Sở Nhược Đình ra khỏi phòng luyện Khí, Huống Hàn Thần đã chờ sẵn trên con đường nàng phải đi qua.
“Sao rồi?”
Hắn gõ ba cái lại gõ hai cái, hiển nhiên có vấn đề.
Huống Hàn Thần lập tức nói: “Pháp Khí Thánh Nữ cho rất tốt, ta đã cứu được những người khác mang ra khỏi Vô Niệm Cung, ngoại trừ Tuân Từ.”
Sở Nhược Đình chau mày, “Sao lại thế này?”
Thì ra, trước đó Huống Hàn Thần vừa mật báo cho Sở Nhược Đình, Độc Mỗ sau lưng đã trở lại hình phòng.
Không ngờ Huống Hàn Thần đánh bậy đánh bạ nói đúng, nồi Đoạn Cốt Thủy kia đích xác đã quên thả thêm hai loại độc.
Độc Mỗ kiểm tra cổ tay tu sĩ chính đạo, cho rằng Huống Hàn Thần đã hạ trứng nhện rồi, sự tình đến đây được tiến hành rất thuận lợi. Nhưng cố tình Độc Mỗ phát hiện Tuân Từ không có tu vi, bà quá mức tò mò, hỏi ra lời giống lời Huống Hàn Thần hỏi lúc trước, “Kim Đan đã nát, sao còn đưa đến làm quân tiên phong?”
Độc Mỗ chưa từng dùng phàm nhân thử độc.
Trong tay bà vừa lúc có độc Xa Châu, Độc Mỗ đột phát kỳ tưởng, ý đồ muốn để hạt châu vào đan điền Tuân Từ, xem có thể thay thế Kim Đan được không.
Bà nhất thời hứng khởi bắt mình Tuân Từ đi, Huống Hàn Thần mang theo pháp Khí chạy đến, Từ Viện và Thập Cửu đã khóc đến choáng váng luôn rồi.
Nếu đã quyết định cứu bọn họ, Huống Hàn Thần đã sớm đoán trước mọi khả năng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Hắn cũng không kinh hoàng, trấn an hai người Từ Viện trước, nhanh chóng đưa những người khác ra khỏi Ma cung, mới chạy trở về tìm Sở Nhược Đình thương lượng.
“Thánh Nữ, Ma quân không đồng ý thả người?”
Thần sắc Sở Nhược Đình phức tạp mà “Ừm” một tiếng, “Ngươi đừng xen vào chuyện này.”
Tuy nàng kỳ quái sao Kim Đan Tuân Từ nát, nhưng trước mắt không phải lúc truy cứu chuyện này.
Tu vi Tuân Từ đã mất hết, còn bị kịch độc xâm lấn Kim Đan, sao có thể sống được nữa? Sở Nhược Đình bất chấp tất cả, nàng không thể nhìn Tuân Từ chết trước mắt nàng.
Tống Cư gặp chuyện không hoảng hốt, nhanh chóng quyết định đi cứu người, để Sở Nhược Đình mỗi khi nhìn hắn sẽ có thêm một phần tán thưởng.
“Ngươi có biết Độc Mỗ mang Tuân Từ tới đâu không?”
“Phòng dược.” Huống Hàn Thần báo vị trí, “Độc Mỗ thường thử dược một mình ở đó.” Những chuyện này không ai rành hơn hắn.
Sở Nhược Đình cũng nghĩ đến điểm này, Tống Cư hiểu biết như thế, là vì hắn là dược nhân của Độc Mỗ.
Hai người đuổi đến phòng dược, trên cửa có cấm chế.
Sở Nhược Đình đang chuẩn bị mạnh mẽ đi vào, Huống Hàn Thần giơ tay ngăn nàng lại, khuyên nhủ nói: “Thánh Nữ, chớ nên lỗ mãng, bây giờ người không thể xung đột chính diện với Độc Mỗ, cần phải lặng lẽ cứu người.”
“Tại sao?”
“Người là Thánh Nữ Vô Niệm Cung, lại tìm mọi cách cứu đội quân tiên phong của chính đạo. Độc Mỗ cáo đến trước mặt Ma quân, tất nhiên người sẽ bị giáng tội.”
Sở Nhược Đình sửng sốt.
Nàng không ngờ tâm tư Tống Cư tỉ mỉ như vậy, đối với ý của Hách Liên U Ngân phỏng đoán không kém một chữ.
Nếu như trước kia, có lẽ nàng sẽ ỷ vào Hách Liên U Ngân sủng ái, không kiêng kị gì, nhưng giờ đã trải qua hai lần bị Ma quân tỏa sát ý, nàng do dự.
Nàng muốn cứu người, nhưng nàng không thể xảy ra chuyện.
“Tới, ta mang người vào.”
Huống Hàn Thần thường xuyên ở phòng dược bị uy độc, độc khí đầy người, cấm chế Độc Mỗ không bài xích hắn.
Hắn giải thích ngọn nguồn với Sở Nhược Đình, sau đó nhìn Sở Nhược Đình.
Trong con ngươi đen láy của Sở Nhược Đình chiếu ra ảnh ngược thần sắc hắn thật cẩn thận trưng cầu: “Thánh Nữ…… Ta có thể nắm tay người không?”
Một câu rất bình thường, nhưng lại làm lòng Sở Nhược Đình nhảy dựng.
“Mau vào thôi.” Sở Nhược Đình dời tầm mắt, chủ động tiến lên, cầm tay hắn.
Xương tay Huống Hàn Thần cốt cách rõ ràng, thon dài xinh đẹp. Nhưng do tích lũy độc tố lâu ngày, làn da đã tái nhợt lộ ra màu xanh tím nhàn nhạt. Thời tiết cũng không lạnh, nhưng ngón tay hắn giống như bị đông cứng, cực kỳ trúc trắc câu lấy đầu ngón tay mịn màn của Sở Nhược Đình, sau đó…… Nắm chặt trong lòng bàn tay.
Vóc người Huống Hàn Thần cao, còn nửa vòng ôm Sở Nhược Đình, chóp mũi vừa lúc có thể ngửi được hương Mộc Lan trên tóc nàng.
Cuối cùng hắn cũng có thể tới gần nàng một chút.
Nhưng cũng chỉ là nhất thời, nàng và hắn vẫn cách biệt quá xa, nghĩ thế lòng hắn đầy chua xót.
Đi từng bước một vào cấm chế, Huống Hàn Thần hy vọng thời gian có thể dừng lại ở giờ khắc này. Mi hắn khẽ run, không biết cố gắng mà rơi lệ.
Sở Nhược Đình tâm sự đầy bụng, không chú ý tới cảm xúc hắn.
Nương theo khí độc trên người Huống Hàn Thần bình yên lướt qua cấm chế, thần thức Sở Nhược Đình đảo qua, nhíu mày nói: “Độc Mỗ không ở phòng dược.”
Huống Hàn Thần buông tay nàng trước khi Sở Nhược Đình giãy ra, “Vậy đúng lúc.”
Hai người đi vào phòng dược, không biết vì sao, cửa phòng mở rộng không đóng.
Sở Nhược Đình nhìn một cái liền thấy nam tu mặc bạch y dựa vào vách tường, hơi thở mong manh, búi tóc hỗn loạn, trên bụng còn cắm một cây chủy thủ, chật vật lại thê thảm.
Đồng tử Sở Nhược Đình co rút.
Tuân Từ chảy máu không ngừng, thần trí đã bắt đầu tan rã.
Ánh sáng trước cửa bị che lấp, hắn còn tưởng rằng lão yêu bà quay lại, một hồi lâu mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ánh phản quang miêu tả thân thể yểu điệu của nữ tử, làn váy bị gió thổi bay bay. Màu váy như màu máu đang chảy ra trên người hắn vậy, đỏ thắm đến chói mắt. Tuân Từ cực lực muốn nhìn rõ diện mạo nàng, nhưng trước mắt phảng phất như cách núi sông mây mù trùng điệp, mông lung huyễn hoặc, vô cùng xa xôi.
Đã từng là Sư huynh muội đồng môn ánh mắt chạm nhau.
Tầm mắt Huống Hàn Thần bay nhanh xẹt qua Sở Nhược Đình và Tuân Từ.
Sắc mặt hắn tối sầm, lắc mình cắm vào giữa hai người, bước lên xử lý vết thương cho Tuân Từ, lời nói cực kỳ quan tâm: “Đạo hữu, huynh có khỏe không? Sao Độc Mỗ không ở đây?”
Tuân Từ còn đang si ngốc nhìn chăm chú.
Lúc Huống Hàn Thần rút chủy thủ ra cố ý ra tay mạnh một chút, Tuân Từ ăn đau, mới trăm mối cảm xúc ngổn ngang hồi thần.
“…… Độc Mỗ thực mau sẽ quay lại.”
Tuân Từ không ngờ người mà hắn tìm tới giúp đỡ là Sở Nhược Đình, một hồi lâu hắn mới tìm lại được giọng mình, ho khan không ngừng mới nói được vài chữ này với hai người. Vừa rồi Độc Mỗ chuẩn bị mổ bụng hắn, nhưng đã quên lấy độc Xa Châu, vì thế lại chống quải Trượng đi lấy nó.
Huống Hàn Thần rút chủy thủ ra, kiểm tra vết thương, còn tốt, chưa đâm vào tạng phủ.
Hắn đưa đan Sở Nhược Đình cho, cho Tuân Từ hai viên, nói: “Chuyện này không được chậm trễ, chúng ta chạy nhanh đi.”
“Không được!”
Tuân Từ ngăn cánh tay Huống Hàn Thần muốn nâng hắn lại, mắt nhìn Sở Nhược Đình, lắc đầu, “Ta không đi. Độc Mỗ dán Phi Dung Ấn ở cửa, ta rời khỏi nửa bước bà ấy sẽ biết ngay.”
Phi Dung Ấn là độc môn bí thuật của Độc Mỗ, nó sẽ nhớ kỹ bộ dạng đối phương, hạn chế hành động, nhưng không đả thương người.
Loại bí thuật râu ria này, dùng trên ma ốm là thích hợp nhất.
Không sợ hắn chạy, cũng không sợ làm hắn chết.
“Hèn chi Độc Mỗ không thèm dùng Xà Anh Đằng trói ngươi.” Huống Hàn Thần cảm thấy khó giải quyết.
Gặp lại Tuân Từ trong hoàn cảnh này, cảm xúc Sở Nhược Đình vẫn bị ảnh hưởng một ít. Nàng gãi đầu một cái, bực bội nói: “Cứ đi đi, trời sập ta khiêng.”
“Như vậy sao được!”
Tuân Từ và Huống Hàn Thần trăm miệng một lời.
Giọng nói vừa dứt, tầm mắt hai nam nhân chạm nhau, lại từng người dời đi.
Tuân Từ buông mí mắt xuống, khụ nói: “Không cần lo cho ta, ta bệnh thể tàn khu……”
“Câm miệng!” Sở Nhược Đình rống hắn.
Tuân Từ chạy nhanh đem lời nói còn dư lại nuốt trở vào, ngón tay che vết thương trên bụng, lòng đau muốn chết.
Qua bao năm mới tương phùng, không ngờ câu đầu tiên nàng nói với hắn, lại là kêu hắn câm miệng.
Sở Nhược Đình hết đường xoay xở, “Thật sự không còn cách nào, chỉ có thể xông ra ngoài.”
Ở trước mặt đại năng Độ Kiếp kỳ có dùng bùa Truyền Tống cũng vô dụng, nếu Ma quân thật sự muốn gϊếŧ nàng, nàng sẽ bóp nát bùa chú, kêu Thiên Sơn lại đây đánh với hắn. Nhưng mà, trên người Thiên Sơn có kiếp số, nếu không cẩn thận cuốn hắn vào trần kiếp……
Sở Nhược Đình lo trước lo sau, khóc không ra nước mắt, cục diện rối rắm này quá khó thu thập a!
Huống Hàn Thần thấy nàng bị dày vò, cuối cùng vẫn là không nhẫn tâm được.
Hắn tỏ rõ lợi hại: “Không thể xông ra. Hai người còn chưa rời khỏi Vô Niệm Cung, đã bị Ma quân chộp tới vấn tội. Đến lúc đó, không những cứu không được vị đạo hữu này, người cũng sẽ bị liên lụy vào đó. Hơn nữa…… Hồn phách Kinh Mạch còn nằm trong tay Ma quân.”
Hắn đến chiếu cố các mặt trong nội tâm nàng.
Bất luận là nàng muốn cứu Thanh Kiếm Tông, hay là giữ gìn sinh tử Kinh Mạch, hay là những chuyện rối rắm khác.
Tiền đề phải là không được làm nàng rơi vào nguy hiểm.
Nếu thật sự có “Hiểm”, vậy giao cho hắn đi.
Huống Hàn Thần lẳng lặng nhìn Sở Nhược Đình, trầm ngâm nói: “Ta có biện pháp, cứ thử tạm một lần đi.”
“Biện pháp gì?”
Huống Hàn Thần chần chờ một lát, chợt vận chuyển pháp lực, tay phải nhẹ nhàng phất qua mặt một cái, gương mặt bình phàm vô kỳ bỗng biến thành gương mặt gầy ốm tái nhợt, mặt mày như ngọc ôn nhu.
Sở Nhược Đình nhìn hai “Tuân Từ” trong phòng, sợ ngây người.
Huống Hàn Thần nói: “Thánh Nữ, để ta tạm thời giấu Phi Dung Ấn đi, người mau dẫn hắn rời khỏi.”
“Trăm triệu lần không thể!” Không chờ Sở Nhược Đình mở miệng, Tuân Từ đã nghiêm mặt phản đối, “Đây là kiếp Tuân Từ phải chịu, sao có thể để đạo hữu rơi vào nguy hiểm!”
“Ta có biện pháp kéo dài Độc Mỗ, ngươi đừng cọ xát lãng phí thời gian nữa.”
Tuân Từ ở phương diện này phá lệ cố chấp, “Ta tuyệt không đồng ý!”
Huống Hàn Thần giận sôi máu, nếu hôm nay là hắn đổi thân phận với Tuân Từ, hắn liền mặc kệ đối phương sống chết.
Nghĩ thế, hắn nhịn không được mỉa mai mắng: “Do dự không quyết đoán nhu nhược bẩn thỉu, Tuân Từ, ngươi mẹ nó rốt cuộc có phải là nam nhân hay không!”
Tuân Từ đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt mở to, muốn phản bác nhưng lại đưa tới một hồi kịch khụ.
Hắn tê thanh hỏi: “Chuyện này…… Chuyện này có liên quan gì đến chuyện ta có phải là nam nhân hay không? Nhân sinh trên đời, tất có chuyện nên làm, có chuyện không nên làm. Dù cho ta lần này may mắn tồn mệnh, tự mê muội mình…… Nhưng lương tâm ta làm sao có thể yên ổn?”
Khóe miệng Huống Hàn Thần giật giật.
Lương tâm?
Huống Hàn Thần hắn vừa lúc không có lương tâm!
“Thánh Nữ.” Huống Hàn Thần lười đến nói với tên Tuân Từ bại não liều chết cãi cọ này, “Độc Mỗ tùy thời trở về, chẳng lẽ người cũng muốn cùng ta nói đạo lớn gì đó?”
Sở Nhược Đình mới không như Tuân Từ.
Sự tình lửa sém lông mày, đương đoạn bất đoạn, phản chịu loạn này.
Nàng nâng mắt lên, hỏi Huống Hàn Thần: “Ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất mang người ra ngoài…… Trong lúc này, ngươi thật sự kéo dài được không?”
“Thánh Nữ, ta rất thông minh.” Huống Hàn Thần cười cười, kiên định gật đầu, “Tin ta.”
Sở Nhược Đình cũng nghĩ đến tầng này.
Tuân Từ còn muốn nói gì đó, bị Sở Nhược Đình trừng một cái im thinh thích, “Câm miệng!”
Tuân Từ: “……”
Huống Hàn Thần và Tuân Từ đổi áo ngoài cho nhau, nhặt chủy thủ trên mặt đất lên, cổ tay vừa chuyển, không chút do dự đâm vào bụng mình.
Đối mặt với thần sắc khϊếp sợ của hai người, hắn mang theo gương mặt Tuân Từ, ngồi lại góc, khóe miệng thảm đạm nhẹ cong: “Diễn trò phải làm giống một chút.”
Sở Nhược Đình nhìn hắn một cái, chợt nắm Tuân Từ nằm liệt dựa vào nàng, “Đi!”
Hai người đi ra cửa phòng, quả nhiên không xúc động đến bí thuật của Độc Mỗ.
Bước chân Sở Nhược Đình dừng một chút, “Tống Cư!” Nàng quay đầu lại, cách song cửa sổ nhìn về phía Huống Hàn Thần, ánh mắt rạng rỡ, “Ngươi đừng cố chịu, nếu có nguy hiểm…… Gõ ba cái.”
Ba cái.
Nàng sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến.
Lòng Huống Hàn Thần nháy mắt nở hoa, vui sướиɠ đến cực điểm.
Hắn quỳ gối trong góc tường, không kiềm chế được nở nụ cười, cười đến cả người phát run, làm động đến một thân nhọt độc ổ bệnh, nhưng càng đau càng cảm thấy vui.
Sở Nhược Đình vì hắn quay đầu lại.
…… Đã đáng giá.
Bởi vì, lúc đưa ra biện pháp này, hắn đã không còn đường lui.
Kim Đan Tuân Từ bị phế a!
Độc Mỗ là cao thủ Phân Thần kỳ, hắn dịch dung có giống đến thế nào, nên phát hiện vẫn sẽ bị phát hiện.
Hắn muốn ôm hết thảy lên người cùng chết đi, mới không liên lụy đến nàng.
Thánh Nữ không sai.
Đều là Tống Cư sai.
Sở Nhược Đình bị lời nói của hắn nắm mũi kéo đi, không ý thức được điểm này, hắn cũng không nhắc nhở.
Đây cũng là tính kế có phải không?
Những tính kế trước đó, đều là hắn vì mình mưu lợi. Mà lúc này đây, hắn tính kế, chỉ nghĩ tốt cho nàng. Nàng để ý Thanh Kiếm Tông, nàng để ý Sư huynh muội, nàng để ý Kinh Mạch, toàn bộ đều tốt.
Chỉ có Huống Hàn Thần hắn…… Không hề quan trọng.
Chương sau: Diễn Kịch (H)