P/s: Xin lỗi các nàng nhé. Mấy hôm nay Muội bận quá, không ra chương nhiều cho các nàng được. Và có thể là hai ba ngày tới cũng vậy, nhưng Muội sẽ cố ra nhiều chương nhất có thể. Cảm ơn các nàng đã không rời không bỏ Muội trong thời gian qua. Yêu các nàng. Chụt~
Kinh Mạch mù mặt.
Trước kia sống ở Vô Niệm Cung, tới tới lui lui chỉ có bốn người.
Tống Cư trên mặt có bớt, lão bằng hữu Đại Anh, Ma quân lãnh khốc, còn có Sở Sở cho dù có biến thành tro hắn cũng không nhận sai.
Hắn tới Côn Luân nửa năm, đệ tử Thanh Kiếm Tông ai là ai hắn đều không nhận rõ. Chỉ nhận được Thanh Thanh, A Trúc và Nhạn Thiên Sơn khí tràng cường đại.
Bốn nam tu tài mạo song tuyệt trước mặt này, qua mắt Kinh Mạch: bọn họ lớn lên vô cùng qua loa.
Tạ Tố Tinh tức đến dậm chân, Du Nguyệt Minh ở bên cạnh phe phẩy quạt xếp cười to, Tuân Từ ấn chặt kiếm Vô Cực cảm nhận được ma khí.
Vẫn là Huống Hàn Thần đứng ra giới thiệu với nhau một lần.
Kinh Mạch không nhớ được hình dáng bọn họ, chỉ có thể dựa vào đặc điểm phân biệt.
Du quạt xếp, vải che hai mắt, Tạ đuôi ngựa…… Còn có một cái mở miệng là quen tai Tống Cư.
Huống Hàn Thần kháng nghị hắn không được gọi Tống Cư, Kinh Mạch ngoan ngoãn gật đầu, sau đó tiếp tục gọi hắn Tống Cư.
Kinh Mạch hoạt bát, cười chấp tay với mọi người: “Khi Sở Sở nói chuyện có nhắc đến các vị với ta nhiều lần, hôm nay được gặp, mọi người hạnh ngộ!”
Du Nguyệt Minh và Tạ Tố Tinh đánh giá người mới tới này từ trên xuống dưới, bỗng cảm thấy nguy cơ dâng đầy, nhất thời không nói tiếp.
Tuân Từ khuyên hồn kiếm lại.
Hắn không thấy dung mạo Kinh Mạch, nhưng tâm có thể cảm nhận được hắn là người lương thiện. Liền ôn hòa đáp lễ lại, “Kinh huynh, hạnh ngộ.”
“Sư huynh, huynh gọi ta Kinh Mạch là được rồi!”
Sở Sở gọi Tuân Từ như vậy, Kinh Mạch cũng muốn học theo.
Tuân Từ mỉm cười, gật đầu, “Được.”
Tuân Từ hỏi những chuyện trước kia của Kinh Mạch, Kinh Mạch nhất nhất đáp lại.
Tạ Tố Tinh và Du Nguyệt Minh ở bên yên lặng quan sát, phát hiện họ Kinh này tâm tư đơn thuần như tờ giấy trắng. Mới phản ứng lại, người Sở Nhược Đình muốn bọn họ khiêm nhượng, là Kinh Mạch, không phải Huống Hàn Thần.
Hai người cùng chất vấn Huống Hàn Thần, chỉ nhận lại được một câu trào phúng từ đối phương: “Lúc ấy ta chưa nói gì, là các ngươi tự mình hiểu sai ý!”
Mắt thấy lại muốn cải nhau, trong nhà tranh bỗng vang lên một giọng nói lạnh lùng uy nghiêm, “Cả ngày ăn không ngồi rồi, không bằng xuống núi rèn luyện.”
Mấy người lục tục hỏi Nhạn Thiên Sơn Sở Nhược Đình đi đâu, biết nàng đang bế quan, thức thời không đến quấy rầy.
Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Nhạn Thiên Sơn kiến nghị không phải không có lý.
Kinh Mạch cũng muốn theo chân bọn họ cùng xuống núi, nhưng bị Nhạn Thiên Sơn gọi lại, “Ngươi không thể đi.”
“Vì sao vậy tiền bối?”
“Ngươi tăng thực lực mình lên trước đã.”
Tu vi Kinh Mạch thấp nhất, kinh nghiệm hành tẩu giang hồ cũng kém hơn bốn người khác. Nếu hắn xảy ra chuyện, Nhạn Thiên Sơn phải nói với Sở Nhược Đình thế nào.
Kinh Mạch “Úc” một tiếng, ôm sách tiếp tục về trận pháp học tập.
*
Bốn người khác vừa ra khỏi Ám Thủy Uyên liền nhao nhao nói cái không ngừng.
Tạ Tố Tinh càng nghĩ càng tức giận, nâng chưởng bổ về phía Huống Hàn Thần, “Lúc ấy ta đã thấy ngươi kỳ quái, quả nhiên ngươi giả danh lừa bịp!”
Huống Hàn Thần lắc mình trốn sau Tuân Từ, “Là ngươi xuẩn.”
“Được rồi, được rồi.” Tuân Từ ngăn giữa hai người, hắn đè chuôi kiếm lại, trầm giọng nói: “Ta nghe Từ Viện nói, gần đây Phù Quang Giới xuất hiện một tà tu, hay thải bổ nam tử trẻ tuổi, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn. Lần này xuống núi, các ngươi phải cảnh giác.”
Quạt xếp Du Nguyệt Minh gõ vào lòng bàn tay một cái rồi một cái, miệt thị nhìn Huống Hàn Thần, “Nơi này không phải đang đứng một cái sao.”
Tạ Tố Tinh cười nhạt: “Không chừng tà tu thải dương khắp nơi kia là hắn.”
Huống Hàn Thần bị chọc tức đến cười, “Hai tên ngu ngốc này có mang não theo không vậy?” Hắn ghét bỏ muốn chết, “Các ngươi đi theo ta chỉ làm vướng tay vướng chân, ta đi trước đây!” Xoay người đi về phía Nam.
Tạ Tố Tinh huy quyền với bóng dáng hắn, “Ngươi cút đi!”
Tuân Từ hoà giải, “Được rồi, được rồi mà.”
Du Nguyệt Minh lắc đầu bất mãn: “Sao huynh cứ bỏ qua như vậy? Chỉ biết nói được được rồi rồi!”
Tuân Từ cũng không giận, ôn nhu khuyên: “Mọi người hà tất gì phải đối chọi gay gắt? Một sợi chỉ không thành tuyến, một cây làm chẳng nên non. 《 Lã Thị Xuân Thu 》 cũng có dạy, vạn người giương cung, cùng bắn một tên, thế nào cũng trúng đích. Chúng ta phải đồng tâm hiệp lực…… A, Du huynh! Du huynh, huynh đừng đi!”
Du Nguyệt Minh đi về phía Bắc, “Có chuyện gì truyền âm cho ta.”
Còn dư lại một tên Tạ Tố Tinh.
Hắn cũng hừ hừ, vung đuôi ngựa, cằm nâng cao đi về phía Tây.
Tuân Từ thở dài bất đắc dĩ, ngự kiếm bay về phía Đông.
*
Nghiệp chướng theo tính xấu oán hận tình thù của con người sinh ra, vĩnh viễn sẽ không tiêu vong.
Kiều Kiều dưới sự sử dụng của ả lại hút khô rất nhiều nam tu. Tu vi tăng như bay, nghiệp chướng cũng càng ngày càng cường đại, có thể phân thân càng ngày càng nhiều, nhưng ả còn chưa hài lòng.
Bản thể của nghiệp chướng và Kiều Kiều núp kín ở núi sâu trong Tây Giang tu luyện, chỉ để thịt nát huyễn hóa ra mười hai phân thân ở bên ngoài, dụ dỗ nam tu thải bổ, lập không ít công to.
Kiều Kiều co rúm trong một góc của sơn động.
Đôi tay nghiệp chướng bấm lại đả tọa niệm thần chú, thịt nát nửa người dưới chớp đỏ như xúc tua bạch tuộc quấn vào nhau, máu loãng tanh hôi chảy tích táp nhỏ giọt xuống đất.
Bỗng ả mở hai mắt hẹp dài vũ mị, cười duyên: “Thú vị, ngươi đoán xem phân thân ta gặp được ai.”
Kiều Kiều lắc đầu.
Lại là Lâm Thành Tử?
“Là nam nhân của Sở Nhược Đình!”
Nghiệp chướng ký sinh trong thức hải Kiều Kiều, nên đối với hết thảy ái hận trong quá khứ của Kiều Kiều ả rõ như lòng bàn tay. Kiều Kiều biết ả biết, Kiều Kiều không biết, ả cũng biết.
Nghiệp chướng câu môi cười lạnh, “Ta hút khô bọn họ, báo thù cho ngươi.”
Hút khô nam nhân của Sở Nhược Đình?
Kiều Kiều theo bản năng muốn nói không cần, nhưng nghĩ đến Sở Nhược Đình sẽ vì vậy mà đau khổ, cõi lòng tan nát, bỗng sinh ra một khát vọng tội ác.
Nhưng cảm xúc này không phải cảm xúc nàng nên có.
Kiều Kiều rơi vào giãy giụa.
Nghiệp chướng cũng không chờ nàng nói chuyện, đã rơi vào trạng thái thiền định, đôi tay bấm lại niệm thần chú, sử dụng phân thân tiếp cận bọn họ.
Mục tiêu thứ nhất, Tạ Tố Tinh.
Phân thân nghiệp chướng hóa thành nữ tử diễm lệ, nằm trên đường Tạ Tố Tinh săn gϊếŧ yêu thú nhất định phải đi qua.
Miệng Tạ Tố Tinh ngậm một cọng cỏ, tay vứt chủy thủ mỏng như cánh ve tới tới lui lui, trong đầu trong chốc lát suy đoán khi nào Sở Nhược Đình xuất quan, trong chốc lát đem Huống lừa đảo và Hoa Khổng Tước lăn qua lộn lại mắng vài lần.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy cách đó không xa có người đang khóc nức nở.
Thần thức đảo qua, thì ra là một nữ tu Luyện Khí. Không biết nàng ta bị làm sao, mà ngồi xổm dưới tàng cây khóc đến vô cùng thương tâm.
…… Ờ, có liên quan cái rắm gì đến hắn đâu.
Mắt Tạ Tố Tinh trợn lên, quay đầu đi tiếp.
Nghiệp chướng không ngờ hắn không để ý mình, lập tức nóng nảy, lệ doanh tròng nhìn về phía hắn, “Đạo hữu! Đạo hữu xin dừng bước!”
Tạ Tố Tinh bị nàng ta đánh gãy suy nghĩ, thấy rất phiền, ngữ khí cũng ác độc lên, “Gọi ta làm gì!”
“Đạo hữu, chân ta bị yêu thú cắn, đau quá.” Con ngươi nghiệp chướng tựa như hai hồ nước xuân, bất luận là nam tu gì nhìn thấy biểu tình yếu ớt này của nàng ta, đều sẽ bốc lên ý muốn bảo hộ mãnh liệt. Dựa vào một chiêu này, không biết nàng ta đã hút khô bao nhiêu nam nhân.
Nàng ta chậm rãi kéo ống quần lên, làm lộ ra cẳng chân trắng nõn, “Nơi này của ta thật sự đau quá……”
“Đau thì chém đi! Ta không phải y tu, ngươi gào với ta làm gì!”
Nghiệp chướng lập tức bị nghẹn.
Sao người này ra bài không như người thường vậy?
Tạ Tố Tinh không kiên nhẫn, giơ chủy thủ trong tay lên, “Nhìn cái gì mà nhìn! Ta cho phép ngươi nhìn ta sao?”
“Mắt trừng lớn như vậy làm gì? Không phục đúng không?”
“Còn dám nhìn? Muốn ăn đòn?”
Nghiệp chướng không hiểu được bị hắn mắng một hồi, cuối cùng cũng nổi giận, “Từ nãy đến giờ một chữ ta cũng chưa nói! Ngươi có thể có chút đạo lý được không!”
Đối mặt với mỹ nữ bị thương không thương hương tiếc ngọc đã đành, còn huyên náo muốn đánh người ta, đánh một nữ tử tay trói gà không chặt?
Người điên ở đâu chui ra vậy?
Phân thân nghiệp chướng hoá ra tu vi không cao, nếu không phải thấy Tạ Tố Tinh đã Xuất Khiếu, nhất định nàng ta sẽ tiến lên xé sống cái miệng tên nhãi ranh độc ác này!
Tạ Tố Tinh mặc kệ nàng ta, hùng hùng hổ hổ tiếp tục săn gϊếŧ yêu thú.
……
Du Nguyệt Minh đã lâu không gặp biểu thúc.
Lần trước hắn về Bắc Lộc, nghe nói Lâm Tam tiểu thư không màng gia tộc phản đối, trộm tu luyện công pháp truyền nam bất truyền nữ, suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma. Nhờ có Hà Cạnh cho mượn Cúc Thủy Liên của Hà Thị, mới giúp nàng vượt qua một cửa nguy hiểm, trở thành nữ tử đầu tiên tu luyện được công pháp của Lâm Thị.
Chỉ bằng điểm này, Du Nguyệt Minh đã thập phần khâm phục Lâm Tam tiểu thư.
Mới vừa vào thành Vân Thăng, hắn còn chưa kịp truyền âm cho Hà Cạnh, sau lưng đã có một giọng nói ngọt nị gọi hắn: “Công tử, túi thơm huynh rớt này.”
Du Nguyệt Minh quay đầu lại nhìn, thấy là một nữ tu trẻ tuổi thân xuyên xiêm y xanh lam đang vươn tay muốn đưa cho hắn một túi thơm thêu hoa văn nguyệt bạch mây trắng tinh xảo.
Du Nguyệt Minh có thói ở sạch, trên người tuyệt sẽ không dính bất cứ một mùi gì, càng sẽ không chủ động mang túi thơm theo.
Hắn ghét bỏ đưa quạt xếp lên che mũi lại, “Không phải ta.”
Nữ tu tiến lên vài bước, “Sao không phải được? Ta tận mắt nhìn thấy……”
“Ngươi đừng tới đây!”
Du Nguyệt Minh bị mùi trên người nàng ta nướng đến đầu váng mắt hoa, liên tục lùi về phía sau. Hắn cố nhịn dạ dày đang quay cuồng xuống, “Trên người ngươi có mùi gì vậy, hôi muốn chết!”
Nghiệp chướng sửng sốt.
Hôi?
Trên phân thân nàng chỉ có mùi son phấn và mùi nước hoa.
“Công tử, chẳng lẽ huynh đang nói đùa, huynh cẩn thận ngửi ngửi lại xem, người ta……”
“Đừng tới đây!”
Quạt xếp trong tay Du Nguyệt Minh bỗng chém ra một đạo pháp lực, vẽ mặt đất thành một khe rãnh thật sâu.
Mặt hắn bị mùi huân thành tái nhợt, khom lưng buồn nôn, “Tránh ra! Ngươi lại qua đây thêm một bước…… Đừng trách bản công tử…… Uyết…… Đừng trách bản công tử không khách khí!”
Du Nguyệt Minh đại phun đặc phun, nghiệp chướng không thể tới gần, tức giận không thôi, “Huynh người này có lầm hay không a? Trên người ta sao có thể có mùi hôi được?”
“Lăn!”
……
Trên đường Tuân Từ đang đi về phía Đông chợt cảm thấy một đoàn hắc khí nồng đậm.
Hắn đi theo hồn kiếm chỉ dẫn, vào một tiểu thành điêu tàn.
Hắc khí quanh quẩn không tiêu tan.
Hắn đi vào một trà lâu, kêu một ly linh trà, sau đó hỏi thăm chưởng quầy tình huống xung quanh.
Chưởng quầy là lão nhân Luyện Khí kỳ, thấy hai mắt hắn bị mảnh vải che khuất, hảo ngôn khuyên nhủ: “Đạo hữu mau rời khỏi nơi này đi, gần đây trong thành có yêu tà lui tới, chuyên chọn nam tu anh tuấn như ngươi để xuống tay đấy.”
Tuân Từ đặt kiếm lên bàn, mỉm cười: “Đa tạ chưởng quầy, ông có biết yêu tà này đến tột cùng là vật gì không?”
“Cái này ta cũng không biết, bởi vì người từng gặp yêu tà…… Đều đã chết!”
Sắc mặt Tuân Từ trầm xuống.
Chưởng quầy mới vừa xách ấm trà rời khỏi, nghiệp chướng dáng người lả lướt liền đi đến.
Ả từ chỗ Kiều Kiều biết được, Tuân Từ Đại sư huynh này ôn nhu ngu muội, do dự không quyết đoán. Tu vi hắn cũng không bằng hai người kia, còn là người mù, đúng là đối tượng dễ thải bổ nhất.
Nghiệp chướng kéo ghế dài trước mặt Tuân Từ ra, ôn nhu hỏi: “Đạo hữu, ta có thể ngồi cùng bàn với huynh được không?”
Tuân Từ cẩn thận dùng tâm phân rõ.
Kiếm Vô Cực trong tay ong ong ong điên cuồng rung động.
“Đạo hữu, sao huynh không để ý tới ta……”
Nói còn chưa dứt lời, tay phải Tuân Từ đã ấn kiếm, quyết đoán bấm tay niệm thần chú, “Tranh” một tiếng, lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ, ý kiếm hạo nhiên chính khí thẳng tắp chém tới đối phương!
Hắn đã hình thành phản xạ có điều kiện, nhíu mày ngoan lệ mắng, “Tà ma ngoại đạo, xem kiếm ——”
Mũi nhọn sáng choang khϊếp người chiếu sáng cả thiên địa.
Kiếm quang chợt lóe.
Nữ tử và nửa bên trà lâu toàn bộ bạo toái thành bột mịn, chỉ để lại một vùng phế tích và bụi mù.
Tuân Từ nghiêng tai nghe nghe động tĩnh, xác định đã trừ tà ám, vừa lòng ngự kiếm bay đi, “Minh tâm, trấn yêu, trừ ma, tru trăm tà……”
*
“Phốc!”
Bản thể nghiệp chướng trong động bay ngược ra ngoài, miệng mũi phụt ra một búng máu tươi.
Kiều Kiều trong góc sửng sốt, “Ngươi, ngươi sao vậy?”
Vốn tưởng rằng người dễ gϊếŧ nhất là Tuân Từ, há liêu hắn so với hai người khác còn tàn nhẫn độc ác hơn! Không nói hai lời giơ kiếm là chém!
Ý kiếm ẩn chứa hạo nhiên chính khí, chuyên khắc tà ma, không duyên cớ làm nghiệp chướng tổn thất một khối phân thân.
Ả phẫn nộ đến khuôn mặt vặn vẹo, đấm lên mặt đất, “Sở Nhược Đình ả kia không biết chọn nam nhân sao? Sao một đám nam nhân bên người toàn bộ đều là đầu óc có bệnh?”
Kiều Kiều sợ tới mức không dám nói lời nào.
Nghiệp chướng vẫn chưa nhụt chí.
Ả lau máu bên khóe miệng, híp mắt…… Còn một tên!
*
Huống Hàn Thần không dịch dung, hắn đi khắp hang cùng ngõ hẻm phồn hoa của Côn Nam, vơ vét đồ chơi thú vị, chuẩn bị mang về cho Thanh Thanh và A Trúc.
Đúng rồi, phải mua cho Kinh Mạch nữa.
Bề ngoài hắn đẹp, rước lấy không ít nữ tu liên tiếp quay đầu lại nhìn.
Mỗi lúc này, Huống Hàn Thần sẽ đặc biệt không biết xấu hổ lắc đầu với người ta, “Thật ngại quá, đạo lữ trong nhà rất hung dữ, nếu có người nhìn ta nhiều hơn vài lần, sẽ bị nàng móc mắt ra.”
Huống Hàn Thần đang trêu chọc người khác hết sức vui vẻ, bỗng một làn gió thơm đánh úp lại, một vị nữ tu yêu diễm liếc mắt đưa tình với hắn, “Đạo hữu đang nhìn cái gì vậy?”
Ánh mắt Huống Hàn Thần dừng một cái.
Đầu ngón tay hắn linh hoạt chuyển sáo ngọc, mỉm cười nói: “Nhìn muôn vàn phong cảnh thế gian, cũng không bằng nhìn cô nương.”
“Ta đẹp đến vậy sao?”
Huống Hàn Thần bất động thanh sắc kéo ra khoảng cách với nữ tu, khóe miệng nhếch lên, cười đến phong lưu đầy ý vị, “Cô nương đẹp, đến ánh trăng đêm nay cũng phải tự thẹn không bằng.”
Tảng đá lớn trong lòng nghiệp chướng rơi xuống đất, thậm chí có chút xúc động. Cuối cùng bên trong nam nhân của Sở Nhược Đình cũng có một người bình thường sẽ cắn câu.
Nàng ta che miệng hờn dỗi, “Đạo hữu huynh thật biết nói giỡn.”
“Những lời ta nói đều là lời thật lòng.” Huống Hàn Thần nháy mắt đào hoa với nàng ta, “Vậy cô nương có nguyện ý theo ta đến hồ nước yên tĩnh ngoài thành, hòa với sương tối lơ lửng, cùng thưởng thức ánh trăng đêm nay không?”
Lời này quá hợp ý nghiệp chướng.
Huống Hàn Thần mang nàng ta đến hồ nước ngoài thành, chưa nói được mấy câu, nghiệp chướng đã mất kiên nhẫn.
Vai ngọc nàng ta nửa lộ, thân thể mềm mại không xương muốn nhào vào ngực Huống Hàn Thần.
Huống Hàn Thần như vô tình không phát hiện lùi về sau nửa bước.
Nghiệp chướng lại muốn nắm tay hắn, Huống Hàn Thần làm bộ thưởng thức Mặc Ngọc Địch, lăng la làm nàng ta đến góc áo cũng không chạm được.
Nghiệp chướng lạnh mặt, “Đạo hữu đây là có ý gì?”
“Cô nương đừng gấp như vậy.” Huống Hàn Thần cười cười, đặt Mặc Ngọc Địch lên môi, “Hôm nay quả là một ngày tốt đẹp, làm ta muốn thổi một khúc 《 Phượng Cầu Hoàng 》cho nàng nghe, cũng lấy nó làm biểu tượng cho chuyện chỉ hận hai ta gặp nhau quá muộn.”
So sánh hai người với nhau, trông nghiệp chướng có vẻ không rụt rè lắm.
Trong lòng nghiệp chướng mắng hắn dong dài, nhưng cũng chỉ có thể cố banh mặt giả cười, nhẫn nại nghe hắn thổi sáo.
Đương nhiên Huống Hàn Thần sẽ không thổi 《 Phượng Cầu Hoàng 》, hắn thổi 《 Vân Phách Kỳ Tinh 》.
Sáo âm xa xưa, làn điệu mê say. Đột nhiên, tựa như lôi đình sấm đánh, vạn mã hý vang lừng. Sóng âm không tiếng động lọt vào tai, không khí bốn phía đồng thời nổ vang, hồ nước không ngừng lắc lư, thẳng đến làm thần hồn người đau đớn.
Lúc này nghiệp chướng tự biết trúng kế, tức giận chửi ầm lên: “Ngươi cái đồ tiểu nhân đê tiện âm hiểm!”
Giọng nói vừa dứt, thân hình bị vô số sóng âm lăng trì thành tua nhỏ, máu tươi vẩy ra, hóa thành từng miếng thịt nát, như xà sâu chuột kiến, rậm rạp chạy trốn khắp nơi trên mặt đất.
Huống Hàn Thần ghê tởm một trận.
Rồi hắn bước một bước lớn, quăng một pháp khí bát màu vàng kim, nhốt một khối thịt chưa kịp đào tẩu ở bên trong.
Thịt nát đâm vào bát vàng rung rung, kêu vang thùng thùng.
Tay trái Huống Hàn Thần ấn chặt bát vàng, tay phải bóp bùa truyền âm, sắc mặt ngưng trọng, “Đã tìm được manh mối, mau tụ hợp lại đây!”