Lão Bà Kết Hôn Sao

Chương 63

Ôn Ninh mở to hai mắt.

"Chị sinh năm nào? Đã lớn như vậy? Sinh với ai? Sao tôi không biết? Sao bây giờ mới nói cho tôi biết??" Hàng loạt câu hỏi, tâm tình của nàng lúc này là khϊếp sợ không thể nào diễn tả được.

Cố Trì Khê nghẹn hai giây, vội vàng giải thích: "Là con gái của chị họ tôi."

"..."

Ôn Ninh bất giác nới lỏng nắm tay đang nắm chặt.

“Không nói sớm,” nàng thở phào một hơi, đi tới, ngồi xổm xuống, trên mặt mang theo ý cười, “Chào bạn nhỏ, con tên gì?”

Tiểu Loli tò mò nhìn chằm chằm nàng, ngoan ngoãn nói: "Miko ạ."

"?"

Nàng nghi hoặc dời tầm mắt, Cố Trì Khê nói: "Nhũ danh tiếng Anh là Miko."

"Ò, Miko bao nhiêu tuổi rồi?"

"Năm tuổi rưỡi ạ."

Tiểu loli thắt bím tóc, phấn điêu ngọc trác, hai má mập mạp, hai mắt to tròn thủy nhuận như trân châu đen. Ôn Ninh cười xoa đầu cô bé: "Thật giống chị khi còn nhỏ..."

“Rất giống sao?” Cố Trì Khê cau mày, “Có lẽ là bởi vì có quan hệ nhân thân.”

Lần đầu gặp mặt, cô đã mười tuổi, mười tuổi cùng sáu bảy tuổi chênh lệch khác biệt, Ôn Ninh không có khả năng nhìn thấy cô lúc sáu bảy tuổi.

Ôn Ninh nhìn Tiểu Loli, giống như là xuyên qua cô bé nhìn Cố Trì Khê ở tuổi này, là thời điểm trước khi gặp cô.

Tiểu Cố Trì Khê 5 tuổi rưỡi, thắt hai bím tóc, mặc váy hoa, ôm chiếc cặp sách nhỏ, mềm mại ấm áp trong vòng tay, gọi dì bằng giọng ngọt ngào như sữa. Chỉ tưởng tượng đến cảnh tượng đó thôi, trái tim Ôn Ninh liền tan chảy.

"Miko, dì có thể ôm con không?"

Tiểu loli gật đầu, chủ động giang hai tay.

Ôn Ninh bế đứa nhỏ, đi tới sô pha ngồi xuống, trên bàn trà bày đủ loại đồ ăn vặt cùng hoa quả, nàng hỏi Miko muốn ăn cái gì, tiểu Loli liền hào phóng vươn tay đón lấy, không chút sợ sệt.

Hẳn là Cố Trì Khê khi còn bé chính là như vậy đi?

Tiểu Loli ngồi trên đùi nàng, thân thể có mùi sữa đặc trưng ngọt ngào của trẻ con, trắng nõn sạch sẽ, mái tóc mềm mại xõa xuống cổ, giống như gãi ngứa, nàng đột nhiên có cảm giác như đang nhìn con gái của chính mình vậy.

Nếu nàng và Cố Trì Khê có con, nhất định cũng như thế này đi? Ngoại hình giống Cố Trì Khê một chút, tính cách cũng giống nàng một chút, nghịch ngợm không quan trọng, chỉ sợ ngoan đến giống như cái hũ nút.

Thật đáng tiếc……

Hai người không thể sinh bảo bảo trong trạng thái tự nhiên.

Ý thức được suy nghĩ của chính mình, Ôn Ninh sững sờ một chút, sau đó vội vàng đem suy nghĩ trong đầu đẩy ra, tai nóng lên.

——Phi phi phi!

“Miko, dì rất thích con nga, con hôn dì một cái được không?” Ôn Ninh ghé sát mặt vào.

Tiểu loli mím đôi môi hồng nhuận, "bẹp" một cái hôn lên mặt nàng.

Cố Trì Khê đứng ở bên cạnh nhìn nụ cười mẫu tử yêu thương của Ôn Ninh, phần mềm yếu trong lòng bị chọc một chút, khóe mắt lông mày lộ ra ôn nhu. Cô tiến lên ngồi cạnh Ôn Ninh: "Ninh Ninh, em thích trẻ con sao?"

"Thích a." Ôn Ninh tùy ý nói, sau đó nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn cô, "Tôi muốn bảo bảo xinh đẹp đáng yêu giống như Miko."

Tốt nhất là lớn lên giống chị, tính cách giống tôi.

Nàng nói trong lòng.

Cố Trì Khê nhìn chằm chằm nàng, trong mắt có sóng ôn nhu, "Chị cảm thấy Miko rất giống em khi còn bé."

"Rõ ràng là giống như chị, nhìn xem mắt to mũi nhỏ này, phải không? Năm tuổi chị cũng đáng yêu như vậy đi?" Ôn Ninh nhéo nhéo mặt tiểu loli.

Xúc cảm thật tốt.

Nàng tiếp tục lẩm bẩm: "Cũng không biết tại sao sau này mặt lại biến thành khối băng, aiz, may là tôi tương đối đáng yêu, có thể làm mặt khối băng chị cười lên, sao tôi lại lợi hại như vậy ..." nàng tự luyến nói, cười lên.

Thần sắc Cố Trì Khê ngưng trọng, nói: "Bởi vì..." Nghĩ tới cái gì, ngữ khí thay đổi, "Bởi vì em mặt dày."

"..."

Ôn Ninh ý thức được đây không phải là lời cô muốn nói, nhịn không được nghẹn về, không khỏi trợn to hai mắt, "Ai bảo chị 'câu dẫn' tôi."

"Hửm?"

"Còn nhỏ tuổi mà đã xinh đẹp như vậy."

Cố Trì Khê cười cười, vươn tay nhéo mặt nàng một cái, "Đúng vậy, dung mạo khó coi sao có thể 'câu dẫn' em?"

"Tự luyến."

"Đúng vậy đúng vậy."

"..."

Hai người vừa trò chuyện vừa trêu chọc, như đôi vợ già cùng con gái. Sau đó, Cố Trì Khê gọi đại tỷ hỏi khẩu vị của Miko, sau đó đi nấu cơm, Ôn Ninh thì chơi với bảo bảo trên sô pha.

Tiểu loli rất ngoan, không quậy không phá, nói chuyện hay ăn uống đều rất thong dong, tin rằng nhu cầu của mình sẽ được đáp ứng, lại rất lễ phép.

Ôn Ninh ngày càng cảm thấy đây là bản sao của chính mình, tiểu hài tử nên giống như nàng và Miko.

Mặc dù khi còn bé nàng hơi gầy.

Buổi tối, ba người ngủ trong phòng của Ôn Ninh, trên chiếc giường 1,8 mét, Ôn Ninh và Cố Trì Khê ở hai bên trái phải, Miko ngủ ở giữa. Nàng giống như quen thuộc với Ôn Ninh hơn, không ngừng ôm lấy Ôn Ninh.

Cố Trì Khê nằm mơ.

Cô mơ thấy ba người họ nắm tay nhau đi dọc bãi biển hướng về phía mặt trời mọc...

Ngày hôm sau, Ôn Ninh phải bay sớm, rời khỏi nhà lúc 5:30. Cố Trì Khê ôm cháu gái nhỏ ngủ cho đến hơn 8:00. Cả buổi sáng, cô đã trải nghiệm cảm giác trở thành một người mẹ.

Kỳ thực cô không thích trẻ con lắm, lại không biết chăm sóc chúng, ám ảnh tuổi thơ cứ in sâu trong lòng khiến cô luôn cảm thấy vô lực khi đối mặt với bọn trẻ, dễ dàng nghĩ đến quá khứ. Nhưng Miko ngoại lệ, bọn họ tổng cộng gặp mặt ba lần, mỗi lần đều khiến cô cảm thấy giống như Ôn Ninh khi còn bé, cô không thể không thích.

Khoảng thời gian lớn lên cùng nhau là một kho báu trong ký ức của cô.

Buổi chiều, Cố Trì Khê đích thân lái xe đến đây.

Xe đậu ở lối vào khu dân cư, trước khi đến, Cố Trì Khê nhận được điện thoại của cô hỏi địa chỉ, mặc dù nói thật nhưng cô cũng không tin đại tỷ không biết.

"Mẹ ——" Miko nhẹ nhàng kêu một tiếng, trong miệng ăn một trái dâu tây, không vội vàng mà trở về bên cạnh mẹ.

Cố Cẩn Nhan đang dựa vào cửa xe, lông mày cong cong, mặc một chiếc áo khoác dài màu sáng, mặt không trang điểm, tóc dài tùy ý xõa ra, dưới ánh nắng cuối thu lộ ra một chút lười biếng cùng thành thục của nữ nhân trưởng thành.

Nhìn thấy em gái ôm con gái đi tới, cô đưa tay đón lấy: "Miko không quấy rầy em chứ?"

"Không có, con bé rất ngoan." Cố Trì Khê cười nhàn nhạt.

Cố Cẩn Nhan cúi đầu hôn lên mặt con gái, sau đó mở cửa ghế sau, Joe ca ca ngồi ở bên trong, tiểu Loli ngồi vào, lập tức đút cho ca ca ăn dâu tây, hai anh em vui vẻ hưởng thụ.

Cố Cẩn Nhan chỉ nhìn.

“Ở cùng bạn gái phải không?” Cố Cẩn Nhan liếc mắt nhìn cổng tiểu khu.

"Ừm."

"Cô ấy đâu?"

Cố Trì Khê chỉ lên trời, nhìn hai anh em qua cửa sổ xe hơi mở, khóe môi tự nhiên nhếch lên.

"Cân nhắc việc nuôi bảo bảo với bạn gái chưa?"

"Tạm thời chưa nghĩ đến."

"Vậy tôi sẽ thường xuyên để Miko tới chơi."

"Có thể."

Biểu tình của cô trở nên nhu hòa, Cố Cẩn Nhan cười gật đầu: "Được rồi, tôi về trước." Nói xong quay người gõ gõ cửa kính xe, "Miko, chúng ta cùng tạm biệt dì đi."

"Tạm biệt dì—" hai anh em cùng nói.

Tiểu loli bổ sung: "Tạm biệt dì Ôn."

Cố Trì Khê buồn cười, gật đầu.

Nhìn chiếc xe đi xa, nụ cười trong mắt dần biến mất, cô thở dài.

Cô hiểu ý tứ của đại tỷ, nhưng lại không biết mục đích thực sự đằng sau, là dùng cách này để xích lại gần, giúp cô buông bỏ khúc mắc, hay là có âm mưu gì khác. Cô không có bất cứ phòng thủ nào cả...

.

Ngôi nhà chính của Cố gia.

Buổi tối trời mưa, khu vườn đầy nước, những người hầu đang dọn dẹp.

Một nữ nhân trung niên đứng bên cửa sổ, ánh mắt u ám, vẻ mặt méo mó, da thịt được bảo dưỡng tốt có nếp nhăn.

Bà một tay cầm điện thoại, tay kia nắm chặt.

"Ý của anh là tôi ngáng đường ông? Đếm tất cả những chuyện ngu xuẩn anh đã làm đi! Vậy mà dám động đến ma túy! Nhiều năm như vậy không phải tôi lau mông cho anh, anh đã sớm vào tù rồi! Hiện tại muốn trở mặt không nhìn người phải không? Tôi chính là tỷ tỷ của anh đấy!"

"Được được, anh được lắm, anh rất lợi hại, tôi coi anh như đệ đệ, xem anh không có tôi có thể nhảy như thế nào!"

Bà tức giận đến mức nhéo điện thoại, l*иg ngực kịch liệt phập phồng.

Người hầu bưng trà đã pha đi tới, cẩn thận đặt lên bàn: “Phu nhân, trà đến rồi.” Nói xong liền lảng đi như chạy trốn.

Căn phòng im lặng.

Nữ nhân đang định quay lại thì điện thoại lại rung lên, người gọi hiện ra một cái tên khác, bà sốt ruột trả lời: "Sao vậy?"

“Khi nào ngài giải quyết cô ta cho tôi?” Giọng của nam nhân.

"..."

"Đừng nói với tôi là ngài đổi ý."

"Gấp cái gì?" Bà lạnh lùng nói, "Hiện tại cục diện bên này rối rắm..."

"Không phải ngài nói bọn họ đứng thành hàng sao? Lúc này muốn chọc ngài một dao cũng rất dễ dàng." Nam nhân cười khẽ nói.

"Có ý gì?"

"Giải quyết cô ta trước mới có thể giải quyết cục diện rối rắm của ngài, có cần tôi nói rõ hơn không?"

"Ông đang ra lệnh cho tôi đấy à?"

“Không dám,” Hắn bình tĩnh nói, “Tôi chỉ muốn nhắc nhở ngài chúng ta đứng chung một chiếc thuyền.”

"Ông không cần nhắc nhở tôi."

"Ngài sẽ không chạy trốn một mình đi?"

"Nghĩ nhiều rồi."

“Cho nên… khi nào?” Thanh âm nam nhân đột nhiên trầm xuống, lộ ra một tia quỷ dị.

Bà nhìn chằm chằm bóng người hầu đang quét dọn hoa viên ngoài cửa sổ, nói ra ba chữ: "Tôi sẽ nhanh chóng."

Kết thúc cuộc trò chuyện, bà hít một hơi thật sâu, quay lại, nhìn bức ảnh của người chồng đã khuất trên tường, lộ ra ánh mắt oán độc.

Lẽ ra phải trực tiếp nhổ cỏ tận gốc ngay từ đầu.

Bất quá, hiện tại vẫn chưa quá muộn.

Sau khi trấn tĩnh lại, bà ngồi xuống, cầm tách uống một ngụm, bên ngoài có tiếng bước chân, một bóng người cao gầy bước vào: "Mẹ? Mẹ ở đây à."

Một nam hài trẻ ở độ tuổi đôi mươi, mặc trang phục thể thao giản dị.

“Đi đâu vậy?” Bà ngước lên nhìn.

“Mua quà,” nam hài lên lầu, một lúc sau mới đi xuống, “Mẹ, con không ăn cơm ở nhà, tối con về.”

"Đứng lại!"

"?"

"Đi làm gì?"

Nam hài thản nhiên nói: "Có một cô gái trong câu lạc bộ của con tổ chức sinh nhật."

“Cả ngày chỉ biết tán gái!” Bà nặng nề đặt tách trà xuống, cau mày, “Ta đã cực khổ quy hoạch cho con, con ngược lại không màng việc học mà bay về đây, chỉ biết tới nữ nhân, ta xem sớm muộn gì con sẽ có ngày bị nữ nhân hố!"

"Chậc, ai cần mẹ quy hoạch đâu."

"Con--"

Đã không thấy bóng dáng của nam hài.

.

Cuối tháng, nhiệt độ xuống dưới hai mươi độ.

Sân bay tấp nập người qua lại, trên đường băng trống trải từng cơn gió lạnh thổi qua, Ôn Ninh mặc áo dạ quang đứng dưới cánh, cẩn thận kiểm tra, mái tóc lòa xòa trước trán bị gió thổi rối tung.

Một chiếc ô tô màu đen dừng lại cách đó không xa.

"Ôn cơ trưởng."

Nàng xoay người.

Cố Trì Khê đi về phía này, đứng ở trước mặt nàng, "Lại ngồi máy bay của em."

"Tôi biết." Ôn Ninh nhìn chung quanh, thấy không có người chú ý, cười nhạo một tiếng, "Cố tổng chính là thích 'đi giao thông công cộng'."

Người này hôm nay đi công tác đến thành phố K ở phía tây nam, hôm nay nàng vừa vặn bay chuyến bay khứ hồi DC5172 từ Lạc Thành đến thành phố K, dù thế nào cô cũng từ chối đi máy bay thương gia, nhất quyết muốn đi "giao thông công cộng" để nàng "tiễn" cô.

"Sai rồi, là 'chuyên cơ' của vợ." Cố Trì Khê hạ giọng cười nói.

Ôn Ninh: "..."

Chuyên cơ nhà ai mà lại chở hơn trăm người lạ.

Một trận gió lạnh thổi qua, Ôn Ninh còn muốn nói cái gì, lại thấy cô mặc quần áo mỏng, nhíu mày nói: "Mau lên đi, đừng ảnh hưởng tôi làm việc."

"...Được." Biểu tình Cố Trì Khê mất mát.

"Ý tôi là--"

"Hửm?"

Ôn Ninh dời mắt đi: "Ý tôi là bên ngoài lạnh."

Nói xong, nàng cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi giày da đen bóng của mình.

Cố Trì Khê khẽ cười.

"Chị lên đây."

"Ừm."

Ôn Ninh ngước mắt lên, nhìn cô đi vào thang máy của hành khách, đi vào rồi mới tiếp tục yên tâm làm thủ tục.

Sau khi kiểm tra và ký vào giấy xuất cảnh, Ôn Ninh trở lại cabin, vừa vào cửa liền vô tình liếc sang bên phải, Cố Trì Khê đang ngồi ở ghế 1L cúi đầu nhìn ipad, bên cạnh có Đàm trợ lý.

Nàng nhìn đi chỗ khác, rẽ trái vào buồng lái.

Chuyến bay cất cánh lúc 3:10, dự kiến ​​​​đến Thành phố K lúc 5:50. Ôn Ninh nhớ tới thời gian quý báu của Cố Trì Khê, cố gắng tăng tốc độ bay cao hơn, thực sự đã đến Sân bay Thành phố K lúc 5 giờ: 20.

"Đài thành phố K, DC5172, vừa rồi có một luồng gió thổi tương đối rõ ràng cách đó khoảng bảy hải lý."

"Đã nhận."

Hạ cánh do cơ phó điều khiển, Ôn Ninh nói chuyện với đài điều khiển, nàng vừa báo cáo xong thì máy bay đáp xuống đường băng. Một chiếc A380 to béo từ phía sau lao tới, đài điều khiển hỏi phi hành đoàn của đối phương xem họ có cảm thấy xóc nảy gì khi bay qua biên không.

"Không cảm thấy gì," phi hành đoàn A380 nói, "Có lẽ máy bay nhỏ nên không rõ ràng."

Một trận tiếng cười trêu chọc.

Ôn Ninh: "..."

Sau khi ổn định dừng lại, cho hành khách xuống xe, Ôn Ninh nhìn thấy Cố Trì Khê và Đàm trợ lý trước sau xuống máy bay qua ô cửa sổ, đột nhiên, người kia quay đầu nhìn về phía này, đối diện ánh mắt của nàng.

Hành lang có một lớp kính, cửa sổ cũng có một lớp kính, từ bên ngoài khó có thể nhìn rõ tình hình bên trong.

Nàng nhìn thấy Cố Trì Khê mỉm cười.

Nàng cũng cười.

Vài phút sau, điện thoại bên cạnh rung lên, nàng cầm lên xem, Cố Trì Khê gửi đến một tin nhắn.

[Cảm ơn vợ]

Ôn Ninh cau mày, trong lòng chua xót, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Nàng gửi một dấu chấm than đi.

Ban đêm trở về, hạ cánh lúc 9:20, Ôn Ninh gửi cho Cố Trì Khê một tin nhắn, khi nàng bước vào nhà thì đã gần mười giờ, nàng lại gửi một tin nhắn khác. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào đã trở thành một thói quen.

Cố Trì Khê: [Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon]

[Ngủ ngon. ]

Ôn Ninh đặt điện thoại xuống, sạc pin, cởi đồng phục, cầm đồ ngủ thoải mái đi tắm.

Trong nhà đèn đang sáng.

Nàng lau khô tóc rồi trở về phòng, nhớ ra mấy ngày nay mình quên cắt móng tay nên đi tìm bấm móng tay một vòng nhưng không thấy.

Bàn, tủ...

Ôn Ninh mở ngăn kéo tủ đầu giường.

Bất ngờ xuất hiện hơn chục hộp bao ngón tay màu sắc rực rỡ, mới tinh chưa khui.

Nàng đỏ mặt.

Không cần phải đoán cũng biết ai đã làm "chuyện tốt" này.

Đặt mấy chục hộp? Dùng cho hết sao? Nàng có đồng ý sao? Tưởng bở! Lưu trữ cho người kia dùng cũng vẫn còn nhiều! Vô sỉ——

Ôn Ninh mắng thầm, lấy một chiếc túi nilon đặt tất cả bao ngón vào đó, mang xuống lầu, vào phòng của Cố Trì Khê.

Nàng muốn ăn miếng trả miếng.

Phòng này chỉ một chiếc bàn cạnh giường, hai ngăn kéo.

Ôn Ninh mở ngăn thứ nhất, bỏ mấy hộp bao ngón tay vào, sau đó mở ngăn thứ hai, bên trong có một thứ giống như tài liệu, ánh sáng lọt vào, có thể nhìn rõ chữ đen trắng.

Nàng với tay lấy ra.

Đó là di chúc...