Trong lĩnh vực công nghệ trò chơi thực tế ảo, hắn cũng thực sự là một tài năng. Trong nguyên tác, sau khi Văn Ám Vũ qua đời, vô số công ty đã ném cành ô liu về phía Ngô Thâm Cốc, sau đó sự ra đi của hắn đã trở thành ngọn rơm cuối cùng đè bẹp Văn thị.
Hiện giờ Văn Ám Vũ đã hạ quyết tâm một đao chặt đứt mối quan hệ với Ngô Thâm Cốc, như vậy thì Văn thị sẽ không thể giữ lại người này. Trước khi Văn thị mất đi một thành viên mãnh tướng thì cậu nhất định phải tìm được một nhân tài có thiên phú tuyệt hảo để bù đắp cho vị trí trống sau khi Ngô Thâm Cốc từ chức, miễn cho Văn thị lại đi về phía kết cục thê thảm như trong nguyên tác.
Thiếu niên thiên tài chính là người tuyệt vời thay thế cho vị trí của Ngô Thâm Cốc.
Nghĩ đến đây, Văn Ám Vũ nắm chặt tấm vé trong tay, tựa như nắm chặt nút khởi động lại cuộc đời bi kịch.
Chỉ còn một giờ nữa là buổi triển lãm bắt đầu, không kịp nhắn lại với mọi người trong gia đình rồi, cậu phải đi ngay bây giờ!
...
Dưới màn đêm đen kịt, trong phòng làm việc của lãnh đạo tập đoàn Văn thị áp thấp vờn quanh, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ khổ não. Giám đốc điều hành đến muộn, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhân viên bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở anh ta: “Ông chủ Ngô cãi nhau với Văn Nhị thiếu gia, bây giờ tâm tình của ông chủ Ngô không tốt nên kéo người trong đoàn lại đây tăng ca.”
Giám đốc điều hành đau đầu nói: “Tại sao lại cãi nhau, lần này là vì cái gì?”
Nhân viên nói hai ba câu nguyên nhân, sao đó nói tiếp: “Thật ra tôi cảm thấy Văn nhị thiếu gia không phải tức giận chuyện này mà là chuyện ông chủ Ngô gặp chuyện không đứng về phía anh ta, ngược lại giúp người ngoài dạy dỗ anh ta. Quên đi, chuyện này không quan trọng, dù sao một lúc nữa Văn nhị thiếu gia cũng sẽ đến cúi đầu nhận sai.”
Giám đốc điều hành nghi ngờ: “Tại sao nói như vậy?”
Nhân viên nhìn anh ta đầy ngạc nhiên: “Anh không phát hiện ra à? Mặc kệ ai đúng ai sai, mỗi lần hai người bọn họ cãi nhau đều là Văn nhị thiếu gia nhận sai trước, ông chủ chúng ta thật sự rất được yêu quý, có một người yêu tốt với hắn như vậy thật là hạnh phúc.”
“Có đôi khi tôi cảm thấy đúng là ông chủ Ngô làm không đúng nhưng vậy thì thế nào, không nghe có lời bài hát nói như vậy sao? Luôn luôn có nỗi sợ hãi được ưa chuộng.” Giám đốc điều hành liếc mắt nhìn người đàn ông đầu tiên mặc âu phục giày da, thổn thức nói: “Lỡ như có một ngày nào đó Văn nhị thiếu gia không yêu hắn nữa, vậy hắn còn có thể bình tĩnh như bây giờ sao?”
Nhân viên đang muốn trả lời thì bỗng nhiên phía sau hai người truyền đến một tiếng hừ lạnh: “Lại ríu rít nói chuyện cổ tích hư cấu gì vậy, anh cảm thấy điều này có thể sao?”
Quay đầu lại nhìn lại, là Ngô Vi Lăng, anh ta cũng đến trễ.
Người này là em trai ruột của Ngô Thâm Cốc, không có chút tài năng nào nhưng lại lại ỷ vào sự cưng chiều của anh ruột cùng với sự ngầm chấp thuận của Văn Ám Vũ, ngày thường mắt cao hơn đầu, độc đoán kiêu ngạo. Nhân viên và giám đốc điều hành đều không dám đáp lại anh ta, sợ hãi vội vàng cúi đầu không nói chuyện nữa.
Ngô Vi Lăng trừng mắt nhìn bọn họ rồi sải bước đi tới bên cạnh Ngô Thâm Cốc, kéo ghế ngồi xuống: “Năm phút trước Hứa Duẫn nhắn tin cho em, nói mẹ của Ám Vũ đi lên khuyên cậu ta, phỏng chừng rất nhanh liền có thể dỗ dành xong. Yên tâm đi, có lần nào Văn Ám Vũ nói chia tay với anh là nghiêm túc đâu, nếu anh thật sự nghiêm túc thì e là cậu ta mới là người phải sốt sắng.”
Ngô Thâm Cốc ngẩng đầu lên: “Hứa Duẫn là ai?”
Ngô Vi Lăng: “Là người vô tình té vào vòng tay của anh trong bữa tiệc gia đình đấy.”
Bên môi Ngô Thâm Cốc lúc này mới xuất hiện một nụ cười: “Coi như hiểu chuyện, tự mình chạy đi giải thích.”
“Đúng đúng đúng!” Ngô Vi Lăng kéo dài âm trêu chọc nói: “Rõ ràng là họ hàng nhưng Văn Ám Vũ lại chẳng hiểu chuyện bằng một nửa em họ cậu ta. Hứa Duẫn vừa mới gửi tin nhắn cho em, hỏi anh có vì chuyện này mà không vui hay không, nói muốn thay anh họ và chính bản thân xin lỗi anh, hôm nay đã khiến anh gặp phải phiền phức.”
Ngô Thâm Cốc nhíu mày, tâm tư của Ngô Vi Lăng toàn bộ ở câu nói trước. Hắn muốn cảnh cáo Ngô Vi Lăng không nên bôi nhọ Văn Ám Vũ lung tung nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên anh ta nói như vậy, hắn cũng không muốn bởi vì những chuyện nhỏ nhặt này mà lại tranh chấp với em trai nên đành chuyển sang chuyện khác hỏi: “Ám Vũ thế nào rồi?”
Ngô Vi Lăng cúi đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt quả nhiên là như thế: “Hứa Duẫn nói, Văn Ám Vũ không để ý chuyện kia.”
“Anh cũng nghĩ em ấy sẽ như vậy mà.” Ngô Thâm Cốc không có cảm giác ngoài ý muốn.
Trước kia, mỗi một lần cãi nhau Văn Ám Vũ đều nhanh giận mà cũng nhanh nguôi, trong lòng hắn thật sự cũng không quá coi trọng chuyện lần này. Dựa vào kinh nghiệm bình thường, không quá một tiếng sau Văn Ám Vũ sẽ lái xe đến công ty, mất tự nhiên hỏi hắn có muốn đưa cậu về nhà hay không.
Đến lúc đó, hắn chỉ cần gật đầu một cái là chuyện này cũng coi như cho qua.
Hắn đứng dậy vỗ vỗ tay: “Hôm nay đến đây trước, chỉnh sửa tư liệu họp lại một chút rồi báo tiền lương làm thêm giờ lên, chờ Ám Vũ đến là mọi người có thể tan tầm.”
Tất cả các nhân viên trong phòng hội nghị đều vui thích hô hào.
Ngô Vi Lăng vừa đến thì đã chuẩn bị tan tầm, vô duyên vô cớ có được một khoản tiền tăng ca lớn nên cũng vui vẻ theo.
Lúc này lại có tin nhắn tới, anh ta vui vẻ cúi đầu nhìn, bỗng nụ cười trên mặt cứng đờ.
‘Anh họ cầm hai vé tình nhân VR đi xem triển lãm rồi, nói muốn đi gặp một người. Anh ấy muốn đi cùng Ngô Thâm Cốc sao?’
Ngô Vi Lăng nhìn ngô Thâm Cốc mặc âu phục ở bên cạnh, hoàn toàn không giống như Ngô Thâm Cốc muốn đi xem triển lãm, anh ta khẽ sửng sốt vài giây rồi hoàn hồn lại.
Mẹ kiếp! Sao tối nay Văn Ám Vũ lại không tới đón anh trai anh ta?
Chờ đã, Ngô Vi Lăng lại kinh ngạc: đó rõ ràng là vé tình nhân! Ngoại trừ Ngô Thâm Cốc thì Văn Ám Vũ còn có thể đi xem triển lãm với ai được nữa chứ???