ mặt cố chấp không phục: "Tôi mắng chị đấy, thế nào..."
"Lại mắng một câu xem?"
"Hỗn, đản!"
"Được."
"?"
"Tôi chính là thích loại tính tình cuồng dã này của em." Cố Cẩn Nhan động động ngón tay, trong mắt lộ ra một tia nham hiểm.
Mặc dù chưa từng làm chuyện đó với nữ nhân, nhưng tóm lại đã thấy lợn chạy, cũng xem một số bộ phim, đối phó với Hà Du là tiểu ngựa hoang mạnh miệng nhưng không có kinh nghiệm như vậy cũng khá dễ dàng...
Vào một đêm tuyết rơi trên dãy Alps, núi non im lìm, căn phòng ngủ được ánh đèn vàng ấm áp thắp sáng.
"Chị đừng, đừng—"
"Suỵt, đừng đánh thức bọn trẻ."
...
Hà Du bị thuần hóa.
Nhưng ngựa hoang không phục, xương càng thuần càng cứng, lúc nào cũng muốn phản kích.
Đêm quá nóng, hai người ôm nhau ngủ say, sáng hôm sau, Hà Du cả người mềm nhũn mở mắt ra, liền thấy Cố Cẩn Nhan ngồi ở mép giường ôn nhu nhìn mình.
"Cổ tay có đau không?"
"?"
Cố Cẩn Nhan kéo tay cô ra khỏi giường, đặt vào lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng xoa xoa, "Hôm qua bị trói rất lâu, hẳn là không thoải mái đi?"
“Dối trá.” Hà Du trợn trắng mắt.
Cố Cẩn Nhan xoa xoa cổ tay của cô một hồi, lại cúi đầu hôn cô, cúi người ghé vào tai cô nói: "Lần sau, tôi sẽ thử dùng còng tay, trói tay chân em vào giường."
"Chị dám!"
"Tôi dám."
"Chị……"
"Nhưng tôi sẽ không."
Cố Cẩn Nhan đã dập tắt ngọn lửa phản nghịch đã bùng lên trong lòng Had Du chỉ bằng một câu nói. Cô nhìn vào mắt Hà Du, "Thích một người là sẽ không tổn thương cô ấy."
Cô nói cô muốn thuần hóa tiểu ngựa hoang, nhưng trong lòng cô chưa bao giờ coi Hà Du là "thú cưng" hay "đồ chơi", cô thích Hà Du tự do như chim và tùy tiện như gió, thích đến làm người không chịu khống chế như cô thần hồn điên đảo.
Trong những mối tình trước đây, cô luôn chiếm ưu thế, vì tính cách của mình, cô không bao giờ dễ dàng phục ai, nhưng Hà Du lại mang đến cho cô một cảm giác khác.
Hà Du ngơ ngác nhìn đối phương, đôi mắt đen tràn ngập khuôn mặt của Cố Trì Khê, môi mím thành một đường thẳng.
“Làm sao vậy, Hà Tiểu Du?” Cố Cẩn Nhan vươn ngón trỏ chỉ vào mũi của cô.
Hà Du mở miệng, vừa định nói chuyện, cửa trượt bị "Rầm" một tiếng đẩy ra, hai bóng người nhỏ nhắn chạy vào.
"Mẹ--"
"Dậy đi mẹ!"
Hai đứa trẻ chạy đến bên cạnh Cố Cẩn Nhan, Joe ở phía trước nhưng lúc tới gần lại dừng lại nhường em gái đi trước, thế là một "con khủng long nhỏ" màu hồng nhảy vào lòng mẹ.
Cố Cẩn Nhan thuận tay kéo con trai qua, hôn một cái, "Đánh răng rửa mặt chưa?"
"Chưa ạ, con với em gái tới kêu mẹ dậy trước."
"Được, mẹ dậy rồi."
Miko tò mò nhìn chằm chằm người trên giường, dùng giọng nói trẻ con nói: "Dì Hà còn chưa dậy, mẹ, có phải mẹ khi dễ dì ấy hay không? Tối qua con nghe thấy hai người đánh nhau, đúng không, ca ca?"
“Ưm ưm, con cũng nghe thấy.” Joe gật đầu lia lịa.
Hai người lớn nhìn nhau.
Hà Du từ từ kéo chăn qua đầu.
Dù sao Cố Cẩn Nhan đã quen nhìn thấy đủ loại trường hợp, ho nhẹ một tiếng, mặt không đỏ tim không đập, bình tĩnh nói: "Không phải, là mẹ với dì Hà đang luyện yoga. Được rồi, hai đứa đi rửa mặt thay quần áo đi, ăn sáng xong chúng ta ra ngoài chơi."
Cô vừa nói xong thì có hai bảo mẫu đi tới, mang bọn trẻ đi.
Hà Du vén chăn ngồi dậy, mặt đỏ bừng.
Cố Cẩn Nhan không nhịn được cười.
...
Trước kia Hà Du đã từng đến Thụy Sĩ, lúc đó đã đăng ký lớp huấn luyện riêng, học rất tốt, lần này cô lâm thời nảy lòng tham mà đến đây, không mang theo bất kỳ trang bị nào, Cố Cẩn Nhan đã mang cho cô tramg bị dự phòng.
Khu nghỉ dưỡng trượt tuyết nằm giữa núi rừng, nhìn từ xa giống như một lớp kem dày.
Vì mang theo trẻ em nên chỉ có thể chơi ở độ khó thấp nhất, nhìn xung quanh hầu như chỉ có phụ huynh dắt theo con cái. Cố Cẩn Nhan đã sắp xếp một gia sư riêng cho bọn trẻ, hai anh em vừa chơi vừa học, cô và Hà Du đi cáp treo lêи đỉиɦ núi, thi trượt từ trên đỉnh xuống.
Ước định ai thua đêm nay sẽ nằm dưới.
Cả ba trận đều hòa.
"Xem ra chúng ta là định mệnh tiếp tục "chiến đấu"..." Cố Cẩn Nhan ôm eo Hà Du, một tay quay mặt cô lại nhìn mình, nhân cơ hội hôn trộm.
Hà Du nhìn xung quanh, thấy không có người chú ý, liền không muốn yếu thế mà hôn lại, nhân tiện còn cắn môi cô, "Đầu thì đấu, buổi tối đừng khóc."
"Tsk--"
"Sao vậy?"
"Em cắn thật sự đau."
Cố Cẩn Nhan rũ mắt xuống, vẻ mặt ủy khuất, Hà Du vội vàng mím môi dán lên xoa xoa cho cô, "Còn đau không?"
"Gạt em đấy."
"..."
“Mẹ—“ hai đứa nhỏ kêu lên.
Hà Du hơi đỏ mặt, nhớ lại xấu hổ lúc sáng, lập tức buông cô ra.
...
Buổi chiều, hai tiểu bảo bối học đã gần đạt, Cố Cẩn Nhan cùng chúng trượt băng trên mặt đất bằng phẳng.
Với trình độ của Hà Du, trượt băng trên con đường xanh bằng phẳng có chút nhàm chán, nhưng lần này Cố Cẩn Nhan ra ngoài để chơi cùng bọn trẻ, cô không muốn đặt cô ấy khó xử, cho nên liền chào hỏi hoạt động tự do.
Dạo quanh một vòng, cô gặp một cô gái mới bắt đầu học đến từ Tây Ban Nha.
Cả hai trò chuyện vui vẻ.
Cô gái đến đây được ba ngày, mới học được một số điều cơ bản, hẹn huấn luyện viên buổi chiều sẽ tiếp tục lên lớp, chính mình tuyện tập trước, Hà Du liền ở bên cạnh giúp nàng.
Nắm tay nàng trượt trên mặt đất trơn trượt, nàng chậm rãi xoay người, trọng tâm không ổn định thiếu chút nữa ngã xuống, Hà Du vội vàng ôm lấy nàng.
Vừa nói vừa cười.
Cách đó không xa, Cố Cẩn Nhan yên lặng nhìn một màn này.
Hà Du nắm tay cô gái kia xoay người trên tuyết, giống như đang khiêu vũ, giúp người kia chỉnh lại mái tóc, thân ảnh một xanh một đỏ có vài phần xứng đôi, tiếng cười lớn đến mức truyền khắp nơi.
Cô cau mày, đôi mắt tối sầm lại.
Không biết trong lòng là tư vị gì.
Một lúc sau, một nam nhân mặc đồng phục huấn luyện viên màu đỏ đi tới chỗ họ, ba người trò chuyện một lúc, Hà Du vẫy tay chào tạm biệt cô gái rồi chậm rãi đi về phía cô.
Cố Cẩn Nhan quay mặt đi.
"Dì Hà, dì xem con học được chưa."
Miko rất phấn khích muốn cho mọi người xem, khi thấy Hà Du đến gần, cô bé vội vàng muốn cho người kia xem mình trượt, nhưng lại sơ ý ngã xuống tuyết.
Trong nháy mắt, Cố Cẩn Nhan và bảo mẫu đứng lên, Joe muốn giúp em gái mình, sốt ruột té ngồi xuống tuyết.
Hà Du vội vàng tiến lên đỡ tiểu Loli dậy: "Con không sao chứ?"
Tuyết thật mềm, tiểu loli vỗ vỗ mặt, lắc lắc đầu, xoay người trượt cho cô xem.
“Miko thật lợi hại!” Hà Du cười, giơ ngón tay cái lên.
"Hắc hắc--"
Cố Cẩn Nhan đỡ con trai dậy, bình tĩnh nói: "Miko, qua bên kia chơi với ca ca của con đi." Sau đó, cô nhìn bảo mẫu một cái.
"Dạ."
Các tiểu bảo bối đang cao hứng, vui vẻ đi chỗ khác.
“Còn thi không?” Hà Du trượt đến bên cạnh Cố Cẩn Nhan, vòng tay qua eo cô.
Cố Cẩn Nhan lắc đầu, nhẹ nhàng đẩy ra.
"?"
Hà Du cảm thấy tâm trạng cô không đúng, liền tháo kính trượt tuyết xuống, "Sao vậy?"
Cố Cẩn Nhan cũng cởi xuống, lông mi dày rũ xuống, ngữ khí bình tĩnh nói: "Không có gì, cùng người lạ có thể trò chuyện vui vẻ như vậy, chỉ là làm tôi lau mắt mà nhìn mà thôi."
"Ồ, ý chị là tiểu tỷ tỷ vừa rồi sao? Cô ấy thực sự rất xinh đẹp, chính là vẻ đẹp điển hình của Tây Ban Nha, cười lên đặc biệt gợi cảm..."
Trong lúc nói, nhìn sắc mặt Cố Cẩn Nhan càng ngày càng khó coi, cô ngậm miệng lại, tựa hồ đã ý thức được cái gì, nhưng lại không dám khẳng định.
"Chị……"
"Hửm?"
“Ghen sao?” Hà Du nâng mặt cô lên, cười ranh mãnh.
Sao có thể?
Đùa thôi.
Nhất định là đang đùa với cô.
Cố Cẩn Nhan không nói gì, nhưng nghiêm túc nhìn cô.
Hà Du chớp chớp mắt, nụ cười trên môi vừa đông cứng lại hòa tan, cô vẫn còn cười, cô dùng giọng trêu chọc nói: "Nếu chị như vậy, tôi sẽ nghiêm túc."
"Tôi vẫn luôn nghiêm túc."
"..."
“Chẳng lẽ em không nghiêm túc, chỉ là có ý đùa giỡn sao?” Cố Cẩn Nhan nhìn con ngươi đen kịt của cô, lông mày càng nhíu càng sâu.
Đôi mắt ấy như có làn sóng dịu dàng dập dền, sâu không thấy đáy, giống như một xoáy nước cực lớn.
Trong lòng Hà Du run lên, vẻ mặt giễu cợt lập tức biến mất, cô bị vòng xoáy hút vào, hỗn loạn, hút đi linh hồn.
Cô phản ứng như vậy như cam chịu.
Cố Cẩn Nhan hít một hơi khí lạnh: "Hà Du, em..."
“Tôi không đùa giỡn!” Hạ Du vội vàng ôm lấy cô, “Tôi chỉ cảm thấy mặc kệ tương lai như thế nào, nên quý trọng hiện tại trước.”
Hoàn toàn không có bất an là giả, hạt giống đã gieo từ ngày cô biết được thân phận của Cố Cẩn Nhan, nhưng tính cách cô như vậy, không muốn nghĩ đến tương lai bất định, cô chỉ muốn sống cuộc sống thống khoái trước mắt.
Trầm mặc hồi lâu, Cố Cẩn Nhan nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi."
Hà Du không thèm để ý đến sự hiện diện của người khác, nghiêng đầu hôn lên môi cô, cắn một cái như trừng phạt.
.
Kỳ nghỉ trôi qua rất chậm, Hà Du và Cố Cẩn Nhan đưa bọn trẻ đến khu nghỉ mát trượt tuyết chơi hai ngày, sau đó đi tìm một số môn thể thao mới như xe trượt tuyết, xe ngựa kéo, dù lượn,... ăn tết ở nước ngoài.
Sáng mùng hai Tết, Cố Cẩn Nhan nhận được điện thoại của nhị tỷ, cũng muốn tới đây chơi.
Đêm đó, Cố Cẩn Nhiên đến bằng máy bay riêng.
Hà Du đang chơi xếp hình với hai đứa trẻ trong phòng thì mơ hồ nghe thấy tiếng động trong sân, nhìn sang thì thấy một chiếc ô tô chạy tới, một nữ nhân tóc ngắn bước xuống xe.
Có lẽ là em gái của A Nhan.
Cô không chú ý, tiếp tục chơi.
Cửa phòng mở, một lúc sau, tiếng bước chân và giọng nói từ cầu thang truyền đến, đi về phía này.
"Em đã chiêu mộ mấy người trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp đại học, muốn nổi tiếng, tốt nhất là khống chế những người như vậy..." Tiếng bước chân dừng lại, tiếng nói cũng vậy.
Hà Du ngước mắt lên.
Một nữ nhân tóc ngắn đứng ở cửa, dáng người thon dài, lông mày thanh tú, mặc áo khoác màu xanh xám dài đến mắt cá chân, trên tai đeo hai chiếc vòng bạc to, thoạt nhìn không mấy thiện cảm.
“Chị, ai đây?” Nàng hất cằm lên.
Cố Cẩn Nhan mở miệng, còn chưa kịp mở miệng, Miko cùng Joe lần lượt gọi dì hai, tiểu loli ngọt ngào nói: "Dì Hà là bạn của mẹ."
"Là bạn gái." Cố Cẩn Nhan bổ sung.
Lời vừa dứt, Hà Du ngẩn ra.
Hai người...chính thức hẹn hò sao?
"Bạn gái?"
Vẻ mặt Cố Cẩn Nhiên kinh ngạc, nhìn chị gái mình rồi lại đưa mắt nhìn Hà Du, dò xét cô từ đầu đến chân, giễu cợt nói: "Em nghĩ này là bao dưỡng tình nhân đi?"
"..."
Hà Du nhìn thẳng vào Cố Cẩn Nhiên, ánh mắt trở nên lạnh lùng, không chút hoang mang mà đứng dậy: "Không có ai có thể bao dưỡng tôi."
"Chị, sao chị lại học làm đồng tính luyến ái giống con gái của tiểu tam kia? Ghê tởm muốn chết, khó trách chị không cần tiểu soái ca mà em đưa tới..."
"Ghê tởm cái rắm!"
Người còn chưa kịp nói xong, Hà Du đã trực tiếp phản công.
Cố Cẩn Nhiên mở to mắt: "Cô—"
"Tôi cái gì? Nói thêm một câu nữa xem?" Hà Du chỉ vào mũi nàng.
Người ta nói rằng không nên nhìn mặt mà bắt hình dong, nhưng một số người chỉ nhìn tướng mạo đã biệt được có dễ gần hay không, lần đầu tiên nhìn thấy Cố Cẩn Nhiên, cô liền theo bản năng sinh ra phản kháng, quả nhiên.
Em gái của A Nhan thì sao?
Xúc phạm cô, cô cũng đủ nể tình.
"A Nhiên."
"Chị không quản tiểu tình nhân của chị à? Cô ta ..." Cố Cẩn Nhiên tức giận đến mức kéo chị gái mình đi.
"Câm miệng!"
Cố Cẩn Nhan đột ngột cắt ngang, bước tới vòng tay qua eo Hà Du, nhìn em gái bằng ánh mắt cảnh cáo: "Cô ấy là bạn gái của chị, không phải tình nhân, tốt nhất em nên khách khí với cô ấy một chút."