Ta Xuyên Qua Yêu Thần Ký

Chương 4 Ếch ngồi đáy giếng

Đây là lúc nam chủ trọng sinh Tiêu Vũ nàng không việc gì phải can thiệp.

Về phần Nhϊếp Ly hắn nhớ là đang đấu với Thánh Đế, bị yêu thú vây công mà chết, bây giờ linh hồn sống lại lúc mười ba tuổi.

Nhưng khi Nhϊếp Ly hắn nhìn xung quanh, từng khuôn mặt quen thuộc nhưng khi nhìn tới thân ảnh của Tiêu Vũ hắn nhíu mi, trong trí nhớ của hắn không có người này, hay là hắn không nhớ, không thể với người bí ẩn đeo mặt nạ này hắn phải là người cảm thấy ấn tượng nhất, nhất là khí chất người này không tầm thường, thiếu nữ này cần phải quan sát thêm.

Sau một lúc không động tĩnh Tiêu Vũ thấy không có việc gì định an tâm nhưng lại nghe thấy tiếng ồn ào phía sau.

"Các ngươi, im miệng vẫn đang giờ học."

"Thấy chưa buôn ta ra tên Nhϊếp Ly kia."

Lục Phiêu giãy giụa đấm đấm Nhϊếp Ly vài cái.

Thấy bọn họ bớt nháo Tiêu Vũ quay lên thì thấy ánh mắt của Tiếu Ngưng Nhi đang nhìn mình.

Từ lúc người đó vào học nàng đã cảm nhận được tầm mắt nóng rực đó, nàng không thể không để ý chỉ là không quay lại, tầm mắt ấy nàng không thiếu bị dùng ánh mắt ấy nhưng chỉ xuất hiện ở nam nhân vậy mà bây giờ nàng thấy tầm mắt này đang ở trên người nữ nhân bí hiểm này, không thể có lẽ là nhầm.

Thấy được tầm mắt Tiếu Ngưng Nhi, Tiêu Vũ cười cười không hề che dấu tầm mắt của mình, Tiếu Ngưng Nhi thấy vậy hừ một tiếng quay lên trong lầm thầm nghĩ "đây chắc không nhầm đâu".

Thẩm Tú lúc này biến trở về thành người hai tay ôm ngực nói nói.

"Hai năm tiếp theo, các ngươi sẽ là đệ tử của ta, tuy Viện trưởng Thánh Lan học viện đã nói mọi người đều bình đẳng, nhưng ta không thể không nói cho các ngươi một hiện thực tàn khốc, trên thế giới này không tồn tại sự ngang hàng!"

"Đợi các ngươi trưởng thành, rời khỏi học viện, các ngươi sẽ hiểu lời ta nói. Ngang hàng chỉ là lời nói láo các đại nhân an ủi các ngươi thôi, các ngươi không thể lúc nào cũng sống trong mộng tưởng!"

Không cần để ý Tiêu Vũ vẫn biết là đang nói về những địa vị thấp hèn của bình dân mặc dù là biết nhưng ai cũng là con người không ai là không cảm xúc.

Tiêu Vũ nàng lúc này thật khó chịu, nàng tuy là đến từ một thế giới khác không có nhiều liên hệ đến thế giới này nhưng để một kẻ chẳng hề quen biết nói lời nói không tốt đẹp về người khác thì không thể chịu được, đồng dạng căm hận đám người này không chỉ riêng nàng.

Ánh mắt của Tiêu Vũ lúc này tối tâm lại nghe giọng nói sắc bén kia nói tiếp.

"Quang Huy thành là tòa thành duy nhất còn lưu lại sau thời kỳ hắc ám, trong thành là nhân loại còn sống, Quang Huy thành có hai loại tồn tại cường đại, chính là Võ Giả và Yêu Linh Sư. Yêu Linh Sư là tồn tại cao quý, trong mấy nghìn thậm chí mấy vạn Võ Giả, mới có một người là Yêu Linh Sư, trong cả Quang Huy thành chỉ có hơn mấy trăm Yêu Linh Sư, họ chính là người bảo hộ cho Quang Huy thành."

"Võ Giả cùng Yêu Linh Sư chia làm năm cấp bậc Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim, Hắc Kim, Truyền Kỳ, đẳng cấp càng cao, thực lực càng mạnh. Trong gia tộc có một Hoàng Kim Yêu Linh Sư, được coi là thế gia quý tộc, có một Hắc Kim Yêu Linh Sư, sẽ thành thế gia hào môn, có từ ba Hắc Kim Yêu Linh Sư trở lên thậm chí là Yêu Linh Sư Truyền Kỳ, mới có thể trở thành thế gia đỉnh phong. Ba mươi sáu người các ngươi, có bình dân đệ tử, có thế gia đệ tử, tuy khởi đầu giống nhau, nhưng thân phận và địa vị lại cách biệt. Ta hy vọng các ngươi tự biết lấy mình, cư sử đúng mực! Bình dân mãi là bình dân, các ngươi cơ bản không thể trở thành quý tộc, đừng mơ tưởng bay lên đầu cành làm phượng hoàng. Coi như là trong quý tộc, cũng có chế độ đẳng cấp sâm nghiêm, không thể vượt qua."

Lúc này bọn học sinh bình dân không dám ngẫng mặt lên, khuông mặt cứ cuối gằm cứ như đem khuông mặt chôn xuống, quan sát xung quanh phía dưới đồng dạng các học sinh gục mặt nhưng nàng nhìn thấy trong mắt bọn hắn không cam lòng, đặc biệt Đỗ Trạch khiến nàng hứng thú một kẻ có năng lực không chịu khuất phục, thú vị.

Nàng tuy không quen bọn hắn nhưng nàng không phải là kẻ có thể nhường nhịn việc bị sĩ vả.

"Hừ Thẩm tú đạo sư tại sao ngài lại cho rằng Quang Huy chi thành là nơi con người duy nhất tồn tại, ngài thậm chí còn chưa bước ra Quang Huy chi thành tại sao lại nói như vậy, ta không hiểu một kẻ thiếu hiểu biết như ngài lại là một đạo sư, không lẽ lời ngài nói là.."

Tiêu vũ kéo dài âm cuối khiến cho Thẩm Tú nghẹn lời.

"Hừ ai nói ta chưa ra khỏi thành."

"À thế ngài đã đi qua Hoang Mạc vô tận, Thánh Tổ sơn mạch."

Những lời này của Tiêu Vũ khiến nàng không nói được, những nơi này nàng chỉ nghe nói chưa đi làm sao có thể nói được, lúc này Tiêu Vũ cười thầm nàng tuy chưa đi chỉ mới nhìn trong sách mà tiểu Kỳ đưa thôi nhiêu đó cũng đủ chỉnh đạo sư với cái kiên thức bằng không này rồi.

Thẩm Tú nhíu mày, Hoang Mạc Vô Tận, Kịch Độc Sâm Lâm, Đầm Lầy Huyết Nguyệt nàng đã nghe nói qua, những địa phương đó cách Thánh Tổ sơn mạch vô cùng xa, đều chỉ có trong truyền thuyết, Thẩm Tú khẽ hừ một tiếng:

“Ta chưa từng tới những nơi này, từ khi sinh ra, ta chưa từng rời khỏi Quang Huy thành, đi tới những nơi đó.”

Lúc này Nhϊếp Ly xen lời nói.

- “Nếu Thẩm Tú đạo sư chưa từng tới những nơi đó, sao có thể khẳng định chúng ta là nhân loại cuối cùng?”

Thẩm Tú nghẹn lời.

Học viên trong lớp bắt đầu nghị luận, bọn hắn hoàn toàn không biết, hai kẻ nói tới những địa phương này là ở nơi nào?

Chứng kiến tất cả học viên phía dưới đang nghị luận, sắc mặt Thẩm Tú vô cùng khó coi, xì mũi khinh thường nói:

- “Vậy thì làm sao, vậy ngươi có chứng cớ gì chứng minh chúng ta không phải nhân loại cuối cùng?”

- “Chứng cứ?”

Khóe miệng Nhϊếp Ly cười lạnh, kinh nghiệm kiếp trước của hắn chính là chứng cứ, trí tuệ nhân loại vô cùng phi thường, tuy trải qua thời đại hắc ám đáng sợ, nhưng vẫn như cũ có rất nhiều nhân loại còn tồn tại, đã thành lập nên rất nhiều thành thị bất diệt, nhưng hắn sẽ không nói ra, chỉ bình tĩnh nói:

- “Ta giảng cho Thẩm Tú đạo sư một cái cố sự. Có một con ếch sinh ra trong đáy giếng thật sâu, từ khi nó sinh ra, chỉ nhìn thấy một mảnh bầu trời nơi miệng giếng, cho nên nó nói, bầu trời chỉ lớn như miệng giếng, nhưng bầu trời thật sự chỉ lớn như miệng giếng sao? Người ta gọi con ếch kia là ếch ngồi đáy giếng!”

Nghe lời nói của Nhϊếp Ly, đệ tử trong lớp không khỏi cười thành tiếng, bọn họ đều nghị luận, Nhϊếp Ly nói rất có lý, cái thành ngữ ếch ngồi đáy giếng này, ko phải đang mắng Thẩm Tú đạo sư là ếch ngồi đáy giếng sao?

- “Ếch ngồi đáy giếng? Hình dung thật chính xác!”

Mấy nữ sinh cười hì hì nói. Các nàng cũng chán ghét Thẩm Tú, không khỏi kính nể nhìn Nhϊếp Ly, chỉ sợ chỉ có Nhϊếp Ly, mới dám ở trên lớp mà chỉ cây dâu mắng cây hòe nhằm vào đạo sư.

"Thật ra, chúng ta đều hiểu bản thân mình đều là một con ếch, ta, Thẩm Tú đạo sư, tất cả mọi người ở đây, bao gồm là hắn." Tiêu Vũ chỉ ta về phía Nhϊếp Ly người vừa mới có phát ngôn ngông cuồng.

Nghe lời này của Tiêu Vũ mọi người đều biến sắc mặt.

Thẩm Tú nghe câu này có hơi hòa hoãn, những nử sinh vừa thì thầm về Thẩm Tú là con ếch mặt lúc trắng lúc bạch, sắc mặt khó chịu nhìn Tiêu Vũ, Tiếu Ngưng Nhi không tỏ thái độ tiếp tục quan sát Tiêu Vũ.

Nhϊếp Ly hắn lúc này cũng sắc mặt không tốt lắm, kiếp trước hắn đã sống rất lâu chứng kiến rất nhiều chuyện, vậy mà giờ đây lại bị một con nhóc nói mình là một con ếch.

Quan sát những người ở đây sắc mặt đều không giống nhau lúc này nàng mới tiếp tục nói.

"chúng ta đều giống nhau đều là con ếch, chỉ khác nhau ở miệng giếng."

Nghe hết lời này của Tiêu Vũ không ai còn dám thể hiện sắc mặt gì với Tiêu Vũ cả.

Ha ha đúng vậy tất cả chúng ta đều là một con ếch, ngay cả hắn Nhϊếp Ly lúc này cũng bị vả mặt khi chê người khác là một con ếch mà không tự nhìn lại bản thân mình, bại trận dưới tay Thánh Đế nên khiến hắn nhận ra mới phải.