Dưới ánh trăng, Cố Trì Khê và Cố Trì Khê sóng vai đi trên bãi biển, mang đôi dép đế mỏng mềm mại, những con sóng trong nháy mắt ngập vào chân họ, nhiệt độ nước rất dễ chịu.
Sóng vỗ vào ghềnh đá, gió đêm mang hơi ẩm mặn mòi.
"Tôi còn có một hòn đảo gần đây, đi tàu cao tốc đến đó mất mười lăm phút, nếu sau này có cơ hội cùng nhau đi nghỉ mát, chúng ta qua thăm nhau cũng tiện." Cố Cẩn Nhan tùy ý chỉ vào một hướng, ngữ khí ôn hòa.
"Từ đây đến Hawaii đi máy bay ước chừng một tiếng rưỡi, trên đảo có một chiếc máy bay nhỏ trong nhà khó, có thể để Ôn Ninh đưa em bay đi dạo."
Trên đảo còn có thiết bị phát điện bằng năng lượng mặt trời, điện thoại vệ tinh, bến tàu, bệnh viện tư nhân, v.v., mọi thứ đều đã được chuẩn bị đầy đủ, cô giới thiệu ngắn gọn.
Cố Trì Khê yên lặng nghe xong, cười nhạt nói: "Cảm ơn đại tỷ, cái gì cũng an bài tốt."
"Lời này không phải là châm chọc tôi đi?"
"Không có."
“Kỳ thực cũng không có gì.” Cố Cẩn Nhan cười nắm lấy tay cô, “Đều là thuận tiện, nghĩ một chút liền an bài, ngược lại tôi còn sợ can thiệp quá nhiều, em lại hoài nghi tôi có mục đích gì."
Sắc mặt Cố Trì Khê khẽ biến, nhưng không nói gì.
Dù dần buông bỏ phòng bị trước đại tỷ nhưng hai người không thể hoàn toàn mở lòng như chị em ruột, mỗi khi làm chuyện gì cũng luôn phỏng đoán về nhau khiến cả hai đều xấu hổ.
"Gần đây trong nhà không yên ổn, Vương Lệ Nhã đã chạt trốn, cảnh sát đang truy tìm bà ta. Còn em trai bà ta... bị kết án tử hình." Cố Cẩn Nhan nói về công việc, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Đó là lý do tại sao cô gọi em gái ra ngoài.
Vẻ mặt Cố Trì Khê cứng đờ, "Tử hình? Nghiêm trọng như vậy sao?"
"Ừm, ông ta là một trong những thủ lĩnh của tổ chức đó, có liên hệ với các hoạt động buôn người ở nước ngoài. Vận chuyển ở biên giới liên quan đến một lượng rất lớn các sản phẩm bị cấm... Thành thật mà nói, ban đầu tôi không nghĩ tới chuyện đó." Cố Cẩn Nhan vừa nói vừa lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh.
Cố Trì Khê nhẹ giọng hỏi: "Sao chị phát hiện được?"
"Ông ta quá điên."
"Sao?"
"Vốn không phải là người có thể làm được việc gì, đống cục diện rối rắm trong nhà đều dựa vào trong nhà mà dọn sạch, Vương Lệ Nhã giúp ông ta không ít, nhưng mối quan hệ giữa chị em bọn họ không tốt. Kể từ sau cái chết lão gia tử Từ Vương, chị em trở mặt, ông ta cảm thấy mình có thể làm được việc mà không cần dựa vào chị gái, càng điên càng dễ lộ đuôi, đây là nhược điểm."
Ở trình độ của bọn họ, có một số người không còn tìm thấy thỏa mãn từ việc ăn nhậu chơi bời thông thường, cho nên họ theo đuổi những điều thú vị hơn.
Cố Trì Khê cũng hiểu.
Khi cô đang học ở Anh, cô thường nghe nói rằng đồng học nào đó trong vòng noid hai ngày trước đã gặp ai đó, hôm nay nhận được thông báo đám tang, này đã thấy nhiều không có gì ngạc nhiên.
Cố Cẩn Nhan tiếp tục: "Vương Lệ Nhã có thể được coi là một ý nghĩa khác của 'giúp đỡ em trai'. Pháo đài là nơi nhanh nhất bị phá vỡ từ bên trong, hiện tại Vương gia đang quét tuyết trước cửa, là một mớ hỗn độn."
"Nếu bắt được bà ta có thể bị kết án bao lâu?" Cố Trì Khê chỉ quan tâm đến chuyện này.
"Nếu như chỉ là bao che, nhiều nhất là dăm ba năm, nhưng kỳ thực bà ta tham gia, hơn nữa còn chạy trốn..." Cố Cẩn Nhan cười nham hiểm, không có nói tiếp.
Sắc mặt Cố Trì Khê cứng đờ, trong mắt có một mảnh lạnh như băng.
Thủy triều dâng lên hôn chân hai người.
Hơi ấm rút đi, gió thổi qua, da thịt ướt đẫm nước lạnh lẽo. Cô vô thức cong ngón chân lên, móng chân hiện lên vệt sáng hồng.
"Con trai của bà ta thì sao?"
"Trước đó cậu ta không biết chuyện này, còn suốt ngày tìm chơi mấy người nổi tiếng trên mạng, nhưng hiện tại đã biết, em đoán xem cậu ta phản ứng thế nào?" Cố Cẩn Nhan kéo cô vào bãi biển, sóng lại ập đến nhưng không chạm tới chân cô.
"Chị nói đi."
"Cậu ta chỉ lo lắng cho bản thânvà tài sản đứng tên mình."
Cố Trì Khê cười lạnh.
Bên bờ biển có một con đường nhỏ, ven đường thắp đèn, ánh sáng trắng chói lọi chiếu rọi, mỏng manh thưa thớt, phủ lên người cô một màu lạnh lẽo.
Phía trước là bến tàu, nơi đậu hai chiếc du thuyền nhỏ, Cố Cẩn Nhan kéo em gái đi, ngẩng đầu nhìn trời đầy sao, "Tôi biết em và Ôn Ninh đã sớm lĩnh chứng, còn thiếu một hôn lễ, một nghi thức, cảm tình hơn mười năm không dễ để đạt được kết quả khả quan, thanh mai trúc mã…thật sự rất tốt đẹp…”
"Ừm."
Cố Trì Khê cũng ngẩng đầu lên.
Cố Cẩn Nhan nghiêng mặt đi, trong đôi mắt khôn khéo lộ ra một tia ôn nhu, "Từ nay về sau, hai người phải sống tốt cuộc sống của mình, đừng tiếp tục hoài niệm quá khứ."
Nói xong, cô quay lại, tiếp tục nói một mình.
"Thấy tình cảm của em và Ôn Ninh tốt như vậy, nói thật là tôi rất hâm mộ."
Cố Trì Khê hơi sửng sốt, quay đầu nhìn đi chỗ khác: "Chị cũng có thể yêu đương."
Với điều kiện của đại tỷ thì đối tượng gì mà không kiếm được? Cô không biết đại tỷ cong hay thẳng, nếu không có giới hạn giới tính thì phạm vi lựa chọn sẽ rộng hơn, muốn yêu đương cũng dễ hơn.
Đâu giống như cô...
Hạn chế giới tính, hạn chế người — không phải là Ninh Bảo liền không thể.
"Quá bận rộn," Cố Cẩn Nhan cười lắc đầu, dẫn cô ngồi trên lan can, "Ngay cả hôn lễ của em, tôi cũng là cố gắng vắt ra hai ngày để tham dự, yêu đương cần có thời gian và sức lực. Đối với tôi mà nói, đây là hai thứ quý giá nhất, nếu có dư ra một chút, tôi ước gì có thể dùng cho con mình, sao có thể cho người yêu”.
"Hơn nữa, tôi không thích kết hôn, càng không muốn cùng người khác an bài lại tài sản, rất phiền phức."
Đó chẳng phải là nói Cố Chu Hải sao?
Nghĩ tới đây, Cố Trì Khê nhấp môi cười, giơ ngón trỏ vẫy vẫy trước mặt cô: "Không, chỉ là chị chưa từng gặp qua người kia mà thôi."
"Sao?"
"Có lẽ tương lai sẽ gặp, có lẽ không bao giờ gặp được, phải xem duyên phận."
Cố Cẩn Nhan nhìn chằm chằm vào cô, suy nghĩ một lúc, sau đó đưa ra kết luận: "Cho nên, duyên phận không chắc chắn, sự nghiệp quan trọng hơn."
"..."
Cô chỉ cười, không trả lời.
.
Trở lại phòng, Ôn Ninh vẫn còn ngây người đứng trên ban công.
“Ninh Bảo…” Cố Trì Khê đi tới, ôm lấy nàng từ phía sau, “Em đang nhìn gì vậy?”
"Nhìn vợ."
"Hửm?"
Ôn Ninh xoay người, hai tay câu cổ cô, "Em nhìn thấy chị cùng đại tỷ đi ở bờ biển." Nói xong, nàng chớp mắt một cái, ám chỉ ý vị rõ ràng.
Cố Trì Khê cúi người về phía trước, trán hai người chạm vào nhau.
Cô chuyển tin tức từ đại tỷ cho Ôn Ninh.
Ôn Ninh trầm mặc hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Em cảm thấy đại tỷ cũng không tệ, có phải trước kia em trách lầm chị ấy rồi hay không?"
"Đừng nghĩ nữa," Cố Trì Khê hôn lên mặt nàng, "Đi tắm đi, ngủ sớm một chút, ngày mai là hôn lễ của chúng ta rồi."
"Vâng!"
Phòng tắm trong phòng ngủ chính có vòi hoa sen đôi, bên cạnh có một bồn tắm hình tròn lớn, hai người có thể tắm cùng lúc, nhưng Ôn Ninh muốn dùng bồn tắm nên kéo Cố Trì Khê vào cùng.
Nàng không biết đây là chủ động đưa mình vào "miệng cọp".
Khi màn đêm buông xuống, bên trong mơ hồ truyền ra thanh âm yếu ớt——
"Đại tỷ, ưʍ..."
"Ngoan."
Có trận bọt nước nổi lên.
Rung động nhẹ.
Một lúc sau, cửa mở ra, Ôn Ninh được Cố Trì Khê đỡ ra, tê liệt ngã xuống giường, hai má đỏ bừng.
Cố Trì Khê kéo nàng vào ngực, "Ninh Bảo, ngủ thôi."
“Ừm.” Ôn Ninh yếu ớt ừ một tiếng, lặng lẽ nhướng mi, ánh mắt giảo hoạt.
— cạch.
Căn phòng chìm trong bóng tối.
Cố Trì Khê vén chăn mỏng lên, đang muốn nằm xuống, Ôn Ninh đột nhiên ngồi dậy, nhào về phía cô: "Ha ha ha ha, chị xong rồi!"
"Ninh……"
Cô bị trọng lượng nặng trĩu đè đến không thể nhúc nhích.
Mông bị đánh không nhẹ không nặng.
Ôn Ninh nắm lấy hai tay của cô, đắc ý nói: "Ai bảo vừa rồi chị 'khi dễ' em, còn chơi xấu nữa không? Xú tỷ tỷ, ngoan ngoãn nằm xuống cho em, em nói cái gì thì làm theo cái đó."
"Ninh Bảo, đừng nháo."
"Cầu xin em đi."
"Em đếm đến ba."
“Một, hai, ba, bốn, năm, lên núi đánh hổ, không đánh được hổ, đánh mông tỷ tỷ~” Ôn Ninh thè lưỡi, vươn tay bật đèn.
Cố Trì Khê nhân cơ hội thoát khỏi xiềng xích, ôm lấy eo nàng, xoay người lăn sang bên kia giường.
"Xú muội muội, ngứa da rồi."
"A, buông em ra!"
"Còn đắc ý không?"
Một cái đánh vào lưng.
Ôn Ninh "a" một tiếng, tay chân giãy giụa, Cố Trì Khê không cho nàng có cơ hội phản kháng, nhưng cô cũng biết sức lực của mình không phải là đối thủ của nàng, liền cúi đầu hôn lên vành tai nàng, lấy nhu thắng cương.
Quả nhiên --
Xú muội muội mềm nhũn.
Tai Ôn Ninh đặc biệt mẫn cảm, hôn nàng liền run rẩy, lúc này thành thật buông lỏng sức lực, mềm nhũn ngã vào trong lòng Cố Trì Khê, vừa cười vừa làm nũng, "Em sai rồi, tỷ tỷ, ha ha ha."
“Được rồi, không nháo nữa, đi ngủ.” Cố Trì Khê mềm lòng không nghe được nàng xin tha, lập tức buông tay.
Xoay người, Ôn Ninh ôm lấy cô từ phía sau.
Cố Trì Khê vùng vẫy theo phản xạ.
"Chị được khi dễ em sao em không được khi dễ chị!!"
"Chị là tỷ tỷ."
"Vậy chị phải nhường muội muội của chị!"
"Muội muội phải nghe lời tỷ tỷ."
"Không nghe!"
"Ngủ."
“Chị cho em một lần đi…” Ôn Ninh nhịn không được nữa bắt đầu làm nũng, hai người nháo một trận, gối chăn bay tứ tung, lăn đến đầu giường.
- cạch!
Không biết ấn phải công tắc gì.
Hai người cứng đờ.
Trên giường phía trên trần nhà truyền đến một tiếng "cạch", "bức tường" nguyên bản trắng như tuyết chậm rãi lùi về hai bên, lộ ra một mảng lớn thủy tinh trong suốt, trong tầm mắt là bầu trời đêm đen kịt không gợn mây.
Những ngôi sao đang lấp lánh, duỗi tay có thể chụp được.
"Oa..." Ôn Ninh ngây người.
Cố Trì Khê thở ra một hơi: “Hóa ra là ngắm sao.” Cô buông tay, cầm lấy gối, nói: “Ninh Bảo ngủ đi, đã khuya lắm rồi.”
Ôn Ninh thu hồi tầm mắt, mím môi không nói gì.
Mất hết hứng thú.
“Tối mai đi, được không?” Cố Trì Khê đưa tay gãi gãi mũi của nàng, ôn nhu dỗ dành.
Ôn Ninh không nói mà nằm xuống.
Cố Trì Khê cũng nằm xuống.
Chỉ nằm một lúc, lắng nghe hơi thở đều đặn của đối phương, Ôn Ninh đột nhiên trở mình, vùi mặt vào Cố Trì Khê, lén hôn cô.
Trong lúc mơ màng, Cố Trì Khê cảm thấy có gì đó.
"Ninh Bảo..."
"Ừm, em đây."
Ôn Ninh lộ ra ý cười đắc thắng trong bóng tối...
.
Ngày hôm sau, cả hai bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Ánh sáng chói lọi từ trần nhà trong suốt chiếu vào, Ôn Ninh nheo mắt, lấy tay che mặt, Cố Trì Khê đang cuộn tròn trong ngực nàng cũng tỉnh lại, cô nheo mắt lẩm bẩm: “Sáng quá. .."
—— Cộc cộc cộc.
"Khê Khê, dậy chưa?"
Tiếng kêu của đại tỷ từ bên ngoài vọng vào.
Im lặng một lát, Cố Trì Khê đột nhiên tỉnh lại, vén chăn đứng dậy, nhìn điện thoại ở đầu giường, đã chín giờ rưỡi.
“Ninh Bảo,” cô vỗ vỗ mặt Ôn Ninh, “Ninh Bảo, dậy đi.”
"A."
Ôn Ninh biết mình phải dậy, muốn nán lại thêm chút nữa, nhưng ánh sáng trên đầu quá chói, trùm chăn kín đầu cũng không ích gì, nàng bất lực ngồi dậy, mở đôi mắt ngái ngủ, ngáp một cái.
Sau đó phát hiện ra——
Hai người để khỏa thân
Tiếng gõ cửa và thúc giục vẫn tiếp tục.
Ôn Ninh và Cố Trì Khê nhìn nhau, nhanh chóng cầm lấy đồ ngủ mặc vào, Cố Trì Khê đi ra mở cửa, "Đại tỷ—"
“Cuối cùng hai người cũng dậy rồi.” Cố Cẩn Nhan nắm tay con gái, trên môi mang theo ý cười, “Ăn chút gì trước đi, sau đó thay váy cưới, thợ trang điểm cùng nhà tạo mẫu đang đợi.”
"Được."
Cố Trì Khê hít một hơi thật sâu.
Đã đến lúc mặc váy cưới.
Cô thực sự có loại cảm giác tựa như mơ, không chân thực ...
Vẫn còn nhiều thời gian, Ôn Ninh và Cố Trì Khê tắm rửa thu dọn, ăn cơm xong, được dẫn vào hai gian phòng khác nhau để thay váy cưới và trang điểm, từ giờ trở đi, hai người không thể gặp lại khi tới nghi thức hôn lễ.
Váy cưới của Ôn Ninh là kiểu cổ chữ V khoét sâu, tay áo dài vừa phải, đường cong cổ áo chạy đến rốn, đính viền hoa, chân váy phủ tua bạc mở hình kim tự tháp, hoa văn thêu tay gợi cảm lại thanh nhã.
Nàng ngồi trước gương trang điểm, trên tay cầm quả táo mà tiểu cô đưa cho, bình tĩnh nhìn mình trang điểm dày trong gương.
Nàng chưa bao giờ cảm thấy chính mình đẹp như vậy.
Ôn Ninh cười tự luyến, siết chặt quả táo, tim đập càng lúc càng nhanh.
Nàng đang mặc váy cưới!
Sẽ kết hôn với tỷ tỷ!
Nàng nóng lòng muốn nhìn thấy tỷ tỷ mặc váy cưới, nhất định cũng rất đẹp, không, còn đẹp hơn nàng, nếu không thì tại sao năm đó nàng có thể bị khuôn mặt xinh đẹp kia câu đi.
Ôn Ninh bất giác nghĩ tới lại đỏ mặt.
"Oa, biểu tỷ, chị thật xinh đẹp!"
Tiếng cảm thán của biểu muội phát ra từ phía sau.
Tiểu cô nương ghé sát vào người cô, không kìm được đưa tay sờ váy cưới, ánh mắt thèm thuồng: “Trời ạ, em cũng muốn mặc…”
Ôn Ninh ngượng ngùng cười cười: "Khi em tìm được người mình yêu, kết hôn liền có thể mặc."
Biểu muội đột nhiên ngừng nói, ánh mắt có chút trốn tránh.
Ôn Ninh hoàn toàn không chú ý..
"Biểu tỷ, chúng ta chụp ảnh chung nha?"
"Được."
LHai chị em chụp nhiều bức ảnh khác nhau trong phòng, chờ thời gian trôi qua.
Khi đến lúc, tiểu cô sẽ đưa Ôn Ninh ra ngoài, sau đó biểu muội sẽ nắm tay nàng đi trên con đường lát đá cuội đến nơi tổ chức lễ cưới, nơi nàng có thể gặp Cố Trì Khê, nắm tay cô cùng nhau bước qua thảm đỏ.
Bên kia…
Váy cưới của Cố Trì Khê là kiểu áo trễ vai, dây đeo vai quanh cánh tay được đính ngọc trai, tượng trưng cho thuần khiết và trong trắng, nửa dưới là làn váy xõa rộng, mặt trên thêu từng đóa hoa trắng nhỏ, ở giữa khảm ngọc trai, dài vừa phải, lộng lẫy cùng khí chất.
Cô đang ngồi trên giường, đội một chiếc khăn che mặt mỏng, trên khuôn mặt trang điểm thanh tú nở một nụ cười nhàn nhạt.
Miko và Joe hôm nay là nhi đồng rải hoa, hai đứa đã sớm thay lễ phục nhỏ, ngoan ngoãn ở bên cạnh cô. Cố Cẩn Nhan và Khâu Diệc Thế cũng ở bên cạnh, mấy người vây quanh nói chuyện.
Lúc đầu, Khâu Diệc Thế có chút ác cảm với Cố Cẩn Nhan, nhưng thấy Cố Cẩn Nhan bình tĩnh thong dong liền cũng không so đo, nàng biết phần lớn tài sản của Cố gia đều là Cố Cẩn Nhan kiểm soát.
"Không nghĩ tới cả đời mình lại được nhìn thấy Khê tỷ mặc váy cưới."
"Sao? Thế nào?"
Mọi người tò mò nhìn về phía Khâu Diệc Thế.
Khâu Diệc Thế trộm nhìn khuôn mặt của Cố Trì Khê, người kia đang mỉm cười nàng mới yên tâm nói: "Lúc trước Khê tỷ đã nói với em đời này không thể kết hôn, còn đã thề! Kết quả là chị xem—"
“Ha ha ha ha……”
Mọi người đều cười.
Cố Cẩn Nhan nắm tay em gái, ôn nhu nói: "Bởi vì đã chờ được người xứng đáng."
Cố Trì Khê giương môi cười.
Cô đột nhiên muốn gặp Ninh Bảo, mới xa nhau mấy tiếng đồng hồ mà tựa như đã xa nhau vài ngày, một giây cũng không thể đợi muốn nhìn thấy Ninh Bảo mặc váy cưới — tuyên ngôn kết hôn của cô gái nhỏ bảy tuổi vang bên tai, giống như thể chuyện đó mới xảy ra hôm qua.
Sau một thời gian, đại tỷ sẽ đưa cô ra ngoài, sau đó Khâu Diệc Thế sẽ dẫn cô đến địa điểm tổ chức hôn lễ, nơi cô sẽ có thể gặp Ninh Bảo, nắm tay nàng cùng nhau bước trên thảm đỏ.
...
Hôn lễ diễn ra lúc ba giờ chiều.
Thời tiết tốt, nắng gần xích đạo rất mạnh, đỉnh đầu là một màu xanh trong vắt, bãi cát vàng óng, những rặng dừa xanh mát, gió biển mằn mặn, hòn đảo đầy lãng mạn.
Địa điểm tổ chức buổi lễ được bố trí trong một rặng dừa, ngay đối diện một con đường từ bờ biển.
Tấm thảm đỏ dài chia khung cảnh thành hai nửa, mỗi bên có năm chiếc bàn tròn lớn, hai bên đều có tượng thần tình yêu Cupid điêu khắc, cuối thảm đỏ là "Cánh cổng tình yêu đích thực" trải đầy hoa hồng, hai người sẽ tay trong tay bước qua cánh cửa và bước đến bục tuyên thệ.
Chín tầng bánh ngoại cỡ, tiếp theo là một kim tự tháp rượu sâm panh.
Các vị khách đi dạo quanh đảo, đến khoảng 2:40, mọi người lần lượt vào địa điểm dưới sự sắp xếp của người chủ trì buổi lễ, dùng trà và ăn điểm tâm.
Nghệ sĩ piano diễn tấu, âm thanh trong trẻo như nước chảy.
Lúc ba giờ, chuông reo.
Ôn Ninh được biểu muội dẫn ra cửa biệt thự, váy cưới dài xẹt qua con đường đá, bước chân chậm rãi, nàng nghe thấy tiếng sóng vỗ, tiếng hát mừng tân hôn, tim đập nhanh hơn, không thể không hít một hơi thật sâu.
Đây không phải là một chặng đường dài, nhưng tựa như một thế kỷ.
Bước vào rặng dừa, nàng thấy một bóng trắng từ xa tiến lại, trong lòng run lên, suýt chút nữa không cầm chắc được bó hoa nên nắm chặt lấy tay biểu muội.
Tiểu cô nương thì thào: "Biểu tỷ, chị cào em."
"..."
Ôn Ninh ngượng ngùng buông lỏng một chút.
Cách cửa càng ngày càng gần, bóng dáng hai người hoàn toàn hiện rõ trong mắt nhau, nhịp tim của Ôn Ninh nhanh đến mức gần như ngừng trệ, đầu ngón tay đeo găng tay trắng nắm chặt bó hoa, khóe miệng nhếch lên một vòng cung hạnh phúc.
Nàng không khỏi tăng tốc độ.
Đi đến trước "Cánh cổng tình yêu", cả hai đứng sững lại, Ôn Ninh thoáng thấy nụ cười trên gương mặt Cố Trì Khê qua tấm khăn voan mỏng, đồng thời ngầm buông tay phù dâu, bước một bước về phía trước, trao nhau cái ôm.
"Tỷ tỷ--"
"Chị thật xinh đẹp, em muốn kết hôn với chị!"
Nàng đột nhiên nói to những lời trẻ con mà nàng đã nói hai mươi năm trước.
Không ai có mặt biết.
Ngay cả chủ nhân của buổi lễ cũng phát ngốc.
Cố Trì Khê nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt hơi nóng, đột nhiên nhớ tới hai mươi năm trước, khuôn mặt của cô gái nhỏ mặc váy công chúa trùng với Ôn Ninh.
Một giây sau, hai người đồng thời ngầm đưa tay ra, nắm chặt lấy nhau.
"Được."
"Kết hôn với Ninh Bảo."
Tiếng vỗ tay nồng nhiệt từ hàng ghế khách mời.
Một mùi hoa hồng xộc vào mũi, hai người xoay người, tay trong tay đi qua "Cánh cổng tình yêu", đi đến lễ đài tuyên thệ ở cuối thảm đỏ.
Miko và Joe đi trước mặt họ cầm giỏ hoa nhỏ, ra sức ném những cánh hoa.
Thảm đỏ dài phủ đầy hương thơm.
Tiến lên vài bước, hai người không khỏi liếc mắt nhìn đối phương, nhìn nhau cười, sau đó ăn ý quay đầu lại, nhìn thẳng về phía trước.
Trong mắt Ôn Ninh tràn ngập sương mù.
Tỷ tỷ -
Chị trốn trong giấc mơ của em cả ngày lẫn đêm, mà trong giấc mơ ở trong trái tim em. Em đã đi nhiều con đường, gặp nhiều người, em thống khổ, em vui sướиɠ, em bi thương, em giận dữ, mỗi ngày có thể sinh ra bất kỳ cảm xúc nào, nhưng chỉ khi đối mặt với chị, em mới cảm thấy kinh hỉ.
Sau nhiều năm xa cách, hàng phòng thủ mà em xây dựng đã bị phá vỡ ngay khi nhìn thấy chị, còn nhớ những thói quen nhỏ ít được biết đến nhất của chị.
Quãng đời còn lại, dù mưa hay nắng, dù xuân hạ thu đông, bốn mùa luân hồi, cũng đều là chị.