Sở Nhược Đình đi theo Nhạn Thiên Sơn đến trận Diên Diễm Trùng Hư, chưa đến gần, đã nghe hai giọng nói quen thuộc khắc khẩu không thôi.
“Tạ Tố Tinh, thật không biết Nhược Đình nhìn trúng ngươi chỗ nào!”
“Coi trọng ngươi mới kỳ quái! Nhất định là ngươi ỷ thế hϊếp người, ép nàng nhận ngươi!”
“Bản công tử nguyện vì nàng từ bỏ hết thảy, ngươi có sao?”
“Ta vì nàng tự bạo Nguyên Thần, đưa xương sườn cho nàng, ngươi có sao?”
“……”
Sở Nhược Đình dừng chân, mắt nhìn Nhạn Thiên Sơn bên cạnh, da đầu phát ngứa, ý đồ muốn chạy trốn.
Nhạn Thiên Sơn cầm tay nàng lại, “Trốn tránh không phải biện pháp, sự tình đã đến nước này nàng phải tự mình giải quyết.”
Sở Nhược Đình nghĩ cũng phải.
Nàng và Nhạn Thiên Sơn sóng vai đi vào.
Thanh Thanh nhanh như chớp chạy tới, chui vào ngực Sở Nhược Đình, mấy ngày nay đầu nhỏ bị nháo đến sắp hôn mê, “Mẫu thân, cha bọn họ nói thật nhiều a!” A Trúc lập tức giống như tìm được cứu tinh, nổi giận đùng đùng cáo trạng, “Sư Tôn! Người đuổi hai người này đi đi! Đuổi đi đi! Một khắc con cũng không muốn nhìn thấy bọn họ nữa!”
Nhạn Thiên Sơn giơ tay, ý bảo A Trúc đừng chen vào.
Du Nguyệt Minh vọt tới bên phải Sở Nhược Đình, khuôn mặt tuấn tú bị chọc tức đến đỏ bừng, quạt xếp mãnh phất, “Nhược Đình, nàng tới vừa lúc, ném bỏ xương sườn Tạ Tố Tinh đi! Dùng của ta này!”
Tạ Tố Tinh đẩy hắn ra, mày kiếm nhíu chặt, hỏi lại: “Ngươi nói ném liền ném? Ngươi cho rằng đổi xương sườn rất đơn giản?”
Du Nguyệt Minh hừ lạnh nói: “Nhược Đình, nàng đừng hiếm lạ xương sườn hắn. Nếu sau này nàng què chân, ta đưa chân cho nàng!”
Tạ Tố Tinh không cam lòng yếu thế, “Nhược Đình! Sau này nàng đứt tay, ta đưa tay cho nàng!”
Sở Nhược Đình: “……”
Lung tung rối loạn gì vậy a! Nàng vì cái gì muốn què chân đứt tay? Có thể đừng nói xui xẻo vậy không?
Khóe miệng Sở Nhược Đình vừa kéo, tách hai người ra, sắc mặt lạnh xuống: “Đừng nháo nữa, có phải các chàng đã quên lời ta nói lúc trước rồi không?”
Hai người đồng thời ngậm miệng.
Chuyện đã đến nước này, Sở Nhược Đình cũng thấy ra, như lời Nhạn Thiên Sơn nói, trốn tránh không phải biện pháp tốt, sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ biết sự tồn tại của nhau, cùng với địa vị trong lòng nàng.
Nàng thở dài với Du Nguyệt Minh và Tạ Tố Tinh, trầm giọng nói: “Ta chưa từng ép các chàng. Các chàng thích ta, ta cũng thích các chàng. Nhưng các chàng không muốn nhân nhượng nhau, vậy rời khỏi Côn Luân đi.”
Mỗi một đoạn tình ý của họ nàng sẽ khắc sâu trong lòng. Nàng yêu bọn họ, cũng tôn trọng sự lựa chọn của họ. Nếu họ chọn ra đi, có lẽ nàng sẽ tiếc nuối, nhưng nàng sẽ không ngăn cản.
Vừa nghe phải rời khỏi Côn Luân, Du Nguyệt Minh và Tạ Tố Tinh liền hoảng loạn thất thố.
Tạ Tố Tinh vội câu chặt cánh tay trái nàng, “Ta sai rồi, ta không cãi nhau với Hoa Khổng Tước nữa! Nàng đừng đuổi ta đi!” Du Nguyệt Minh cũng câu chặt cánh tay phải nàng, “Nhược Đình, nàng đừng nghiêm túc vậy! Ta…… Ta chỉ là nói giỡn với họ Tạ thôi.”
Hai vóc dáng cao cao kẹp Sở Nhược Đình nhỏ xinh ở bên trong, lẩm bẩm lầm bầm, từng người vùi đầu nhận sai, trường hợp trông rất buồn cười.
Sở Nhược Đình vốn định xụ mặt, cũng phải nghẹn lại, nghẹn không được nữa liền xì cười ra tiếng.
Nàng vỗ vỗ cánh tay hai người, “Được rồi được rồi, cũng không phải ta muốn đuổi các chàng đi thật.”
Thấy mặt nàng giãn ra, Tạ Tố Tinh và Du Nguyệt Minh mới lặng yên nhẹ nhàng thở ra.
Cơ hội được ở cùng Sở Nhược Đình không dễ, đương nhiên phải lui bước. Còn sau này thì…… Phải biểu hiện trước mặt nàng thật tốt! Hung hăng trèn ép khí thế đối phương!
Sở Nhược Đình lại hỏi Du Nguyệt Minh, “Chàng có muốn về Bắc Lộc một chuyến không?”
Vì chuyện đánh cắp Tử Dương Châu, còn đảo loạn thịnh hội bách hoa, không phải chuyện nhỏ.
Du Nguyệt Minh lắc đầu, “Biểu thúc có truyền âm cho ta, nói phụ mẫu còn tức giận…… Chờ bọn họ hết giận hãy về nhận sai.”
Sở Nhược Đình gật đầu.
Nàng nhìn về phía Tạ Tố Tinh, “Tiểu Tạ, bây giờ thân thể chàng đã hình thành, có thể rời khỏi Côn Luân. Chàng có muốn đi thành Vận không?”
Phụ mẫu đường huynh hắn được Tích Dung an trí ở đó.
Vốn dĩ Tạ Tố Tinh định đi thăm một cái, nhưng mắt nhìn Du Nguyệt Minh như hổ rình mồi bên cạnh, lời nói đến bên miệng lập tức thay đổi, “Nào nàng rảnh cùng đi với ta đi, để phụ mẫu ta biết nàng là đạo lữ của ta.” Hắn sửa sửa chỉnh chỉnh tay bó, “Nhược Đình, nàng yên tâm, phụ mẫu ta thông tình đạt lý, không giống như phụ mẫu của người nào đó, cổ hủ.”
Du Nguyệt Minh nghiến răng, “Tạ, Tố, Tinh!”
Tạ Tố Tinh cố ý hất đuôi ngựa, ngẩng đầu nhìn trời, “Ai ai ai, ta chỉ thuận miệng nói ra, ngàn vạn lần đừng bất hòa nha.”
Mắt thấy khói thuốc súng lại muốn nổi lên bốn phía, Nhạn Thiên Sơn đang đứng yên một bên bỗng nhiên hỏi: “Nhược Đình, khi nào nàng đi Vô Niệm Cung?”
Sở Nhược Đình nói: “Lát nữa.”
Phải nhanh chóng trả đèn chứa hồn về.
Tạ, Du lập tức nắm chặt cánh tay nàng, vội hỏi: “Đi Vô Niệm Cung làm gì?”
Tạ Tố Tinh reo lên: “Ta cũng muốn đi!”
“Ta cũng đi!”
Sở Nhược Đình lắc đầu ngăn lại: “Các chàng đi làm gì? Ta đi trả đèn chứa hồn, thuận tiện đi tìm Tái Tức Nhưỡng. Còn có,” nàng dừng một chút, “Mang một người về.”
Nam nhân kia lúc trước nàng có hàm hồ nói qua, muốn Tạ Tố Tinh và Du Nguyệt Minh phải khiêm nhượng đối phương. Có thể nghĩ, người này ở trong lòng Sở Nhược Đình địa vị không nhỏ.
Hai người như rơi vào đại địch, tâm tư suy đoán, trong lúc nhất thời không ai nói chuyện.
Nhạn Thiên Sơn lấy đèn chứa hồn tới, lại đưa một chắn ẩn nấp cho Sở Nhược Đình. Cứ vậy, khi nàng trả đèn sẽ không bị Hách Liên U Ngân phát hiện.
Hắn nói với Tạ Tố Tinh: “Thân thể ngươi tạm thời không ngại, nhưng vì mới hình thành, Nguyên Thần ngẫu nhiên sẽ có chút suy yếu, nếu thấy không khoẻ, lập tức vào tuyết Liên uẩn dưỡng.”
Tạ Tố Tinh tới Côn Luân sớm nhất, thập phần kính nể tôn trọng Nhạn Thiên Sơn. Không có Nhạn Thiên Sơn, hắn đã sớm chết.
Hắn gật đầu thật mạnh: “Vâng, Nhạn tiền bối!”
Nhạn Thiên Sơn giương mắt nhìn về phía Du Nguyệt Minh, âm sắc sơ đạm, “Ta sẽ truyền cho phụ thân ngươi một phong thư, giúp ngươi nói ngọt hai ba câu.”
Dù Du Hạc Ngũ muốn xì hơi với Du Nguyệt Minh thế nào, cũng phải cho Côn Luân lão tổ mặt mũi.
Du Nguyệt Minh ôm quyền nói: “Đa tạ Nhạn tiền bối!”
Sở Nhược Đình chậm rãi đi đến trước mặt Nhạn Thiên Sơn, nhấp môi cười: “Thiên Sơn, sau khi ta rời đi, nhọc chàng chăm sóc họ.”
Nhạn Thiên Sơn kéo tay nàng, đưa cho nàng một tấm bùa bảo mệnh, “Đi sớm về sớm.”
“Ừm.”
Nhìn hai người tay cầm tay, Tạ Tố Tinh nghẹn họng nhìn trân trối.
A Trúc cũng sợ ngây người.
Cậu hoa mắt sao? Nếu không sao cậu thấy Sư Tôn đối với Sở Nhược Đình vô cùng thân mật?
Thanh Thanh hoan hô một tiếng, nhảy đến đầu vai A Trúc, hỏi: “Ca ca, Sư Tôn sẽ cùng mẫu thân lại sinh cho chúng ta thêm một ca ca nữa có phải không?”
Nó thích chơi với A Trúc, hy vọng mẫu thân và Sư Tôn sẽ tiếp tục sinh một trăm A Trúc ca ca!
Tạ Tố Tinh ngạc nhiên nói: “Không phải đi? Khi nào? Sao ta không biết?”
Hắn nhớ rõ Nhạn tiền bối và Sở Nhược Đình không phải thế này! Chẳng lẽ là do hắn ngủ lâu quá ngủ đến choáng váng luôn rồi?
Nguyên bản đáy lòng Du Nguyệt Minh còn đang ăn dấm chua, giờ thấy vẻ mặt Tạ Tố Tinh mờ mịt như vậy, không khỏi có chút vui sướиɠ khi người gặp họa.
Hắn xoẹt xoẹt mở quạt xếp, hừ lạnh một tiếng: “Thật đúng là mắt mù a, nhìn không ra Nhạn tiền bối cũng là đạo lữ của Nhược Đình? Nhược Đình muốn ở bên ai, cần phải nói cho ngươi biết?”
Hắn cũng là hoả nhãn kim tinh.
Trước đó thấy Sở Nhược Đình do dự không đáp, hắn liền biết Nhạn tiền bối sẽ không buông tay.
Nữ nhân mình thích quá ưu tú, tình địch thêm một cái cũng không nhiều lắm, thiếu một cái cũng không ít lắm.
Còn nữa, Nhạn tiền bối thuận mắt hơn Tạ Tố Tinh nhiều!
“Hoa Khổng Tước, ngươi nói mắt ai mù?”
“Ngươi đó!”
Thấy họ một lời không hợp lại muốn nháo lên, Sở Nhược Đình đúng lúc nói: “Tiểu Tạ, Nguyệt Minh, ta đi rồi các chàng phải nghe lời Nhạn tiền bối.”
Tạ Tố Tinh không muốn thấy Du Nguyệt Minh, hắn tiến lên hai bước, kéo ống tay áo Sở Nhược Đình làm nũng nói: “Nhược Đình, cho ta đi với nàng đến Vô Niệm Cung đi.”
Du Nguyệt Minh lập tức nói theo, “Nàng muốn dẫn hắn đi, vậy cũng mang ta theo với.”
Sở Nhược Đình còn chưa mở miệng, Nhạn Thiên Sơn đã hờ hững đảo qua hai người, thanh tuyến hàn như huyền băng, cảnh cáo nói: “Vô niệm Cung nơi chốn hung hiểm, các ngươi muốn trợ giúp Nhược Đình, đến ước lượng ước lượng thực lực của mình trước đi.”
Du Nguyệt Minh và Tạ Tố Tinh tức khắc không nói gì.
Tu vi hai người đặt ở Phù Quang Giới còn tính đủ xem, nhưng đứng bên người Sở Nhược Đình, liền có chút thảm không nỡ nhìn.
Thanh Thanh cũng muốn đi theo Sở Nhược Đình. Sở Nhược Đình vuốt vuốt tiểu giác trên đầu nó, “Ma Cung không đẹp đâu con, con ở đây nặn người tuyết với A Trúc ca ca đi, mẫu thân thực mau sẽ quay lại.”
“Vâng mẫu thân!”
Thanh Thanh so với Du Nguyệt Minh và Tạ Tố Tinh nghe lời hơn nhiều.
Bởi vì nó biết, cha ở đây, mẫu thân cũng sẽ ở đây, sau này mọi người ai cũng không tách ra.
Sở Nhược Đình lại dặn dò vài câu, liền cầm đèn chứa hồn, rời khỏi Côn Luân.
Du Nguyệt Minh ghét Tạ Tố Tinh như chó với mèo.
Hắn hỏi: “Nhạn tiền bối, sau này ta ở chỗ nào?”
Nhạn Thiên Sơn trầm ngâm một lát, “Ngươi đến núi Nam đi.”
Tạ Tố Tinh: “Còn ta?”
“Ngươi ở núi Bắc.”
Nhạn Thiên Sơn nghĩ thầm mình an bài thật không tồi, một Nam một Bắc ngăn hai người ra, miễn cho mỗi ngày cãi nhau.
Nhược Đình trở về…… Sẽ khen hắn đi?
Bắc Lộc.
Du Thị thành một vùng phế tích.
Sau khi Lâm Thành Tử thương nghị phạt ma với các môn phái xong, khách khứa liền tan đi.
Du Hạc Ngũ ngồi trên gạch ngói đỡ trán, tâm phi thường mệt.
Bỗng lúc này, sau núi có một vồng sáng bảy màu phóng lên cao, chiếu thành Vân Thăng rõ như ban ngày.
Giây tiếp theo, cầu vồng kia dừng trước người Du Hạc Ngũ, cao giọng cười: “Hạc Ngũ!”
Thanh như chuông lớn, Du Hạc Ngũ bỗng nhiên sợ tới mức cả kinh.
“Cha, người, người xuất quan?”
Du Thừa Nghiệp thoạt nhìn năm sáu mươi tuổi, già vẫn tráng kiện, tinh thần sáng láng. Ông vuốt râu trắng dài ba thước, thở dài nói: “Bế quan mấy chục năm, lại trước sau thếu một đường.”
Chỉ cần ngộ ra một đường cuối cùng đó, hắn có thể bước vào Độ Kiếp rồi.
Du Thừa Nghiệp nhìn nhìn bốn phía đoạn bích tàn viên, đôi tay chắp sau người hỏi: “Sao nhà trở thành như vậy?”
Du Hạc Ngũ lắp bắp nói: “Là do phong thuỷ không tốt, con muốn đập đi trùng kiến lại.”
“Phô trương lãng phí!” Du Thừa Nghiệp mắng một câu.
Mặt Du Hạc Ngũ sắp nhịn không được, Du Thừa Nghiệp lại tiếp tục truy vấn: “Đúng rồi! Nguyệt Minh đâu? Tổ phụ xuất quan, sao không thấy nó nghênh đón?”
Du Thừa Nghiệp thích Du Nguyệt Minh nhất, khi hắn còn nhỏ đã cưng như trứng, hứng như hoa. Tính tình Du Nguyệt Minh thành ra như bây giờ nói không chừng là do Du Thừa Nghiệp cưng chiều ra tới.
Du Hạc Ngũ lau lau thái dương đầy mồ hôi, “…… Nó.... Nó chạy theo một nữ nhân rồi.”
“Cái gì?”
Du Hạc Ngũ thấy sự thật không giấu được, đành phải đem chuyện Tử Dương Châu bị trộm tiền căn hậu quả nói thẳng ra.
Du Thừa Nghiệp càng nghe càng tức. Thổi râu trừng mắt, chân dậm mạnh một cái, “Đường đường là Thiếu chủ vậy mà dây dưa không rõ với Ma tu, thật vô lý! Ta liền đi gϊếŧ yêu nữ, bắt nó về!”
Chương sau: *Trung Ngôn Nghịch Nhĩ
*: Lời ngay thẳng thường khó nghe. Ở đây nghĩa là lời của Trung thần thường khó nghe.