Tiếng nức nở bị ép rất thấp, bị tiếng ồn trên đường băng lấn át, đứt quãng.
Ôn Ninh nghe đến rõ ràng, các giác quan của nàng nhạy bén như mắt chim ưng, nàng đã bay hàng trăm km để bắt chính xác âm thanh của con mồi trong vùng hoang dã rộng lớn.
Tai có màng ngăn riêng để chặn mọi tạp âm khác, chỉ có thể nghe thấy tiếng nức nở của cô.
Cổ họng Ôn Ninh bị nghẹn, có chút đau, không phải cảm giác đau buốt do ăn cá nuốt phải xương, mà là cảm lạnh ho khan như khi còn nhỏ khiến nàng đau rát, mắt mũi đều bị ngạt, cả mặt nóng như bốc cháy.
Nàng lắng nghe cô khóc.
Nàng cũng muốn khóc.
Khi ở trên máy bay, nàng không hề hoảng sợ, giống như bị gây mê toàn thân, không có bất kỳ cảm giác hay cảm xúc nào, nàng chỉ muốn hạ cánh càng nhanh càng tốt. Hiện tại, nàng đang đứng trên mặt đất, thuốc mê đã hết tác dụng, cảm xúc đau đớn đang dày đặc truyền khắp các dây thần kinh, hết đợt này đến đợt khác dữ dội hơn.
Tác dụng phụ này thật lớn.
Ôn Ninh nhắm mắt lại, ánh nắng xuyên qua mí mắt, làm hơi nước bên trong bốc hơi.
Thật lâu sau, nàng mới nhẹ giọng nói: "Tôi không có việc gì."
Trong điện thọai có tiếng thở hổn hển.
"...ừm." Giọng mũi dày đặc.
Lại có chút run rẩy, giọng nói đột nhiên nhỏ dần, giống như bị kìm lại, Ôn Ninh vẫn có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển rất rõ ràng, cố gắng hết sức kiềm chế, nhưng lại khiến người cảm thấy hít thở không thông.
Lúc này điện thoại của tháp gọi tới.
Ôn Ninh giật mình, vội vàng thu liễm cảm xúc, vội vàng an ủi: "Tháp điều khiển gọi tôi, đừng khóc, chờ tôi trở về, trước như vậy đi." Nói xong không kịp chờ Cố Trì Khê đáp lại, cúp điện thoại.
Nàng vừa trả lời điện thoại vừa chạy trở lại buồng lái để lấy vali.
Tháp điều khiển thường hỏi về an toàn của nhân viên, tình trạng của máy bay,... sẽ tương đối dài, khoảng ba đến bốn giờ.
“Ôn cơ trưởng, nếu cảm thấy tình trạng của mình không tệ thì đợi máy bay chuyển hướng rồi tiếp tục bay chuyến tiếp theo, nếu cảm thấy không ổn, chúng tôi sẽ bố trí đội dự phòng bay, ngài sẽ cùng phi hành đoàn quay lại Thành phố C sau."
Ôn Ninh liếc mắt nhìn đồng nghiệp, dứt khoát nói: "Cùng đoàn trở về đi."
"Được, tối nay tôi sẽ liên hệ với ngài."
"Ừm."
“Cơ trưởng…” Tiếp viên hàng không nghi hoặc nhìn nàng, “Lát nữa ngài không bay sao?”
Ôn Ninh lắc đầu, "Chúng ta đổi đội, thu dọn đồ đạc đi phòng nghỉ ngơi đi." Nói xong, nàng nhớ tới một chuyện, trầm giọng nói: "Thân thể của mọi người có nơi nào không thoải mái không? Có trầy xước hay bầm tím gì không?"
Mọi người đồng loạt lắc đầu.
Nàng thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường đi, ngoại trừ sóng gió dữ dội lúc đầu, về cơ bản bay rất thuận lợi, nàng mừng vì thời tiết tốt không giông, nhưng cũng lo lắng trong lúc nhiễu loạn có người đi lại trong cabin và bị thương.
Nếu động cơ bốc cháy, hoặc nếu một hành khách bị thương vào thời điểm đó, các đồng nghiệp chắc chắn sẽ báo cáo kịp thời.
Cuối cùng không có.
Đây là một trong những lý do tại sao nàng có thể tự tin đưa ra quyết định.
Trên máy bay, tất cả mọi người là một chỉnh thể, phân công hợp tác, có trật tự, không ai có thể không làm, thời điểm càng khó khăn càng có thể thể hiện được.
Ôn Ninh hi vọng đời này sẽ không trải qua lần nữa.
Thu dọn đồ đạc xong, Ôn Ninh xuống máy bay trước, đi đến chỗ động cơ bị hỏng, lấy điện thoại ra chụp một tấm.
Thanh tra bảo trì là một đại thúc, mặc đồng phục công sở màu xanh hải quân, áo phát quang, nước da ngăm đen, hắn từ bên kia đi vòng qua, giơ ngón tay cái lên cho Ôn Ninh, "Cô gái, động cơ này suýt chút nữa bị hỏng, nếu bị hỏng có thể làm hỏng hệ thống thủy lực, có lẽ là... aiz."
Đại thúc thở dài, không nói gì thêm.
Nếu một cánh bị hỏng hoặc hệ thống thủy lực bị hỏng, máy bay sẽ không thể kiểm soát được, cấp tốc rơi xuống tan rã hoặc chạm đất rơi dập nát.
Mà máy bay rơi, may mắn một chút là đáp xuống rừng núi, nếu rơi vào thành phố trúng vào nhà cửa hoặc con người thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Ôn Ninh đột nhiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh, hỏi: "Linh kiện kết nối có vấn đề sao?"
"Đánh giá sơ bộ là như vậy," Đại thúc duỗi ngón tay ra, "Cái giá treo này thoạt nhìn còn mới, nhưng cô nhìn xem đã biến dạng rồi, nào có đồ mới nào lại không rắn chắc như vậy? Bình thường kiểm tra định kỳ có thể dùng nhiều năm."
"Bất quá, nguyên nhân cụ thể như thế nào thì phải chờ thanh tra hàng không của công ty cô đến tháo dỡ mới xem được."
Ôn Ninh cau mày.
Trước khi cất cánh, thanh tra hàng không nói với nàng máy bay hôm qua hôm kia đã bay bảy chặng mà không gặp vấn đề gì, danh sách lỗi và danh sách bảo dưỡng đều giống nhau, hình như không phải có người cố ý. Có lẽ, vấn đề nằm ở linh kiện vật liệu hàng không, đã sớm hình thành nguy cơ mất an toàn, nhưng nàng không phải may mắn, chỉ tình cờ gặp phải.
Các đồng nghiệp khác lần lượt đi xuống.
Ôn Ninh thu hồi suy nghĩ, xoay người dẫn mọi người đi phòng nghỉ ngơi của phi hành đoàn. Ăn cơm trước, sau đó nghỉ ngơi thật tốt, chờ thông báo từ đoàn.
Nàng gửi hai tin nhắn WeChat cho Cố Trì Khê:
[Hiện tại tôi đi ăn cơm]
[Buổi chiều nhập đoàn trở về, nhanh có thể trước trời tối mới về đến nhà]
Nghĩ nghĩ, nàng lại gửi một tin nhắn khác:
[Chị ổn không]
Khi cả đoàn đi đến phòng nghỉ ngơi, điện thoại của Ôn Ninh rung lên, nàng cúi đầu nhìn Cố Trì Khê trả lời.
[Ừm]
.
Văn phòng một mảnh tĩnh mịch.
Cố Trì Khê dựa vào sô pha, hai mắt khép hờ, lông mi khẽ run, khuôn mặt trắng bệch lạnh lẽo như sáp, nước mắt chảy dài trên mặt, giống như kéo khóa kéo xuống, lộ ra yếu ớt bên trong.
Cô một tay cầm điện thoại, một tay cầm mặt dây chuyền trên ngực, hai thứ này có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn.
Hiện tại hoàn toàn thoải mái.
Ánh sáng khiến mí mắt cô ngày càng chìm xuống, cả thế giới trở thành một vùng nước tối đen, cô thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần, l*иg ngực phập phồng dần dần ổn định, cảm giác như một miếng bọt biển căng ra.
Sau khi chìm vào giấc ngủ, giọt nước mắt vẫn còn đọng trên mi.
Cố Trì Khê gặp ác mộng.
Trong giấc mơ, cô nhìn thấy máy bay Ôn Ninh đang lái bị rơi. Một con quái vật màu trắng to lớn, giống như một con chim bị cung tên đâm xuyên, rơi thẳng xuống, nhưng không tìm thấy dấu vết nào trên mặt đất.
Đồng hồ báo thức đánh thức cô dậy.
"Ninh Ninh -"
Cô khàn giọng hét lên, ngã khỏi ghế.
Nằm trên thảm, đầu bù tóc rối, cô cầm điện thoại lên xem WeChat, xem đi xem lại thời gian Ôn Ninh nhắn tin mới phát hiện là một giấc mơ.
Hiện tại là 2 giờ 50.
Cố Trì Khê đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, đôi mắt trong gương vẫn còn hơi sưng, cô trang điểm sửa lại mái tóc, không quên vẫn còn công việc - chỉ là bây giờ mới nhớ vẫn còn công việc.
Trên bàn là báo cáo tiến độ của căn cứ Giang Thành mà thư ký gửi tới.
Cố Trì Khê ngồi xuống nhìn qua. Những sự kiện gần đây hết một cọc lại một cọc, không những không khiến cô trở nên hỗn độn mà còn cho cô phương hướng rõ ràng.
Cô lấy ra một tờ giấy A4, vẽ.
Các đường kẻ phác thảo một con sông rộng, dưới sông có rất nhiều cá lớn nhỏ, đủ loại hình thù kỳ lạ, có một người cầm cần câu ngồi trên bờ.
—— Cộc cộc cộc.
Có tiếng gõ cửa.
Đàm Giai đi vào, đóng cửa lại, đi tới trước bàn làm việc, "Cố tổng ——"
Cố Trì Khê khẽ nhướng mày, liếc nhìn lên.
"Tôi đã đi tìm Đào Lệ," Đàm Giai mười ngón giao điệp, "Cô ấy nói không cần tiền, chỉ cần công đạo."
"Ừm."
Cố Trì Khê nhàn nhạt đáp lại, không nhướng mi, tựa hồ không hề kinh ngạc với kết quả này.
Cô dùng bút vẽ thêm dây câu.
Đàm Giai nhìn cô, trong lòng có chút thấp thỏm, "Tôi chỉ hỏi cô ấy có nguyện ý hay không, nếu nguyện ý thì được cái gì, cô ấy từ chối, cho nên tôi không nói tiếp..." Lời nói đến đây liền dừng lại, sau đó trầm giọng nói tiếp: "Thực xin lỗi, Cố tổng, tôi không thể nói, không thể thuyết phục cô ấy tiếp nhận..."
Những ngón tay đan chặt vào nhau, móng cắm sâu vào thịt để lại những vết hằn nông, rất đau.
Cô vùi đầu thật thấp.
Cô ích kỷ đứng về phía Đào Lệ, cô thực sự không thể đồng cảm với kẻ cưỡиɠ ɠiαи, cô không thể mở miệng thuyết phục nạn nhân thỏa hiệp, lương tâm cô không thể chịu đựng được. Nhưng những gì lão bản bảo cô làm là công việc của cô, cô không nên hành động theo cảm tính - cô nghĩ yêu cầu của Cố Trì Khê là tận lực thuyết phục Đào Lý.
Mặc dù cô không hiểu phương pháp này lắm, nhưng cô không muốn suy đoán ác ý về Cố Trì Khê, cho nên chỉ đơn giản là không nghĩ.
Hôm nay có thể mất chén cơm.
"Tiểu Đàm..."
Cố Trì Khê đặt bút xuống, đứng dậy đi tới trước mặt Đàm Giai, lắc đầu nói: "Cô không làm sai, hỏi đến bước này là đủ rồi, không cần xin lỗi."
Khóe môi cong lên, cười như không cười, ánh sáng trong mắt chập chờn.
Đàm Giai thấy một cảm xúc mà cô không thể hiểu được.
"Cố tổng, sao chị lại..."
"Cô đã xin lỗi Đào Lệ chưa?" Cố Trì Khê nhẹ giọng cắt ngang.
Đàm Giai gật đầu.
Cố Trì Khê bình tĩnh nói: "Đưa tiền cho cô ấy, ngoài ra, yêu cầu bộ phận tài chính hoàn trả phí huấn luyện cho cô ấy. Coi như..." Cô quay mặt lại, cầm bức tranh mình vẽ trên bàn lên, cẩn thận ngắm nhìn, "Lời xin lỗi và bồi thường của công ty."
Nói xong, cô đưa bức tranh cho Đàm Giai xem.
"Tôi vẽ thế nào?"
“...Rất đẹp.” Đàm Giai gật gật đầu, tựa hồ có chút hiểu ra, “Chị từng học mỹ thuật sao?”
Đường nét này, bối cảnh này, ít nhất là phác thảo đã học qua.
Cố Trì Khê mỉm cười, chỉ gật đầu, không nói gì, đôi mắt đen láy sáng như sao.
Là Ninh Ninh dạy cô.
Cô thu hồi nụ cười, trở lại bàn ngồi xuống, cầm bút lên, vẽ dòng sông lớn và vài con cá.
"Cố tổng, đây là..." Đàm Giai ngập ngừng hỏi.
Cố Trì Khê đặt bút lên đầu cá, tự nhủ: "Có lẽ không có chuyện này, nhưng sau chuyện này, nhất định sẽ có."
.
Khi máy bay hạ cánh, đèn sân bay đã sáng.
Màu vàng, màu trắng, một tảng lớn đong đưa đan vào nhau, giống như rượu hổ phách bỏ thêm đá viên. Trời chưa tối, xanh biếc, có thể nhìn rõ những đám mây, trăng treo ở một góc.
Ôn Ninh xuống máy bay, nhìn lên bầu trời.
Nàng không kịp trở về trước khi trời tối.
Nếu là khi còn nhỏ, nàng liền có thể bày trò, nói bằng giọng mềm mại như sáp: Tỷ tỷ, trời còn chưa đổi màu tóc, không tính.
Biết có người đang đợi ở nhà, bước chân của Ôn Ninh có chút khẩn trương, nàng không muốn chậm trễ, lên xe của đoàn, gấp không chờ nổi lấy điện thoại ra gửi WeChat cho Cố Trì Khê.
[Tôi trở về rồi]
[Một giờ sau về đến nhà]
Chiếc xe lắc lư trên đường, xuyên qua biển đèn đường mênh mông.
Chuyến bay DC5391 ban đầu cất cánh từ Thành phố C cách đây một giờ, máy bay và phi hành đoàn đã được thay đổi, máy bay có phù hiệu vẫn đang đậu tại sân bay Thành phố C. Công ty đã cử đội bảo dưỡng kiểm tra hàng không và đội điều tra đến đến đó. Tiếp theo, Ôn Ninh cần viết báo cáo, hợp tác với cục điều tra và có thể đưa ra một bài phát biểu về an toàn khi nguyên nhân của sự cố được tra ra.
Trên chuyến bay trở về, nàng không ngừng nghĩ tới chuyện này, nhưng khi hạ cánh, nàng lại quên sạch.
Đến công ty, Ôn Ninh giao tài liệu xong liền lái xe trở về Thiên Hòa.
Đã đến giờ cơm, mọi nhà đều đang ăn cơm tối, lối vào khu dân cư còn chưa bắt đầu náo nhiệt.
Chiếc xe màu trắng đỗ ngoài sân, Ôn Ninh đi xuống, ngẩng đầu nhìn thấy trong nhà đã sáng đèn, trong lòng như hóa thành quả dâu tây, chua chua ngọt ngọt, ép còn có thể chảy ra nước.
Bước vào nhà là mùi thức ăn.
Cố Trì Khê đang đứng trước bàn ăn, cô cởi tạp dề ra, ánh đèn trần bao phủ lấy cô như pha lê lộng lẫy, cô quay mặt lại, đôi mắt trong nháy mắt cướp lấy ánh sáng của pha lê, sáng hơn cả đèn.
Ôn Ninh nhìn cô đi về phía mình.
Giống hệt như người đã đi về phía nàng khi nàng còn nhỏ.
"Ninh Ninh..."
Cố Trì Khê ôm lấy nàng.
Thân thể Ôn Ninh lắc lư.
Giờ phút này, nàng biết mình không còn cách nào rời đi, không còn cách nào phản kháng, trong lòng giống như chuồn chuồn lướt qua mặt nước, gợn sóng lăn tăn, khó có thể bình tĩnh.
"Ừm." Ôn Ninh thấp giọng đáp, hai tay ôm eo Cố Trì Khê, "Tôi đã bình an trở về."
Người trong ngực bắt đầu run rẩy.
Nước mắt lặng lẽ chảy xuống, thở dốc, không kìm nén được nghẹn ngào trong cổ họng, cô dùng ngón tay véo vào lưng Ôn Ninh, cuối cùng không kìm được mà khóc...
Vành mắt Ôn Ninh đỏ hoe.
Từ nhỏ đến lớn, tỷ tỷ chưa từng rơi nước mắt ở trước mặt nàng, chỉ có một đôi mắt không gợn sóng khóa chặt nàng, thần sắc luôn luôn ôn hòa, phảng phất thiên hạ sụp đổ cũng không thể để cho cô biểu lộ ra bất luận biểu tình gì. Chỉ khi nàng bước tới, ở rất gần tỷ tỷ mới nhìn thấy rõ ràng đôi mắt của cô đang ngấn nước, lông mi run rẩy, môi đều run.
Tỷ tỷ chính là người không giỏi biểu đạt như vậy, luôn giữ mọi thứ trong lòng, làm nàng mê muội lại đau lòng.
Ôn Ninh cố nén nước mắt.
Nàng không thể khóc.
Hai tay nàng ôm chặt eo Cố Trì Khê, hai bên tai áp vào mặt cô, "Cố Trì Khê, nếu hôm nay tôi không về thì sao? Tôi sẽ chết thì sao?"
"...Đừng, đừng nói những lời như vậy, Ninh Ninh... xin em..." Cố Trì Khê thở ra, thanh âm khàn khàn, hai tay tùy ý sờ lêи đỉиɦ đầu nàng, vò rối tung mái tóc của nàng, cuối cùng là ôm mặt nàng.
Ôn Ninh nhìn vào đôi mắt chật vật của Cố Trì Khê.
Nó đã từng rất đẹp, nhưng bây giờ lại đầy tơ máu đỏ tươi cùng màu xám chết chóc.
Trái tim nàng lại biến thành quả chanh, chua lại đắng, tiết ra thứ nước đặc quánh ăn mòn xương, rơi một giọt xuống liền khiến nàng bỏng rát.
"Hiện tại chị có thể hiểu tâm tình của tôi năm đó chưa?"
Cố Trì Khê cứng đờ.
Quá khứ là một cây kim hoàn toàn làm tổn thương Ôn Ninh, cây kim này đã khâu miệng Cố Trì Khê.
Một loại cảm giác trả thù lan tràn trong lòng.
Ôn Ninh lau nước mắt cho cô.
Đột nhiên, một cổ hô hấp ẩm ướt chặn lại môi nàng, sau đầu bị bàn tay ép chặt.
Cô hôn nàng.