Cố Cẩn Nhan đi đến mép giường ngồi xuống, môi mấp máy, thanh âm ôn nhu hơn khi mỗi lần gặp nhau: "Mấy ngày nay hồi phục thế nào?"
Cô nhìn xuống, thoáng thấy bàn tay lộ ra ngoài của em gái, do dự một lúc rồi nhẹ nhàng nắm lấy.
Tay kia theo bản năng hơi rụt lại.
Cố Trì Khê nhìn cô, ánh mắt có chút đờ đẫn, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì, nhưng lại tựa hồ hoàn toàn trống rỗng, ánh mắt trong suốt không có chút phòng bị.
Một lúc sau, cô nói: “Một tuần nữa sẽ xuất viện”.
"Hay em đi chỗ của tôi đi?" Cố Cẩn Nhan học theo Ôn Ninh, khép tay ôm lấy tay cô, "Ở 'Hải Lan Loan' của tôi có một mảnh hoa viên, phong cảnh không tệ, sinh hoạt có chuyên gia chiếu cố, rất thích hợp tĩnh dưỡng, tuyệt đối sẽ không bị quấy rầy."
Câu cuối to hơn một chút.
Kỳ thực ở nhà tốt hơn, nhưng hai lần liên tiếp cô bị chính em gái của mình gặp phải, nháo đến khó chịu, cô lo lắng nếu lại xảy ra chuyện như vậy, quan hệ của hai người sẽ trở lại như ban đầu.
Cố Trì Khê xuất thần nhìn cô lần nữa.
Cô quá ôn nhu.
Khác với tình nhân, đó là một loại ôn nhu trong tình thân. Khi còn nhỏ, cô bị bắt nạt, một mặt ghét Cố Cẩn Nhiên, mặt khác lại hâm mộ nàng có một tỷ tỷ luôn yêu thương và bao dung vô điều kiện, trong khi bản thân cô chẳng có gì.
Trước khi gặp Ôn Ninh, cô thường nghĩ mình và Cố Cẩn Nhiên đổi chỗ cho nhau thì tốt rồi.
Đại tỷ rất cường thế, khôn khéo lại tự tin từ trong xương cốt, nhưng khi tiếp xúc ngoài mặt lại không cảm thấy được chút nào, người ngoài tiếp xúc sẽ cảm thấy là người chu đáo lại hào phóng, rất thoải mái.
Loại người này có thể ôn nhu đến muốn mệnh.
“Không cần.” Cố Trì Khê từ chối.
Đây không phải là tỷ tỷ của cô, hơn nữa còn có thù cũ, có thể chung sống hòa bình, thỉnh thoảng tiếp xúc là đủ rồi, cô không muốn phụ thuộc vào những thứ không thuộc về mình.
Cố Cẩn Nhan đoán được cô sẽ từ chối, cho nên chỉ mỉm cười tiếp tục nói: "Mấy ngày nay Ninh Ninh đã rất vất vả, không được nghỉ ngơi nhiều, quầng thâm của em ấy đều lớn như bảo vật quốc gia rồi."
Cố Trì Khê quay đầu lại nhìn.
“Không có…” Ôn Ninh cuống quít phủ nhận, không muốn vì vậy mà để Cố Trì Khê cảm thấy áy náy, “Em có quầng thâm dưới mắt là do công việc, lịch trình không có quy luật, không liên quan đến việc mấy ngày nay chăm sóc tỷ tỷ."
Hai tay siết chặt vào nhau, lực đạo đột nhiên tăng lên.
Cố Trì Khê nhìn chằm chằm nàng, nhỏ giọng nói: "Ninh Bảo."
"Hửm?"
Ánh mắt Ôn Ninh rơi vào môi cô, muốn hôn cô nhưng có người bên cạnh đành phải nhịn lại, không tiếng động dùng ánh mắt trấn an cô: Không sao đâu.
Cố Trì Khê mím môi cười.
"Sao em lại gọi em ấy là 'tỷ tỷ'?" Cố Cẩn Nhan tò mò hỏi.
Ánh mắt Ôn Ninh cũng không dời, dán chặt vào mặt Cố Trì Khê, giống như đang tự nói với chính mình: "Bởi vì từ nhỏ đã như vậy..."
Đã mười năm rồi.
Hai người truyền đạt suy nghĩ của mình bằng mắt giống như không có ai khác ở đó.
Cố Cẩn Nhan ngày càng cảm thấy mình là bóng đèn.
Khi lớn lên, cô có sự nghiệp, gia đình, tất cả những gì cô nên có, nhưng cô thường cảm thấy trong lòng trống rỗng, mơ hồ ngứa ngáy, thỉnh thoảng có gió thổi qua, chua xót, thế mà ghen tị với người khác.
Ví dụ như lúc cô ốm, em gái tôi không ở bên, chỉ có người hầu ở bên, cô không dám để bọn trẻ biết.
Đi được một lúc, cô mới nhớ ra chuyện, ho nhẹ một tiếng nói: “Đã tìm ra được danh tính tài xế gây tai nạn rồi.”
Hai người đồng thời quay mặt lại.
"Chiếc xe đó đến từ một công ty cho thuê xe tên là 'Thịnh Hưng'. Lão bản đứng sau là Vương Lệ Nhã, người lái xe đâm em là mang ân huệ của bà ta, tính mạng của cả gia đình đều nằm trong tay bà ta, cho nên..."
“Bắt một người chịu tội thay.” Cố Trì Khê nhẹ giọng ngắt lời, trong đôi mắt đen toát ra tia lạnh lẽo.
Đúng như cô dự kiến.
Cố Cẩn Nhan hơi sửng sốt, lắc đầu nói: "Không thể nói hoàn toàn là chịu tội thay, nói đúng hơn nên gọi là 'công cụ'."
"Gọi là gì không quan trọng."
“Ừm……”
Ôn Ninh nắm chặt tay Cố Trì Khê, "Chị thật sự không thể làm gì bà ta sao?"
Cố Trì Khê cau mày.
“Những chuyện này em không cần lo, cứ giao cho tôi.” Cố Cẩn Nhan vỗ vỗ tay cô, “Bây giờ hẳn là bà ta ốc còn không mang nổi mình ốc, nhưng đề phòng, em ra ngoài vẫn phải mang theo vệ sĩ, tôi sẽ gửi cho em một ít xe."
Sợ cô từ chối, cô nói thêm: “Tự mình tìm không đáng tin cậy, phải huấn luyện, không bằng đồ có sẵn trong nhà”.
Hô hấp Cố Trì Khê ngưng trệ, cảm xúc nghẹn ở cổ họng.
Bỗng nhiên, Ôn Ninh tựa hồ cảm giác được cái gì, hơi nghiêng người về phía trước, chuẩn bị dùng tay kia ôm lấy cô.
Giây tiếp theo, Cố Trì Khê ngã nghiêng trong vòng tay của nàng.
Nàng ôm lấy cô.
.
Nhà chính của Cố gia.
Luôn luôn có một loại bình tĩnh kỳ dị trước cơn bão.
Nữ nhân trung niên đứng trước cửa sổ hình bát giác, dáng người yểu điệu, tóc dài được uốn nhuộm tỉ mỉ, mặc áo choàng thêu Tô Châu, khí chất cao quý.
Bà cầm tách trà trên tay, nhấp một ngụm rồi nhíu mày.
Đã nguội rồi.
"Phu nhân--"
Một giọng người hầu từ phía sau truyền đến: "Đại tiểu thư đã trở về, muốn gặp ngài."
Vương Lệ Nhã sửng sốt, dùng ngón tay mảnh khảnh véo cái tách, nhẹ nhàng lắc lắc, sau đó xoay người, "Để nó lại đây, pha một bình trà khác."
"Dạ."
Pha trà rất lâu, Vương Lệ Nhã thu lại chiếc áo choàng mềm mại, ngồi trên sô pha, không chờ pha trà mà chờ tiếng bước chân.
Ba, hai, một...
Một bóng người xuất hiện trong tầm mắt của bà, bà nở một nụ cười hoàn mỹ: "A Nhan đã về rồi."
Thân thiết, nhiệt tình, gãi đúng chỗ ngứa.
Cố Cẩn Nhan lạnh lùng gật đầu, ngồi xuống, từ trong túi xách lấy ra một xấp ảnh ném lên bàn, "Bà làm?"
Bức ảnh chụp một chiếc Volkswagen màu đen.
Vương Lệ Nhã cầm lên nhìn, vẻ mặt không thay đổi nói: "Ta chỉ đang loại bỏ chướng ngại vật cho Cố gia thôi, này có lợi cho cả con và A Nhiên."
"Phải không? Bước tiếp theo, bà định dùng biện pháp gì để diệt trừ tôi và A Nhiên đây?"
"Xem lời này của con..."
“Ở trong mắt bà, không phải ba người chúng ta đều là chướng ngại sao?” Cố Cẩn Nhan híp mắt, ánh mắt sắc bén xuyên thủng bà.
Vương Lệ Nhã mím môi cười: "Không cần thiết."
"Không phải không cần thiết, mà là không thể đi? Quả hồng chỉ có thể hái quả mềm."
"..."
"Nhưng nếu bà thực sự cho rằng đó là một quả hồng mềm liền sẽ không làm như vậy, cho nên trong lòng bà vẫn cảm thấy em ấy là mối đe dọa đối với bà và con trai của bà." Cố Cẩn Nhan nhìn nụ cười trên khuôn mặt của bà dần biến mất.
"Bà sợ cái gì, hả?"
Lúc này, một người hầu bưng khay đi tới, lần lượt đặt một tách trà trước mặt hai người.
Trà nóng, khói trắng bốc lên.
Vương Lệ Nhã rũ mắt xuống, cầm tách trà lên, nhẹ nhàng thổi hương trà, nhấp một ngụm, nhướng mắt để bình tĩnh lại cảm xúc.
"Mối họa nên bóp chết ở trong nôi."
Nói xong lại nhấp một ngụm.
Trà có chút nóng, hương trà thấm ướt đầu lưỡi.
Cố Cẩn Nhan nhướng mày, chế nhạo, "Tôi thực sự không mong đợi bóp chết em ấy bằng cách ngu ngốc như vậy."
"A Nhan, con không muốn sao?"
"Có hay không, bà không biết sao?"
"..."
Vương Lệ Nhã chột dạ nhìn đi chỗ khác.
"Bà âm mưu chống lại công ty của em ấy, thất bại lại tìm một La Khiêm vô dụng để hợp tác, sau đó tính toán mưu mại cuộc sống của em ấy, thất bại lại sử dụng phương pháp ngu ngốc nhất. Tôi nghĩ, bà đã ở chung với ba tôi nhiều năm như vậy, có thể học được bao nhiêu đấy thôi ư?." Cố Cẩn Nhan cầm tách trà lên, nhìn chằm chằm vào trà màu xanh vàng trong đó, nhưng không uống, đặt xuống một lần nữa.
Vương Lệ Nhã không kìm được sắc mặt, đang định nói thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, một nam hài vội vàng đi vào.
"Mẹ--"
"Hả? Tỷ tỷ, chị cũng ở đây a." Hắn ngạc nhiên nói.
Cố Cẩn Nhan mỉm cười.
"Tỷ tỷ, tối nay chị cùng em đi câu lạc bộ được không? Hôm nay có mấy nam sinh mới..."
“Trở về phòng đi!” Vương Lệ Nhã thấp giọng cắt ngang, liếc xéo hắn một cái.
Hắn cong môi, đảo mắt rồi đi lên lầu.
Chiếc đồng hồ treo tường kiểu cũ đung đưa qua lại, đột nhiên có tiếng “cạch cạch”, rồi “Đong đong” vang lên tám hồi, dày lại dài, đúng tám giờ.
Vương Lệ Nhã vẫn im lặng, bà duy trì phong thái để không quá khó coi, nhưng bà đã khó chịu cùng tức giận.
“Bà muốn làm gì thì tùy.” Cố Cẩn Nhan đứng dậy muốn rời đi.
"Dừng lại."
"Sao?"
"Con định đứng về phía mẹ con Dương Nghi sao?"
Cố Cẩn Nhan cười khẩy, "Tôi không đứng về phía nào cả."
Cô chỉ làm những gì cô nghĩ là đáng giá.
Nói xong xoay người rời đi.
.
Nằm viện nửa tháng, vết thương của Cố Trì Khê đã gần như khỏi hẳn, ngày cô xuất viện, Ôn Ninh không chịu để cô dùng nạng, nhất quyết bế cô từ phòng bệnh ra xe.
Mặc dù cô gầy, nhưng vẫn nặng 47 cân, cho dù Ôn Ninh có thể lực tốt, bế xuống cũng không thở nổi.
"Ninh Bảo..."
Cố Trì Khê dùng khăn giấy lau mồ hôi cho nàng, ánh mắt đau lòng, "Chị tự đi được."
“Cõng sẽ thoải mái hơn.” Ôn Ninh nắm lấy tay cô hôn lên.
Cố Trì Khê oán giận cười: "Em thở hổn hển như vậy, còn nói thoải mái."
“Không, ý em là khụ khụ…” Ôn Ninh ho khan hai tiếng, nháy mắt, ánh mắt rơi vào trước ngực cô, sau đó vỗ vỗ lưng mình, “Xúc cảm rất thoải mái.”
Mềm lại nóng, nàng có thể không thoải mái sao?
Cố Trì Khê đột nhiên hiểu ra, hai má đỏ bừng, đánh nhẹ vào người nàng.
Ôn Ninh vui vẻ cười.
Tài xế lái xe phía trước, phía sau là hai chiếc xe, một bên trái một bên phải, bọn họ là bốn vệ sĩ mà tỷ tỷ phái tới, từ nay về sau ra ngoài sẽ theo đội hình này, thích ứng với tình hình và theo bất cứ nơi nào họ đi.
Thành thật mà nói, Ôn Ninh không quen.
Cố Trì Khê thì không sao, trước đây khi cô sống trong Cố gia, thỉnh thoảng cùng cha ra ngoài còn khoa trương hơn, nhưng bây giờ cô khá trầm tính cùng bảo thủ.
Khi đến Vịnh Thiên, xe của vệ sĩ tự động rẽ vào tiểu khu đối diện, nơi đại tỷ thuê một căn hộ bốn phòng ngủ để họ ở.
“Đừng nhúc nhích.” Ôn Ninh đè tay Cố Trì Khê, nhanh chóng xuống xe, mở cửa bên người cô, muốn cõng cô, ngồi xổm xuống.
"Em muốn thoải mái, tỷ tỷ, thỏa mãn em đi."
Cố Trì Khê dở khóc dở cười, nửa người trên dựa vào trên lưng nàng, gắt gao dán lên, "Thỏa mãn em."
Tài xế Tiểu Phạm giúp mang hành lý và nạng, Ôn Ninh cõng Cố Trì Khê vào nhà, đi lên lầu, đặt cô trên ghế dài ở tầng hai, đi lấy đồ ngủ, đi vào phòng tắm để xả nước.
Thấy nàng bận rộn, trái tim Cố Trì Khê nhất thời mềm mại, không phân biệt được là chua hay ngọt.
Chưa thể gội đầu, nhưng có thể ngồi trong bồn tắm tắm rửa, cô không chịu được mùi cơ thể mình, càng xấu hổ hơn là Ninh Bảo khi ngủ cùng luôn ngửi và hôn cô giống như cún con. Cô tự nhủ sẽ không để mình bị thương nữa.
Như vậy, làm tổn thương cơ thể cô, nhưng làm tổn thương trái tim của Ôn Ninh.
Cô vẫn nhớ khoảnh khắc mình rơi xuống nước, cô nghĩ mình sẽ chết, trong lúc tuyệt vọng sắp chết, cuối cùng lại hiện ra khuôn mặt của Ôn Ninh, nghĩ đến vẻ mặt đau lòng của Ninh Bảo khi nghe tin, cô ước gì mình có thể mọc cánh bay ra. Nhưng rốt cuộc cô đã rơi xuống nước, bất tỉnh...
Lần này được cứu.
Người ta nói rằng nếu một người sống sót trong một thảm họa, thì về sau nhất định sẽ có phước lành, cô không mong đợi bất kỳ phước lành nào, chỉ cần cô có thể sống tốt với Ninh Bảo, sống một cuộc sống bình thường của hai người, như vậy là đủ rồi.
“Bảo bối, nước chuẩn bị xong rồi.” Ôn Ninh từ phòng tắm đi ra.
Cố Trì Khê lấy lại tinh thần, mỉm cười vươn tay về phía nàng, giây tiếp theo đã bị nàng ôm lấy, đỡ dậy, phần lớn trọng lượng cơ thể đều dán lên người nàng.
Phòng tắm đang bốc hơi.
Ôn Ninh cẩn thận cuộn tóc của Cố Trì Khê bằng mũ tắm.
Mặc dù đã nhiều ngày như vậy, Ôn Ninh đã thấy hết những gì nên thấy, nhưng Cố Trì Khê vẫn có chút ngại ngùng, cởϊ qυầи áo rất chậm, Ôn Ninh không thể không giúp cô, nhịn cười lẩm bẩm nói: "Chị là vợ của em, chị thẹn thùng cái gì?"
"Hửm? Chúng ta mới lĩnh chứng được nửa năm mà thôi." Cố Trì Khê đỏ mặt sửa lại.
Ôn Ninh đưa tay nhéo nhẹ cái mũi của cô, "Nhưng chúng ta đã biết nhau từ khi bảy tuổi, Cố tiểu bằng hữu."
"Cái đó không tính."
"Tại sao không? Lúc đó em đã nói muốn kết hôn với chị."
--phụt.
Cố Trì Khê nhéo tai nàng xoa xoa, "Được rồi, Ôn tiểu bằng hữu, à không, là... vợ của chị."
Ôn Ninh rất phối hợp mà "ừ" một tiếng.
"Cố phu nhân."
"Ôn phu nhân."
Cả hai cùng cười.
Ôn Ninh cúi đầu hôn môi cô, đầu lưỡi nhanh chóng lướt qua khe hở trên môi cô.
Không nghĩ tới lại bị tóm lấy.
Một hơi thở ấm nóng phả vào mặt nàng.
"Ư--"
Chỉ là hôn bề mặt, Cố Trì Khê dừng lại đúng lúc, buồn tha nàng.
Môi Ôn Ninh đỏ mọng như trái chín.
"Giúp tỷ tỷ tắm đi."
"Được."
Ôn Ninh đỡ Cố Trì Khê ngồi vào trong bồn tắm, chân trái gác lên thành bồn tắm, hơi nước dày đặc bao phủ quanh người, một mảnh da thịt trắng như ngọc.
Mặt nàng đỏ bừng.
Trái tim ngứa ngáy.
"Ninh Bảo."
"Hả?"
“Mặt em đỏ quá.” Cố Trì Khê còn thẹn thùng mà nhìn thẳng Ôn Ninh.
Ôn Ninh run rẩy một cái, vội vàng cúi đầu: "Nóng."
"Ồ."
Cố Trì Khê mím môi cười, dùng lòng bàn tay chậm rãi đẩy ra mặt nước gợn sóng.
Sóng vỗ vào thành bồn tắm.
Ôn Ninh dùng khăn tắm lau rửa cho cô, đầu tiên là cổ, vai, sau đó từ từ đến các bộ phận còn lại, nước càng sâu, mặt nàng càng đỏ, nhiệt độ gần như thiêu đốt nàng.
Một tay cầm lấy sữa tắm.
Trống rỗng.
Hết rồi sao?
“Em đi lấy sữa tắm…” Ôn Ninh cầm chai rỗng trong tay chạy đi.
Đằng sau là tiếng cười trầm thấp của Cố Trì Khê.
Lần cuối cùng Ôn Ninh đi mua đồ dùng hàng ngày, Ôn Ninh đã tích trữ rất nhiều đồ vệ sinh cá nhân, cho vào tủ đựng đồ trong phòng khách nhỏ trên lầu hai, nàng mở tủ cúi xuống lục lọi lấy ra một chai sữa tắm mới toanh.
Điện thoại rung trên ghế sô pha nhỏ bên cạnh không ngừng rung lên.
Một chuỗi tin nhắn twiter trên màn hình.
Nàng cầm lên xem, nhấp vào. Đó là một nhóm bát quái ẩn danh trong công ty.
Tin nhắn cuộn lên.
A: [Thật sao?]
B: [Tôi nghe nói cô ấy thường đến văn phòng của Cố tổng]
C: [Tôi nhớ lần trước ai nói thấy cô ấy nắm tay đi mua sắm với Cố tổng trong trung tâm thương mại?]
D: [Tôi cũng thấy cô ấy đi ra từ thang máy VIP]
E: [Thang máy không có gì, chủ yếu là do lúc đi gửi xe vô ý lên lầu hai, ra ngoài thì thấy cô ấy đi sang khu A, lúc đó không nhận ra nên vào thang máy, nghĩ lại cũng thấy lạ, ai mà không biết xe của Cố tổng đỗ ở đâu]
Ôn Ninh càng nhìn, sắc mặt càng nghiêm trọng.
Dùng ngón tay vuốt màn hình, cuối cùng cũng nhìn thấy mình trong một tin nhắn nào đó.