Đẳng Cấp Trà Xanh Nằm Thắng Trận

Chương 122

Thẩm Uyển Dung mời cô vào trong nhà: “Cháu đến đây lúc nào cũng được, dù sao bà cũng nhàn rỗi, đúng rồi, tấm vải này cháu muốn may thế nào? Váy liền áo, hay là áo sơ mi và quần dài?”

Đồng Tuyết Lục nghĩ một chút, rồi nói: "May thành váy liền áo ạ."

Tuy rằng hiện giờ mọi người vẫn bảo thủ, nhưng vẫn có thể mặc váy liền dài qua đầu gối.

Hơn nữa, đến tháng sau chính là tháng kết thúc chế độ tập thể mười năm, chính sách sẽ càng ngày càng cởi mở, cho nên cô may thành váy liền để mặc cũng không thành vấn đề.

Thẩm Uyển Dung cười gật đầu: “Con gái còn trẻ tuổi cũng nên mặc xinh đẹp một chút, thời trẻ bà cũng rất thích mặc váy, nhưng mà bây giờ bà già rồi...”

Đồng Tuyết Lục: "Bà Thẩm vẫn còn phong vận lắm, không già chút nào cả, lần đầu tiên nhìn thấy bà Thẩm, cháu còn tưởng rằng bà là thiếu nữ mười sáu đó."

Thẩm Uyển Dung cười đến mức nếp nhăn nhỏ trên khóe mắt đều lộ ra ngoài, cười mắng cô một câu: “Đứa nhỏ này chỉ biết nói hươu nói vượn, thiếu nữ mười sáu nào giống bà chắc chắn sẽ khóc chết!”

Tuy rằng lời này của Đồng Tuyết Lục có chút khoa trương, nhưng đúng là nhìn Thẩm Uyển Dung trẻ hơn tuổi rất nhiều, bà gần sáu mươi tuổi rồi, nhưng vẻ ngoài nhìn giống như người chưa đến năm mươi tuổi.

Nhà họ Ngụy có một phòng may vá dành riêng cho Thẩm Uyển Dung.

Phòng may vá rất rộng rãi, đủ ánh sáng, trong phòng có một chiếc máy may nhãn hiệu Mẫu Đơn.

Trong niên đại này muốn mua một chiếc máy may phải mất khoảng một trăm ba mươi nguyên, gia đình bình thường đều không mua nổi. Quả nhiên người nhà họ Ngụy không thiếu tiền.

Thẩm Uyển Dung lấy thước đo ra đo kích cỡ cho cô, khi đo đến vòng eo, bà không nhịn được tán thưởng: “Eo cháu nhỏ thật đấy, so với bà khi trẻ nhỏ hơn hẳn nửa tấc!”

(*Nửa tấc = 5cm)

Điều bà chưa nói chính là, ngực Đồng Tuyết Lục cũng không nhỏ, dáng người quyến rũ, tỉ lệ eo ngực này nếu mặc sườn xám, chắc chắn sẽ rất đẹp!

Đáng tiếc hiện giờ không ai dám mặc sườn xám, cũng không ai dám nhắc đến, đúng là quá đáng tiếc.

Đo kích cỡ xong, Thẩm Uyển Dung lại thương lượng với Đồng Tuyết Lục về kiểu dáng.

Đợi sau khi xong việc, bà mới nói đến chuyện hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín bị đuổi khỏi trường học.

“Cô giáo kia đã bị bắt rồi, chắc hai anh em Gia Minh có thể quay lại trường học rồi nhỉ?”

Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Có thể, nhưng mà phải chờ một khoảng thời gian nữa."

Thẩm Uyển Dung nhìn cô một cái: “Nếu cháu có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ việc nói với bà, Lão Ngụy nhà bà có không ít bạn bè ở Bắc Kinh, đều có thể giúp đỡ.”

Thật ra bà không hiểu những lời này của Đồng Tuyết Lục lắm, nhưng mà bà nhìn ra được, Đồng Tuyết Lục là đứa trẻ có chủ kiến, nếu đối phương đã không muốn nói, bà sẽ không hỏi nhiều.

Đồng Tuyết Lục mỉm cười lại lần nữa nói lời cảm tạ: “Cảm ơn bà Thẩm, nếu như có chuyện gì cần giúp, nhất định cháu sẽ không khách sáo với bà.”

Tuy rằng trên đời có những kẻ khiến người ta ghê tởm như Mã Mai và Đàm Tiểu Yến, nhưng cũng có những người tốt bụng đáng yêu như người nhà họ Ngụy.

Sau khi hàn huyên thêm một lúc nữa, mặt trời cũng dần dần ngả về phía Tây.

Đồng Tuyết Lục đứng dậy đang muốn chào tạm biệt, đột nhiên cô nghe thấy tiếng khóc vang trời truyền đến từ ngoài sân.

Tiếng khóc ấy hình như là tiếng của Ngụy Châu Châu.

Hai người Đồng Tuyết Lục và Thấm Uyển Dung đều hoảng sợ, đặc biệt là Thẩm Uyển Dung, bà vội vàng ném đồ trong tay xuống, chạy ra ngoài.

Vừa ra đến sân, hai người đã nhìn thấy Ngụy Châu Châu đang khóc lóc thảm thiết, Ngụy Chí Quốc đang ở bên cạnh dỗ dành cô bé, nhưng hiển nhiên hiệu quả không được tốt lắm.

Đợi khi Đồng Tuyết Lục chạy đến nơi, nhìn lên đầu tóc Ngụy Châu Châu cô lập tức hít hà một hơi, cả người nổi đầy da gà. Lúc này một đám sâu lông màu xanh lá đang bò đầy trên đầu Ngụy Châu Châu, số lượng rất nhiều, khiến cô nhìn thấy cũng phải run rẩy.

Điều kỳ lạ chính là, người nhìn yếu đuối như Thẩm Uyển Dung, vậy mà lại không sợ sâu lông!

Bà vừa bắt sâu lông giúp cháu gái, vừa quở trách Ngụy Chí Quốc: “Ông trông cháu gái kiểu gì vậy? Sao lại để ké dại bám đầy đầu con bé thế này?”

Ngụy Chí Quốc mang vẻ mặt vô tội: “Tôi chỉ vừa rời mắt khỏi con bé một lát, con bé đã để ké dại lên đầu rồi!"

Ké dại? (*Ké dại = quả ké đầu ngựa)

Đồng Tuyết Lục ngơ ngẩn, chẳng lẽ kia không phải sâu lông sao?

Lúc này cô mới chú ý đám “Sâu lông” trên đầu Ngụy Châu Châu không hề động đậy.

Đến gần nhìn kỹ cô mới phát hiện ra đó không phải sâu lông, mà là một loại quả màu xanh lá đầy gai nhọn, loại quả này nhỏ bằng nửa ngón tay, nhìn từ xa rất giống sâu lông.

Thẩm Uyển Dung cẩn thận nhặt đám ké dại ra giúp cháu gái, nhưng dù kéo cẩn thận thế nào, vẫn không tránh khỏi kéo tóc cô bé, vừa kéo Ngụy Châu Châu đã đau đớn khóc òa lên.

Đồng Gia Tín há miệng cười to: “Bà Thẩm, Châu Châu nói muốn làm vòng hoa đội đầu, cho nên đã tự mình hái quả ké cắm đầy đầu.”