Ôn Ninh sững sờ trên sô pha.
"Tỷ tỷ?"
Thấy bóng lưng Cố Trì Khê đi vào phòng, nàng đứng dậy đuổi theo: "Vợ..."
Cạch!
Cánh cửa phòng không nhẹ không nặng mà đóng lại, khóa lại.
“Vợ…” Ôn Ninh bị chặn lại lo lắng gõ cửa, “Em sai rồi, vợ, không phải em muốn bị cậu ấy hôn, cậu ấy đột nhiên lao tới, em cũng phát ngốc. .."
"Nhưng em đã từ chối cậu ấy rõ ràng rồi, sau đó cũng đã lâu không liên lạc với cậu ấy. Hôm nay cậu ấy đến tuyệt giao với em, em chỉ thở dài không có bạn nữa thôi, tuyệt đối không nghĩ đến những phương diện khác..."
"Em không nên giấu chị, em biết sai rồi."
"Vợ...tỷ tỷ..."
Ôn Ninh vừa gõ cửa vừa giải thích, nghe thấy bên trong không có động tĩnh gì, nàng cắn răng, hạ quyết tâm, giả vờ khóc lóc xin tha: “Vợ à, em thật sự biết sai rồi, quỳ trên bàn phím hay quỳ sầu riêng đều tùy chị định đoạt, đừng không để ý tới em được không--"
"Ô ô ô em quá khổ sở."
"Tỷ tỷ không cần em nữa..."
"Tỷ tỷ... Ninh Bảo của chị sắp khóc ngất rồi."
Nàng ngoài miệng nói nhưng trong mắt lại là ý cười, nghẹn đến hai gò má ửng đỏ.
Sau đó, cánh cửa mở ra.
Cố Trì Khê đứng ở sau cửa, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của nàng, trong lòng càng thêm mềm, còn chưa mở miệng nói chuyện, Ôn Ninh liền nhào vào trong ngực cô ôm trọn vẹn.
"Tỷ tỷ--"
Ôn Ninh hít vào một hơi, mũi cọ cọ, ôm lấy cô trong nháy mắt lại càng ủy khuất: “Em không nên giấu chị, vì ngày đó giúp chị giặt nội y, chị đừng giận."
"..."
"Chúng ta đều đã kết hôn, trong lòng trong mắt người trọng tình khinh bạn này đều là vợ, ai cũng đừng nghĩ đào góc tường của vợ em! Vợ nói một, em không nói hai, vợ kêu em đi hướng đông, em tuyệt đối sẽ không đi hướng tây, vợ bảo cút ra ngoài quỳ bàn phím, em không đập bàn phím hỏng liền không đứng dậy.”
-- phụt.
Cố Trì Khê không nhịn được cười ra tiếng.
Cô ôm eo Ôn Ninh mang người vào phòng, "Không có giận."
"Ghen hả?"
"Cũng không ghen."
"Vậy là gì?"
“Không biết…” Cô thở dài, một tay vuốt ve tóc Ôn Ninh, “Ninh Bảo, kỳ thực ngay từ đầu chị có thể cảm nhận được tâm tư của Hà Du đối với em, cho nên chị vẫn luôn có địch ý với cô ấy, hiện tại em nói với chị chuyện này, chị cảm thấy ... rất khó chịu. Cô ấy hoàn toàn không suy xét cảm xúc của em, cũng chọn cách giải quyết không thỏa đáng nhất. Cô ấy chỉ nghĩ đến chính mình khó chịu cùng khó khăn như thế nào, cô ấy đắm chìm trong bầu không khí thâm tình mà cô ấy tạo ra, sau đó làm tổn thương em."
Nguyên nhân rất phức tạp.
Trước khi kết hôn, Ninh Bảo có thể thích bất kỳ ai, yêu bất kỳ ai, đừng nói là ôm hôn, ngay cả lên giường cũng không liên quan đến cô.
Nhưng Hà Du yêu thầm lại lấy danh nghĩa bạn bè, đổ lỗi cho sự thiếu chủ động của chính mình trong việc "duy trì tình bạn", cưỡng hôn Ninh Bảo, ngược lại còn đổ lỗi cho việc giữ lại Ninh Bảo là "tàn nhẫn" và "trừng phạt".
Đằng sau cường hôn là tư duy logic của một tên cướp.
Nhân danh tình yêu mà làm tổn thương Ninh Bảo, còn khiến Ninh Bảo vì thế mà cảm thấy áy náy.
Loại người này……
Thực sự khiến cô ghê tởm.
Cô tức giận Hà Du, đau lòng Ninh Bảo, có lẽ là.một chút chấp niệm chiếm hữu đã quấy phá, một chút oán trách Ninh Bảo đã giấu cô.
Một hơi nói xong, Cố Trì Khê nhắm mắt lại, đem đầu Ôn Ninh áp vào ngực mình.
Ôn Ninh mím môi, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Quên đi, đã tuyệt giao rồi, em cũng không muốn so đo nữa, ít nhất cũng từng là bạn, chuyện này cứ để qua đi..."
"Ừm."
“Vợ à, chị còn giận em không?” Nàng làm nũng.
Cố Trì Khê mở to mắt: "Em nói xem?"
"..."
Thật đúng là khó nói.
Nàng đã mất đi người bạn, không thể chọc vợ tức giận nữa, nếu không nàng sẽ thực sự là người cô đơn.
- Ục ục.
Bụng kêu lên.
Cố Trì Khê nhéo nhéo vành tai của nàng, hỏi: "Chưa ăn cơm sao?"
“…em còn không biết trời đã tối.” Ôn Ninh thấp giọng nói.
Tâm tình không tốt, nàng làm sao còn có sức lực đi lo cho cái bụng của mình, chuyện này cũng đủ làm nàng tiêu hóa rồi.
Cố Trì Khê đột nhiên hiểu ra, sắc mặt có chút khó coi, không để cho nàng nhìn thấy, buông tay nàng ra, nói: "Chị đi xem trong tủ lạnh có cái gì ăn, em đi tắm thay đồng phục đi."
“Không.” Ôn Ninh giữ cô lại, sợ lại bận rộn. "Ăn mì thôi được rồi, em không có khẩu vị lắm."
"Được, rất mau."
Trong tủ lạnh có rau và mì, Cố Trì Khê lấy một gói tôm đông lạnh, cắt nửa bát cà rốt thái hạt lựu, thêm mấy lát rau xanh, nấu một bát mì. Ôn Ninh tắm rửa sạch sẽ ngồi ăn ngon lành, cô đi tắm rửa, lúc đi ra Ôn Ninh đã ăn xong, cũng dọn dẹp bát đĩa xong.
Nàng đang lật qua album ảnh áo cưới của Cố Trì Khê trên sô pha.
"Ninh Bảo, em thích cái nào?" Cố Trì Khê ngồi xuống bên cạnh nàng.
Ôn Ninh chậm rãi xoay người, trong mắt lấp lánh tinh quang, thở dài nói: "Đều đẹp, em đều thích..."
Cố Trì Khê híp mắt cười, ôm nàng vào lòng, thơm lại mềm, mũi đặt ở trên cổ áo Ôn Ninh ngửi ngửi, nhất thời cảm thấy tâm viên ý mãn.
"Vậy mua hết đi."
"Chị đùa à."
"Ninh Bảo, đã đến lúc chuẩn bị hôn lễ rồi."
"Nhanh vậy?"
Ôn Ninh vừa mở miệng, trong đầu hiện lên cảnh tượng mùa hè năm nàng bảy tuổi, nàng mặc một chiếc váy xòe màu cam nhạt sống động và lộng lẫy, giống như váy cưới, hét lớn trước mặt Cố Trì Khê: Tỷ tỷ, chị thật xinh đẹp, em muốn kết hôn với chị!"
Sau đó, cách xa nhau 21 năm, hai người thực sự kết hôn.
Thời gian trôi thật nhanh.
Cố Trì Khê câu lấy ngón tay út của nàng, thấp giọng nói: "Nhưng chị ngại chậm, khi còn bé chị chỉ thấy em mặc 'áo cưới', không biết khi em trưởng thành mặc vào sẽ là bộ dáng gì..." Khi nói chuyện, cô xoay thân áp người trên sô pha.
Ôn Ninh thuận theo nằm xuống, để cho cái bóng lớn trên đầu bao phủ đi, hai tay ôm lấy cổ cô.
"Em cũng muốn nhìn thấy tỷ tỷ mặc váy cưới."
Vểnh môi, hôn một cái.
Cánh môi kia như lông vũ rơi xuống, nhẹ nhàng bao phủ lấy cô, hô hấp ấm nóng trong mũi trao đổi lưu luyến, chạm đến hương vị của đối phương, liền hít vào, dần dần trở nên mê say.
Nhiệt độ trong nhà dần dần tăng lên.
Trong mông lung, Ôn Ninh cảm giác mình sắp bỏng, gấp không chờ nổi mà dán vào trên người Cố Trì Khê, rêи ɾỉ nói: "Ưm, về phòng đi..."
“Ở đây không tốt sao?” Cố Trì Khê hôn lên tai nàng, “Mở khóa địa điểm mới, tư thế mới.”
"Vậy, chị nhanh lên..."
"Hửm? Nhanh lên làm gì?" Cố Trì Khê cố ý tra tấn nàng.
Ôn Ninh giận dỗi nói: "Chị nói làm cái gì!"
Tức chết đi được.
Muốn đá cô.
Nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp của Ôn Ninh, ngực Cố Trì Khê như lửa đốt, không nhịn được nữa liền cắn môi trấn an: “Ninh Bảo, tỷ tỷ đi lấy bao ngón tay.”
“Ư, đừng lấy…” Ôn Ninh nắm lấy cô không cho đi.
Cố Trì Khê dở khóc dở cười, cúi đầu nhìn ngón tay mình, "Có móng tay sẽ làm em đau."
Dựa vào tốc độ phát triển của móng tay, cô thường cắt một tuần một lần, mấy ngày nay bận rộn quên cắt tỉa, móng tay tuy mới mọc một chút nhưng cô không yên tâm.
“Em không sợ……”
Ôn Ninh vặn vẹo, hai gò má đỏ bừng như muốn chảy ra máu, nắm lấy tay Cố Trì Khê kéo về phía Tiểu Ninh, "Chẳng lẽ tỷ tỷ không muốn cảm nhận khoảng cách sao? Vừa rồi tức giận, không muốn trừng phạt em sao?"
Nàng chớp chớp đôi mắt hoa đào kiều mị, cắn cắn môi, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng e lệ.
“Muốn.” Yết hầu Cố Trì Khê lên xuống một chút.
"Vậy mau tới đi~"
Ôn Ninh thầm nghĩ người này không cưỡng lại được dụ hoặc, trong lòng vô cùng đắc ý, thấy Cố Trì Khê cúi đầu, lại không có động tác gì, chỉ ôm nhu thì thầm bên tai nàng: “Nhưng tỷ tỷ muốn bảo hộ em hơn."
Nói xong, cô nhất quyết đứng dậy, lên lầu lấy bao ngón tay.
"..."
Hai phút sau, Cố Trì Khê đi xuống, tay trái cầm một cái hộp nhỏ, tay phải cầm một cây roi da nhỏ — lần trước ở khách sạn lấy một ít đồ vật trang trí mang về.
Ôn Ninh trợn mắt há mồm: "Tỷ tỷ..."
Nàng xong rồi.
.
Sau khi mất đi người bạn tri kỷ bảy năm, Ôn Ninh cảm thấy tâm tình nặng nề mấy ngày.
Từ nhỏ đến lớn, ranh giới giữa tình yêu và tình bạn luôn mơ hồ trong trái tim nàng, khi nàng gặp Cố Trì Khê từ rất sớm, cả thế giới đều xoay quanh Cố Trì Khê, không có chuyển đổi từ tình bạn sang tình yêu, xảy ra quá bất ngờ, nàng không thể phân biệt được đâu là tình bạn, đâu là tình yêu.
Những năm tháng thương tâm này, bận rộn kiếm tiền để tồn tại, nàng không còn thời gian để bận tâm thế giới nội tâm của chính mình.
Khi ở chung với Hà Du, nàng chỉ có thể nhắc đến tình huống khi còn nhỏ với Cố Trì Khê, ôm ôm ấp ấp là chuyện bình thường, thân mật một chút cũng là chuyện bình thường.
Đây là ngọn nguồn của bi kịch.
Nàng không xứng đồng thời có tình yêu lẫn tình bạn, chỉ có thể chọn một trong hai, đối với nàng mà nói, đây chính là trừng phạt tàn nhẫn.
Cố Trì Khê nhìn thấy tinh thần nàng sa sút, lúc đầu còn có chút ghen tuông, nhưng dần dần hiểu ra, càng ngày càng đau lòng, mấy ngày nay cô đều từ chối những công việc không quan trọng, cố gắng dành thời gian cho nàng.
Chuẩn bị hôn lễ cũng nằm trong lịch trình hằng ngày.
Cố Trì Khê lập một nhóm kế hoạch đặc biệt, Ôn Ninh đích thân lựa chọn người tham gia, hai người cùng nhau chọn váy cưới và viết tên của các khách mời.
Ôn Ninh dần dần thoát khỏi tâm tình ủ rũ.
Hôn lễ được định vào đầu tháng Năm.
Ôn Ninh mời gia đình tiểu cô, vài người bạn tốt thời cấp 2, cấp 3, đại học và lão sư của nàng, tổng cộng không đến hai bàn, thứ nhất là quen biết không nhiều người, thứ hai là không muốn làm hôn lễ quá phức tạp.
Cố Trì Khê mời nhiều người hơn một chút.
Một nhà ba người đại tỷ, Khâu Diệc Thế và em trai, những đối tác đã từng có liên hệ làm ăn, một số bạn học đã gặp ở Anh, tất cả giám đốc của công ty, v.v.
Chỉ có không có mẹ ruột - Dương Nghi.
Sau khi thiệp mời được gửi đi, Cố Trì Khê nhận được điện thoại từ Khâu Diệc Thế, nói muốn mời cô ăn cơm.
Chỉ sau đó cô mới nhớ những gì Khâu Diệc Thế đã nói trước đây.
Tán tỉnh Hà Du ba tháng?
Kết quả ra sao?
Buổi chiều, Cố Trì Khê tổ chức một cuộc họp thẩm định dự án bên ngoài, sau khi kết thúc, cô giải thích vài lời với Đàm Giai rồi lái xe đến căn hộ của Khâu Diệc Thế ở Lạc Thành.
Khâu Diệc Thế ở nhà thu dọn hành lý.
Vừa vào cửa, dưới đất hỗn độn, Cố Trì Khê thiếu chút nữa giẫm phải nội y ném trên mặt đất, kinh ngạc nói: "Diệc Thế, làm sao vậy?"
"Không có gì, ngày mai em trở về Giang Thành, thu dọn trước."
Hai ba tháng không gặp, nhưng cũng không xa lạ gì, Khâu Diệc Thế kéo cô ngồi xuống sô pha, bưng nước trái cây cho cô, cười nói: “Khê tỷ, chị thật đúng là thâm tàng bất lôi nha, trước kia còn nói với em nhớ mong tiểu thanh mai của chị, không nghĩ tới đã sớm ôm người có cả giấy hôn thú, chậc chậc, chị làm hải vương em đây thật mất mặt..."
"Xin lỗi, Diệc Thế, chị không cố ý giấu em." Cố Trì Khê nhẹ nhàng thở dài.
"A? Em không có ý đó, chị nghĩ đi đâu vậy? Em chỉ cảm thán... Nhiều năm như vậy, người xung quanh em đến rồi đi, thay đổi hết người này đến người khác, cuối cùng cũng gặp được người mình thực sự thích, nhưng em lại không biết phải nắm chắc thế nào, thật đáng buồn. Hiện tại có chút hâm mộ chị có tình yêu lâu dài."
Nàng cúi đầu, dùng ngón tay nghịch tóc, mi mắt khép hờ ẩn chứa một chút thất vọng.
Cố Trì Khê tinh ý nhận ra điều gì, thăm dò hỏi: "Em thực sự thích Hà Du sao?"
"Vâng."
"Hai người……"
“Kết thúc rồi.” Khâu Diệc Thế mỉm cười, dang hai tay ra.
“Hai tháng qua em cùng chị ấy đi chơi ở châu Âu, chị ấy rất vui vẻ, em cũng rất vui vẻ. Em còn tưởng cuối cùng mình cũng gặp được người có thể khiến mình hạ tâm, sau đó phát hiện, em không thể có được một mối quan hệ nghiêm túc. Tục ngữ nói, đây là báo ứng a ..."
Nàng lặp lại những gì Hà Du đã nói ngày đó.
Cố Trì Khê cau mày, trong đôi mắt đen lóe lên một tia không vui, càng nghe càng cảm thấy tức giận, "Cô ta cư nhiên —— "
Đầu tiên là làm tổn thương Ôn Ninh, sau đó là tra Khâu Diệc Thế, một người là người yêu của cô, một người là bạn của cô, vô hình làm cô ghê tởm hai lần.
Nếu như nói tổn thương Ôn Ninh là bởi vì chìm sâu mà không biết, miễn cưỡng có thể hiểu được, còn việc làm tổn thương Khâu Diệc Thế rõ ràng là cố ý, quả thực là tra nữ.
“Bất quá, ít nhất em đã đạt được mục tiêu nhỏ của mình là ngủ với chị ấy, vậy coi như viên mãn rồi.” Khâu Diệc Thế cười rộ lên.
Nàng bưng ly nước trái cây lên, uống một ngụm lớn rồi nói tiếp: “Cũng may là tình cảm chưa sâu, chỉ là vừa mới nổi lên một chút nhiệt tình, nếu không em thật sự sẽ rất thảm, về sau vẫn là tiếp tục làm hải vương đi..."
"Chị muốn cảm tạ cô ấy buông tha em." Cố Trì Khê trầm mặt nói.
Khâu Diệc Thế sửng sốt: "Cái gì?"
Cố Trì Khê kể lại chuyện xảy ra mấy ngày trước, nhân tiện nhắc tới tình bạn bảy năm giữa Ôn Ninh và Hà Du.
Nụ cười của Khâu Diệc Thế đông cứng trên khóe môi.
"Này cũng quá kinh tởm rồi..." nàng kêu lên.
"Cho nên, cảm tạ đã buông tha em." Cố Trì Khê nắm lấy tay của nàng vỗ vỗ an ủi, "Em còn chưa tới ba mươi tuổi, còn có một đời dài đằng đẵng, về sau sẽ gặp được người làm em động tâm, bất luận là nam hay nữ, lớn hơn hay nhỏ hơn em, nhất định sẽ dùng tấm chân tình báo đáp chân thành của em."
So với tình bạn bảy năm của Ôn Ninh, Khâu Diệc Thế không rơi vào đó chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, có lẽ sẽ tiếc nuối mất mát một thời gian, nhưng nàng sẽ nhanh chóng quên đi.
Cô hoàn toàn không lo lắng.
"Khê tỷ..."
"Hửm?"
“Vẫn là chị tốt nhất, em muốn bắt được bó hoa của hai người trong hôn lễ của hai người!” Khâu Diệc Thế mỉm cười nhào vào ngực cô, đột nhiên cứng đờ, ngẩng đầu lên, “Em ôm chị, tiểu bảo bối Ninh Ninh nhà chị có để ý không?”
"Có."
"A?"
"Không chỉ có để ý, còn ăn rất nhiều dấm, hơn cả axít xitric." Cố Trì Khê nghiêm túc nói.
Khâu Diệc Thế vội vàng buông cô ra, tránh sang một bên, giữ khoảng cách với cô, "Eo ơi, tốt nhất là nên tránh xa chị một chút."
Hai người nhìn nhau cười.
Còn một lúc nữa mới đến bữa ăn, Cố Trì Khê giúp Khâu Diệc Thế thu dọn đồ đạc, nói chuyện công việc. Khâu gia đang phát triển một dự án du lịch ở Thành phố S ở phía tây, sẽ hợp tác với các hãng hàng không để mở các tuyến độc quyền trong giai đoạn sau, mỗi tuyến cho bốn quận ở đông nam, tây bắc và hoa nam. Tự nhiên là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, giao cho bạn bè càng yên tâm.
Cố Trì Khê ghi lại trong bản ghi chú, sau khoảng thời gian bận rộn này lại nói.
Khoảng sáu giờ, hai người ra ngoài ăn cơm.
Một cuộc gọi đến trong điện thoại của Cố Trì Khê.
Là Dương Nghi.
Khâu Diệc Thế ngồi bên cạnh, thấy sắc mặt cô hơi thay đổi, không chút do dự nhấn nút màu đỏ, nhưng một lúc sau, Dương Nghi lại gọi đến.
“Tiểu bảo bối trong nhà gọi tới tra hỏi sao?” Khâu Diệc Thế vừa lái xe vừa nháy mắt với cô, “Mau cho em một chút cẩu lương đi.”
Cố Trì Khê nhàn nhạt nói: "Mẹ của chị."
"..."
Điện thoại rung một lúc, nhưng cô không còn cách nào khác đành phải kết nối: "Sao vậy?"
“Khê Khê, con trở về đi, mẹ có chuyện rất quan trọng muốn nghiêm túc nói với con.” Không giống trước đây, giọng nói của Dương Nghi rất bình tĩnh.
"Chuyện gì?"
"Nhân sinh đại sự!"